Lâm Khinh bị hôn đến mơ màng, đến khi cảm nhận được dưới thân lành lạnh thì mới dần tỉnh táo lại, lúc này toàn thân đã bị Lam Túc lột ra gần hết.
"Từ từ đã, nơi đây không thích hợp..." Lâm Khinh thở hổn hển đẩy người ra, lòng thầm run sợ.
Lam Túc ôn nhu hôn khẽ lên mắt y, rồi một đường hôn xuống. Tiện tay tạo ra một kết giới, miệng thì thầm:
"Nơi này đâu có ai..."
Lâm Khinh khóc không ra nước mắt, đúng là người thì không có, nhưng có một bộ xương nằm lù lù kia kìa.
Mà trọng điểm không phải ở đó. Y có cảm giác nếu mình không phản đối thì Lam Túc sẽ làm tới.
Bây giờ phải làm sao?
Lâm Khinh ngẩng đầu lên, vừa lúc cùng ánh mắt Lam Túc chạm nhau. Tình cảm của người kia lan tràn, không có gì che giấu.
Do dự gì nữa, mình thích chính là người này mà.
Nhắm mắt lại, Lâm Khinh đưa hai tay vòng qua cổ nam nhân, ngầm cho phép hắn làm loạn.
Nụ hôn vụn vặt rơi trên môi, dần dần sâu hơn, môi lưỡi hai người quấn quýt, vừa cướp lấy thơm ngọt trong miệng thiếu niên, bàn tay Lam Túc vừa khẽ thăm dò khắp nơi trên thân thể của y.
Lâm Khinh khá gầy, nhưng làn da được linh khí tẩy rửa căng bóng trắng nõn, chạm vào mềm mại như tơ lụa, Lam Túc sờ vào yêu thích không muốn rời tay.
Đầu lưỡi nam nhân quyến luyến buông ra bờ môi ngọt ngào, hắn chầm chậm lướt xuống cổ, nhay cắn hầu kết non nớt còn chưa rõ ràng của thiếu niên, tạo nên một vết hồng ám muội, một bàn tay không an phận đùa giỡn đầu nhũ khiến nó se lại, còn tay kia cũng không nhàn rỗi mà luồn xuống dưới.
"Ưm..." Cảm giác thật kỳ quái, Lâm Khinh khẽ mở mắt ra, nhìn thấy một đầu tóc đen của nam nhân vùi lên ngực mình, y chợt thấy không cam lòng.
Tại sao mình lại nằm dưới?
Thả chút linh lực nơi tay, Lâm Khinh đẩy mạnh Lam Túc ra, hắn không hề đề phòng nên ngã ra đằng sau, nhân dịp này thiếu niên nhảy lên cưỡi trên người hắn rồi cắn môi nói khẽ:
"Huynh nằm yên...!"
Nhìn từ bên dưới lên, thân thể thiếu niên nửa kín nửa hở, trên người chỉ còn khoác hờ một tấm trường bào màu tối càng làm nổi bật lên làn da trắng nõn, ánh mắt hắn lướt từ hai đầu nhũ hồng hào, lướt xuống vòng eo mảnh mai, bỗng cảm thấy một cỗ khô nóng từ trong người bốc ra...
Gương mặt Lâm Khinh giờ đây đã nhiễm một tia tình dục, đôi mắt phủ sương, đôi môi ẩm ướt, y lại còn không ý thức được tình huống nguy hiểm của mình mà cúi xuống cởi áo cho Lam Túc.
Lam Túc dùng mắt mà ý dâm hết một lượt cơ thể của thiếu niên, thân dưới của hắn sắp mất khống chế. Dục vọng căng lên muốn giải phóng.
Lâm Khinh đang ngồi lên người hắn cũng cảm giác được vật kia đã vô cùng cứng rắn, nó như muốn xé toang lớp vải ra để đâm xuyên cơ thể y.
Thiếu niên hơi căng thẳng, máy móc cởi loạn y phục của Lam Túc ra, ai dè hôm nay hắn ăn mặc khá cầu kỳ, một lúc sau y dứt khoát dùng tay... xé!
"Bảo bối, sao gấp gáp vậy hả?"
Lâm Khinh nghe thấy Lam Túc nói vậy thì hơi ngượng. Mà lúc này tên đã lên cung, việc thì cũng đã rồi, y cúi đầu xuống dùng miệng chặn hắn lại.
Tay Lam Túc thành thạo mà du tẩu khắp thân thể Lâm Khinh, thiếu niên đã sớm bị hôn đến mơ màng, cuối cùng đành để mặc hắn.
Lam Túc nâng người lên.
Tư thế này lại giống như Lâm Khinh chủ động đi quyến rũ người.
Hai điểm đỏ trước ngực nổi bật trên làn da trắng nõn, chiếc eo nhỏ nhắn, một mái tóc đen dài xoã tung, thân hình yêu nghiệt phối hợp với gương mặt non nớt, quá mức câu nhân!
Lam Túc ngồi dậy, đỡ Lâm Khinh ngồi lên đùi mình, hắn dùng răng nhay cắn một đầu nhũ, hai tay dứt khoát đưa xuống dưới.
Ngạc nhiên là bờ mông của Lâm Khinh cực kỳ căng tròn, có lẽ đây là phần nhiều thịt nhất trên người của y, Lam Túc không kìm được mà lấy tay nhéo mạnh cho đến khi thiếu niên bật ra một tiếng rên rỉ.
Bàn tay của nam nhân chơi đùa chán chê rồi sờ soạng lên đùi, đột ngột nắm lấy dục vọng của y vuốt mạnh.
Cảm giác tê dại đánh sâu vào đại não Lâm Khinh khiến hắn mềm nhũn, ngã vào lòng nam nhân.
Lam Túc thành thạo mà du lộng, thiếu niên cảm thấy nơi đó nóng rực lên, không biết là vì tay người kia hay chính y đang khao khát.
Khoái cảm như thuỷ triều cứ lên lên xuống xuống, Lâm Khinh không tự chủ được mà rên rỉ, mật dịch từ trên đầu khấc chảy ra lênh láng.
Đúng lúc này Lam Túc ngừng lại.
Hắn dùng một tay nhấc bổng cả người Lâm Khinh lên, kéo trường bào trên người y trải xuống đất rồi đặt người nằm xuống.
Nhìn thân thể hoàn toàn trần trụi bày ra trước mắt, Lam Túc hận không thể một ngụm nuốt y vào bụng, hàm răng của hắn bắt đầu gặm cắn khắp nơi, để lại vô số hồng ngân.
Lam Túc một đường cắn xuống dưới, đến khi chạm vào đỉnh dục vọng xinh đẹp của thiếu niên, hắn quan sát thật kỹ, một lúc sau mới cười khẽ:
"Còn thật hồng hào."
Lâm Khinh lấy cả hai tay che mặt, xấu hổ gắt lên:
"Đồ vô sỉ nhà huynh, cút lên đây cho ta."
Lam Túc cúi đầu liếm nhẹ một đường. Lâm Khinh giật nảy mình nên, khoái cảm mạnh mẽ làm y suýt nữa thì bắn ra.
Nhưng cho đến khi nam nhân thật sự ngậm vào thì Lâm Khinh mới giật mình kinh hãi.
"Huynh..."
Đường đường là thiên chi kiêu tử mà lại cam chịu làm việc này cho người khác, Lâm Khinh còn chưa chấp nhận nổi thì đã bị người kia kéo sâu vào tình dục.
Kỹ thuật Lam Túc không tính là tốt, nhưng cũng khiến Lâm Khinh bay lên mây, đến lúc sắp bắn, Lâm Khinh gấp gáp giục: "Ưm... Huynh thả ta ra."
Miệng thì nói vậy nhưng bàn tay y lại khá là thành thật, vẫn túm lấy tóc hắn không buông. Lam Túc cũng lờ đi, vẫn tiếp tục phun ra nuốt vào dục vọng của thiếu niên.
Đến khi đạt đỉnh điểm, một dòng dịch thể trăng trắng bắn ra, Lâm Khinh thở hổn hển chửi:
"Huynh cái đồ ngu này, còn không nhả ra nữa."
Lam Túc lần đầu tiên trong đời bị chửi ngu mà vẫn sung sướng, hắn chồm lên hôn thẳng vào cái miệng nhỏ cay độc, không cho y một cơ hội nào tránh thoát.
Mùi vị trái lại chỉ hơi ngai ngái, Lâm Khinh cũng mặc hắn hôn cho đủ.
"Vị của đệ có ngon không?"
Lâm Khinh vùi vào lòng Lam Túc làm đà điểu không muốn chui ra nữa. Người này còn chút liêm sỉ nào không vậy?
Bỗng nhiên trên đỉnh đầu có tiếng cười khẽ:
"Đệ còn chưa giúp ta đâu."
Lâm Khinh nghe thấy thế thì hơi áy náy, vội ngẩng đầu lên nói:
"Vậy... vậy ta cũng giúp huynh một chút."
Nhổm người dậy, Lâm Khinh dứt khoát lùi hẳn xuống dưới, quỳ một bên người nam nhân.
Lúc này thân trên Lam Túc đã cởi sạch, bên dưới trái lại còn rất tử tế, chỉ là vật kia cộm lên nhìn thật rõ ràng.
Người này lúc mặc y phục thì hơi gầy, không ngờ cởi ra cũng rất có hương vị. Lâm Khinh nhìn thôi cũng đỏ mặt.
Thiếu niên chật vật kéo cả chiếc quần và tiết khố vướng víu, vật cứng rắn liền bật ra, kích thước làm y run lên vì sợ hãi. Dù đã hình dung bao nhiêu lần nhưng lúc nhìn thấy vật thật vẫn khác xa tưởng tượng.
To... quá to rồi.
Nghĩ đến vật này sẽ có ngày cắm vào người mình, nơi nào đó tự dưng căng thẳng.
Nuốt một ngụm nước bọt, Lâm Khinh ngước lên nhìn nam nhân, thấy gương mặt hắn tràn đầy tiếu ý thì bỗng nhiên hiếu thắng nổi lên, y lấy hết dũng khí mà đặt tay lên dục vọng nóng bỏng.
Lời tác giả: Chào mừng năm học mới nè :")