Lâm Khinh bị Lam Túc nửa ép buộc nửa dụ dỗ phải đem theo đồ vật kỳ quái kia cả một ngày liền, khiến y về sau cứ nhìn thấy Dạ Huyền là trốn thật nhanh.
Người nọ cũng thấy lạ nhưng bởi vì giao ước nên cũng không tiện làm gì Lâm Khinh nữa.
Ở Ma linh giới có một quy tắc bất thành văn, đó là thủ hạ của ai người đó mới có quyền sai bảo. Đừng nhìn Dạ Huyền là thiếu chủ Sa Lý tộc mà thấy hắn oai phong. Thực ra hắn ta chỉ có thực quyền với vài sự vụ lớn trong tộc, có thể sai khiến rất nhiều ma tu được hắn thuê về.
Nhưng mà rất tiếc Tạp Tư và Tạp Phỉ đều ở dưới trướng Trương hộ pháp.
Nói cách khác, ngay cả Dạ Huyền cũng không thể ra lệnh cho Lâm Khinh.
Nơi đây là chế độ "làm công ăn lương" nên cũng khá bình đẳng. Mấy cái lòng trung thành gì đó, thôi đừng nhắc đến làm gì.
Thật ra vì Sinh tử cao nên hầu hết ma tu đều miễn cưỡng phải làm việc. Chỉ có các giáo phái mới thu nhận môn đồ một cách nghiêm chỉnh, ban phát tài nguyên, môn đồ cũng cực kỳ trung thành với giáo phái của mình.
Kết cấu của giáo phái này khá giống với các thế lực trên đại lục. Lâm Khinh nghe nhắc đến nhiều lần nhưng chưa gặp bao giờ. Nghe nói là toàn bộ các giáo phái đều đang đóng cửa bế môn chuẩn bị cho lần tiếp theo Vấn Thiên tháp mở ra.
Sau khi tìm hiểu thì Lâm Khinh đầu tiên là thở phào nhẹ nhõm, nhưng sau này Dạ Huyền cứ ba ngày lại tìm đến nhà y một lần khiến cho thiếu niên sầu muộn không thôi.
Một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng, giờ Lâm Khinh nhìn thấy Dạ Huyền như nhìn thấy rắn rết, cái mông của y sau đó còn đau suốt ba ngày liền, y không muốn trải nghiệm thêm một lần nữa đâu.
Thật nhục nhã!
Cứ thế này thì không ổn, Lâm Khinh quyết định đóng cửa bế quan để chuẩn bị kết đan.
Chỉ còn một năm rưỡi nữa là tháp Vấn Thiên mở ra. Dù sao đi nữa cơ hội để trở về Nhật Nguyệt đại lục lúc này cũng bằng không, chi bằng bế quan tăng cường thực lực thì hơn.
Lâm Khinh cố gắng quyết tâm tấn cấp Kim đan kỳ trước mười tám tuổi.
Từ hồi xuyên đến đây, y kiếm được vô số tài bảo, lại còn có không gian và công pháp nghịch thiên Lam Túc cho, nếu không kết đan được thì đúng là phế vật.
Quan trọng nhất là Lam Túc nhìn mặt chỉ tầm mười tám tuổi. Lâm Khinh không muốn sau này già hơn cả hắn đâu.
Nhưng trước khi bế quan Lâm Khinh còn phải đi gặp một người đã.
Hồi đầu Lam Túc đã nhắc qua nhưng mà Lâm Khinh không để ý lắm, giờ nhận được lệnh triệu hồi của gia tộc y mới biết Tạp Phỉ này còn có một người cha, mà người cha này cũng tương đối lợi hại.
Cha của Tạp Phỉ là trưởng lão của một trong ba giáo phái lớn ở Ma Linh giới, Phi linh giáo.
Ngay trong gia tộc cũng có rất nhiều người có chức vụ trong giáo phái đó, nhưng nhà chính Tạp gia vẫn nằm ở Sa Lý tộc này.
Cũng may lần "về nhà" này cả ba người y, Tạp Nhĩ và Lam Túc đều được triệu hồi, miễn không phải đơn lẻ một mình là được.
Không biết trong tộc có sự vụ gì quan trọng mà cha Tạp Phỉ từ Phi linh giáo phải tự mình chạy về.
......
Cả ba người hẹn nhau rồi thuê một con ma thú Huyết tử hạt mất ba viên Sinh tử cao một lần để làm vật cưỡi.
Huyết tử hạt chạy đặc biệt nhanh, chỉ mỗi tội là không biết bay, đi gần thì được, đi xa sẽ bất tiện.
Nhưng nếu thuê ma thú phi hành thì sẽ mất sáu viên Sinh tử cao, dù sao Tạp gia cũng không ở xa đây lắm nên mọi người thuê con ma thú này cũng tạm được rồi.
Lam Túc còn có trí nhớ của Tạp Tư khi sưu hồn, Lâm Khinh thì chỉ dựa theo lời kể của Lam Túc mà tưởng tượng. Y chỉ không ngờ khi đó tuỳ tiện chộp lấy hai tên thị vệ mà căn cơ gia tộc lại cao đến thế.
Cũng may Dịch dung đan của Lam Túc đã đạt đến cấp bốn. Lại còn được trộn lẫn tinh huyết của chính hai tên thị vệ đó, Đến Dạ Huyền và hai đại hộ pháp còn không nhìn ra huyền cơ gì, Lâm Khinh tin rằng ở Sa Lý tộc này chẳng có ai nhìn thấu lớp mặt nạ của y.
Nhưng mà sự an toàn này chỉ giới hạn ở Sa lý tộc thôi. Nghe nói ba vị giáo chủ của ba giáo phái nơi đây tu vi đều đạt đến Đại thừa kỳ rồi.
Tồn tại cao cao tại thượng như thế Lâm Khinh còn chưa gặp bao giờ. Sau này thì không biết, bây giờ y chỉ dám ngước nhìn chứ cũng chẳng dám dây vào.
Cái mạng nhỏ này không đủ cho người ta đùa giỡn đâu.
Đi một quãng đường dài tầm bốn mươi dặm, cuối cũng cả ba cũng đến được nơi Tạp gia sinh sống. Đầu Lâm Khinh sắp lú, nếu không có một tấm phù dán ở trong nhà chắc y không còn biết đường về luôn.
Nhà cửa xây gì mà y hệt nhau vậy?
Sa Lý thành cực kỳ rộng lớn, Tạp gia ở trong một khu biệt lập với bên ngoài.
Bên trong toàn bộ kiến trúc đều được xây thành hai tầng lầu, nhưng nhìn chung tổng thể thì không khác gì những căn nhà bằng đá đen y đã thấy. Sau một thời gian tìm hiểu y mới biết hoá ra đá này tên là Hắc thạch, có tác dụng chống ma khí ăn mòn.
Vũ khí ở Ma Linh giới cũng đa phần được làm từ Hắc thạch và Hắc kim, còn quần áo được dệt từ những sợi bông trồng đầy khắp Ma Linh giới thì trái lại không hề bị ma khí phá huỷ.
Chúng cũng giống y như những thứ được tự nhiên sinh ra ở ma giới, trải qua ma khí tôi luyện, không ảnh hưởng bởi điều kiện khắc nhiệt nơi đây.
Lâm Khinh, Lam Túc và Tạp Nhĩ vào cổng lớn rồi chia tay nhau, ai về nhà người ấy.
Được Lam Túc dặn dò kỹ lưỡng vài mối quan hệ trong nhà, y một mình bước đến cửa, vừa bước một chân vào đã có người xông ra ôm chầm lấy, với tu vi của Lâm Khinh mà không tránh thoát được chút nào.
"Nhi tử, ta đợi mãi cuối cùng ngươi cũng trở về!"
Người vừa lên tiếng là một thiếu phụ khá xinh đẹp, tu vi của nàng là Xuất khiếu kỳ trung giai. Có vẻ đây là Mỹ Dư, mẹ của Tạp Phỉ.
Lâm Khinh đời này chưa từng gọi ai là mẹ, tự dưng thấy hơi xúc động, nhưng nghĩ lại trước mặt không phải mẹ mình mà là mẹ người ta, y nói khẽ:
"Nương..."
Mỹ Dư là một nữ nhân cực kỳ cường đại, nhìn qua chỉ tầm ba mươi tuổi. Nàng không phục vụ cho ai mà tự mình mở một thương hội chuyên buôn bán ma thú, mỗi năm kiếm được kha khá tiền. Nàng thả Lâm Khinh ra vỗ vai y đôm đốp rồi nói:
"Ôi chao đứa nhỏ này, hôm nay còn xấu hổ với ta, hay ngươi lại gây hoạ ở đâu rồi."
Chuyên gia cõng nồi hộ Tạp Phỉ - Lâm Khinh không còn phản ứng trước mấy câu như vậy nữa từ lâu rồi, y bảo:
"Không có, cha hôm nay gọi chúng ta về làm gì vậy?"
Nói đến chuyện này, giọng điệu đang vui vẻ của Mỹ Dư chợt gay gắt hẳn:
"Còn việc gì nữa, cha ngươi ngoài Phi linh giáo thì còn biết đến thứ gì khác nữa đâu."
"Sao vậy nương?" Lâm Khinh muốn đóng vai đứa con ngoan nhưng lại sợ nói nhiều thì sai nhiều nên chỉ vòng vo mấy câu đơn giản.
Mỹ Dư không nhận thấy điều gì khác thường, nàng trả lời:
"Phi linh giáo sắp tổ chức đợt thi tuyển môn đồ, cha ngươi gọi tất cả tộc nhân về để lựa chọn chứ sao?"
Môn đồ à? Sao lúc nào không tuyển lại tuyển đúng lúc này, Lâm Khinh bỗng nhớ ra tuổi của Tạp Phỉ, lập tức phản bác lại nàng:
"Nhưng mà ta đã hơn ba mươi tuổi rồi còn tuyển gì nữa."
"Ta không biết, hay là cha ngươi muốn kiếm cho ngươi chức vụ gì trong giáo phái chăng?"
"Thôi con ở phủ tộc trưởng cũng ổn rồi." Lâm Khinh nghe thấy mà hết hồn. Trong Phi linh giáo cao thủ như mây, bị phát hiện thân phận thì chỉ có đường chết.
Mỹ Dư không để ý, nàng nhìn sắc trời rồi kéo Lâm Khinh vào nhà:
"Chờ cha ngươi trở lại rồi hai người bàn bạc với nhau. Còn bây giờ thì dùng bữa thôi, ta có làm vài món ngươi thích đó."
"Vâng."
Lâm Khinh đóng vai đứa con ngoan cùng Mỹ Dư đi vào nhà. Ngửi thấy mùi thơm của thức ăn, y thấy trong lòng ấm áp hẳn.
Phải biết là từ ngày đến Ma Linh giới đến giờ, ngoài những ngày hầu hạ Dạ Huyền, Lâm Khinh nào có được ăn cái gì.
Tuy rằng tu sĩ không cần ăn, nhưng mà thưởng thức mĩ vị cũng cần lắm chứ.
Thức ăn đủ màu sắc được làm vô cùng khéo léo đặt trên bàn. Xung quanh có bốn thị nữ đứng phục vụ, Lâm Khinh bây giờ mới ý thức được rõ ràng Tạp Phỉ này cũng là một thiếu gia hàng thật giá thật.
Vậy mà hắn vẫn phải lưu lạc đi làm thị vệ, trong túi chẳng lúc nào có đồng cắc nào. Thậm chí đi chơi gái còn phải vay Sinh tử cao.
Ma Linh giới đúng là khó sống thật.
Lâm Khinh không biết rằng tên ăn chơi trác táng này ngày xưa ăn tàn phá hại, tiêu của cha mẹ gã không biết bao nhiêu Sinh tử cao để ăn chơi, vì thế nên Mỹ Dư đành nhịn đau gửi con trai đi làm thị vệ ở chỗ hai anh họ, mong một ngày gã hối cải.
Nhưng xem chừng ngày đó còn xa lắm.
Tâm trí Lâm Khinh quay trở về bàn ăn.
Thức ăn ở Ma Linh giới chủ yếu là thịt ma thú và một số thực vật không biết tên được chế biến cực kỳ ngon lành. Lâm Khinh đang mải ăn say sưa thì có tiếng chào của thị nữ ngoài cửa, ngẩng đầu lên thì bắt gặp một đôi mắt sắc bén đang chăm chú nhìn mình.
Cố gắng tỏ ra thật bình tĩnh, Lâm Khinh buông đũa xuống, dùng khăn lau sạch miệng rồi nói khẽ:
"Cha đã về."