Đem cách điều chế dược hoàn hồi phục trong nháy mắt bán trong thành cũng không kém cái giá này là bao nhiêu, Tiêu Ngự gật đầu đáp:
-OK!
Tiêu Ngự tới gần con sa mạc mạn xà đầu lĩnh, con rắn lè lưỡi ra nhìn chằm chằm vào Tiêu Ngự.
Lúc cấp bậc thấp gặp phải con sa mạc mạn xà này Tiêu Ngự còn có chút sợ hãi, nhưng hiện tại, hơn nó tới hơn mười cấp, cơ bản có thể coi thường nó được rồi.
Xông lên dùng Tạc Kích kích ngất con sa mạc mạn xà đầu lĩnh, dùng Thánh Ngôn chủy thủ công kích bình thường vài cái, đã đánh rơi hơn phân nửa hp của con mạn xà, Dịch Cốt trực tiếp đánh chết nó, trước sau chỉ mất có vài giây đồng hồ. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Nhặt được trên mặt đất hai kiện đồ vật, một là cách điều chế hạ cấp dược hoàn hồi phục trong nháy mắt, một cái khác là một bì giáp lam trang cấp năm của đạo tặc.
Nhìn thấy Tiêu Ngự cả tiềm hành cũng không sử dụng, mà thẳng tắp vọt tới, năm người chơi hai mắt nhìn nhau, cả đám choáng váng, không đợi bọn họ kịp tỉnh táo trở lại, Tiêu Ngự đã quay trở lại, thì ra người này cấp bậc rất cao, chống lại sa mạc mạn xà đầu lĩnh không cần dùng tiềm hành, ngoại trừ cấp bậc ra thì thực lực của người này cũng cao tới mức biến thái.
- Cách điều chế hạ cấp dược hoàn hồi phục trong nháy mắt, kim tệ. – Tiêu Ngự hướng tới đạo tặc kia kết thúc giao dịch nói.
Đạo tặc Ảnh Tử đưa ra kim tệ, giao dịch hoàn thành.
Đầu năm nay, đám người chơi cấp thấp không ngờ lại có nhiều tiền như vậy, kim tệ trong nháy mắt đã bỏ ra không chút do dự, Tiêu Ngự nhớ tới lúc mình ba cấp, thật là một người nghèo a, trên người ngay cả hai kim tệ cũng không dám xuất ra.
- Còn một kiện trang bị, vừa mới rơi ra, bì giáp lam trang của đạo tặc, các ngươi muốn mua hay không? – Tiêu ngự nói qua thuộc tính của kiện trang bị lam trang kia, hỏi. Cái bì giáp lam trang cấp này so với nhiều cái khác thì tốt hơn một chút, trên thị trường phỏng chừng cũng không mua được món đồ tốt như vậy, Tiêu Ngự nhân cơ hội này đẩy món đồ này đi, dù sao đám người này hình như cũng là đại gia.
Xà bì giáp: phẩm cấp, lam trang. Phòng ngự -, lực lượng +, nhanh nhẹn +, thể lực +, né tránh +%, yêu cầu lv .
Nhìn thấy thuộc tính của nó, con mắt Ảnh Tử phát ra u quang hỏi:
- Bao nhiêu tiền?
Tiêu Ngự đánh giá cái bì giáp này có thể ban được kim tệ đã là tốt rồi, nói:
- kim tệ thế nào, mặc dù là trang bị cấp nhưng né tránh +%, thuộc tính rất tốt, trên thị trường cũng không có trang bị như thế này.
- Tốt, chấp nhận giá này! – Đạo tặc Ảnh Tử đáp ứng.
Tiêu Ngự không ngờ Ảnh Tử lại sảng khoái như vậy, trong lòng nói thầm biết thế mình ra giá cao một chút.
- Ta đi đánh quái không có mang nhiều tiền như vậy…! - Ảnh Tử đột nhiên nghĩ ra, nói.
Giá cả đã bàn định xong, người này lại nói không có tiền, chẳng lẽ ghi sổ sao? Hình như tiểu tử này định đùa giỡn mình sao ấy. Tiêu Ngự thu hồi trang bị, chuẩn bị rời đi.
- Từ từ ngươi nghe ta nói hết đã, chờ ta một chút, ta thoát ra lên sàn giao dịch mua kim tệ một chút rồi trở lại! – Đạo tặc Ảnh Tử nói.
Thì ra bọn họ đều là mua sắm kim tệ trên sàn giao dịch, không trách được mới cấp lại có nhiều tiền như vậy. Tiêu Ngự suy nghĩ một chút nói:
- Như vậy đi, các người chuyển tiền vào tài khoản của ta, ta đưa vật cho các ngươi, như vậy cũng bớt đi được thuế giao dịch cùng chi phí khi giao dịch trên sàn giao dịch cho các ngươi.
Đạo tặc Ảnh Tử lộ ra vẻ mặt kinh bỉ, mặc dù hắn có tiền, nhưng tiền cũng không phải là giấy, nếu hắn chuyển tiền, Tiêu Ngự không đưa trang bị, tiền kia chẳng phải mất trắng sao.
Tiêu Ngự cười một chút nói:
- Cùng lắm thì chúng ta viết khế ước đi, ta là game thủ chuyên nghiệp, các ngươi hiện tại có thể coi là một khách hàng của ta, ta không cần phải lừa các ngươi.
Tuyệt đại đã số game thủ chuyên nghiệp đều có danh dự của mình, bởi vì chữ tín có liên quan tới sinh kế của họ, chỉ có một số ít kẻ lừa đảo mới dùng danh phận game thủ chuyên nghiệp đi lừa tiền mà thôi.
- Game thủ chuyên nghiệp? – Đạo tặc Ảnh Tử hồ nghi nhìn lướt qua người Tiêu Ngự đánh giá, trang bị trên người Tiêu Ngự không có thu hút lớn lắm, tất cả đều là lục trang, nhưng bỗng dưng, đạo tặc Ảnh Tử phát hiện ra mình đã sai lầm rồi. Hơn nữa là rất sai lầm. Trên người Tiêu Ngự có sáu kiện lục trang tuân theo một phong cách sắp xếp khá đặc biết, không giống như những người chơi khác trang bị trên người rất hỗn độn, nhìn những trang bị này cực kì phối hợp với nhau. Đạo tặc Ảnh Tử trong lòng cả kinh, sáu kiện trang bị này là một bộ sáo trang lục sắc à! Ảnh Tử đã nhìn thấy trang bị lam trang, tử trang rất nhiều, nhưng hắn chưa từng thấy lục sắc sáo trang, mà ngay cả trên sàn giao dịch cũng không có!
Ánh mắt Ảnh Tử chuyển tới chủy thủ trong tay Tiêu Ngự, nhất thời thừ người ra, thanh chủy thủ này của Tiêu Ngự thoạt nhìn không có gì nhưng mơ hồ tỏa ra quang mang kim sắc, không phải lam trang, cũng không phải tử trang.
- Cái này … cái thanh chủy thủ này….! - Ảnh Tử run rẩy nói, chỉ vào chủy thủ trong tay Tiêu Ngự, vẻ mặt kinh hãi.
Bốn người chơi khác thấy vẻ mặt kì quái của Ảnh Tử, nghe thấy Ảnh Tử nói, ánh mắt tất cả đều tập trung vào chủy thủ trên tay Tiêu Ngự.
Tiêu Ngự đầu ngón tay nhíu lại, chủy thủ trên đầu ngón tay Tiêu Ngự bay một đường cong hoàn mỹ, tựa như tinh linh đang nhảy múa vậy, hắn hờ hững nói:
- Làm cấp truyền thuyết.
Đối với thanh chủy thủ này, Tiêu Ngự rất tự hào, trong game này có thể sử dụng được trang bị truyền thuyết hiện tại không nhiều, trên sàn giao dịch trên mạng cũng rất ít, chỉ có duy nhất một kiện trang bị truyền thuyết chính là thanh pháp trượng kia thôi.
- Ừng ực… - Ảnh Tử nuốt nước miếng một cái nói:
- Không cần ngươi viết khế ước, ta gửi tiền cho ngươi liền.
- Ngươi không sợ ta lừa ngươi? – Tiêu Ngự hỏi.
Ảnh Tử bất đắc dĩ nói:
- Một người cầm trong tay chủy thủ cấp truyền thuyết, có lý do để lừa gạt mấy trăm đồng của ta sao? Dù có bị lừa ta cũng không quan tâm, nhưng đối với ngươi mà nói, danh dự bị mất, tổn hại của ngươi còn lớn hơn nữa.
Ảnh Tử gửi tiền vô tài khoản của Tiêu Ngự, mỗi kim tệ giá là đồng, tổng lại là đồng, Ảnh Tử trực tiếp chuyển cho Tiêu Ngự đồng, nguyên nhân là con số khó nghe, nên hắn chỉnh lại.
Người có tiền đúng là sảng khoái, Tiêu Ngự cảm khái một chút, đưa trang bị của Ảnh Tử.
Giao dịch hoàn thành, Tiêu Ngự chuẩn bị rời đi.
- Ngươi chờ đã, ngươi nói ngươi là một game thủ chuyên nghiệp? – Đạo tặc Ảnh Tử hỏi.
- Đúng vậy! – Tiêu Ngự đáp, hắn đột nhiên hỏi vấn đề này làm gì?
- Vậy bộ sáo trang cùng chủy thủ trong tay ngươi có bán hay không? – Đạo tặc Ảnh Tử trong mắt lóe ra quang mang nồng nhiệt nói.
- Chờ ta kiếm được trang bị thích hợp, ngươi ra giá hợp lý, ta sẽ cân nhắc. – Tiêu Ngự nói, người này đúng thật điên cuồng, chẳng lẽ hắn muốn lột sạch trang bị trên người mình sao?
- Nếu như hiện tại ta muốn thì sao? Lục sắc sáo trang vạn, chủy thủ cấp truyền thuyết vạn, thế nào? – Đạo tặc Ảnh Tử nhìn Tiêu Ngự nói.
Tiêu Ngự thiếu chút nữa ngã ầm xuống đất, người này không ngờ muốn dùng vạn để mua trang bị trên người mình, trang bị bộ sáo trang này lúc này thật là đứng đầu, nhưng không bao lâu nữa những trang bị này rất nhanh sẽ biến thành trung lưu, vạn quả thật là cao quá, quá cao, người này thật không phải đại gia bình thường.
" vạn." nói thật Tiêu Ngự cũng có chút động tâm, hắn cho tới bây giờ không nghĩ có thể kiếm được nhiều tiền như vậy, thậm chí đủ cho hắn cùng Tiêu Vũ mua một căn phòng để ở rồi, nhưng là Tiêu Ngự tính toán một hồi, trong khoảng thời gian ngắn mình đã kiếm được vạn rồi, sau này khẳng định còn kiếm được nhiều tiền hơn, nếu như bán những trang bị này đi, không khác gì giết gà lấy trứng, cái được không bù đắp nổi cái mất.
Tiêu Ngự lắc đầu, có chút tiếc nuối nói:
- Chủy thủ cấp truyền thuyết trong tay ta thuộc tính không phải tốt lắm, đơn độc nói về trang bị, bán được cái giá này cũng thật phi thường, nhưng là vạn không mua được tương lai.
- Tương lai? – Đạo tặc Ảnh Tử sửng sốt một chút, hiểu được ý tứ của Tiêu Ngự, hồi lâu nói:
- Được rồi, nếu như ngươi thay thế bộ sáo trang trên người, ngươi có thể liên lạc với ta, ta có thể đưa ra giá cao hơn trên sàn giao dịch trên mạng, bất quá đến lúc đó trang bị này sẽ không có cái giá như bây giờ.
Tiêu Ngự cười cười nói:
- Ta hiểu, hy vọng sau này chúng ta giao dịch vui vẻ.
Tiêu Ngự đưa Ảnh Tử vào danh sách hảo hữu, loại người có tiền như thế này, quen càng nhiều càng tốt.
- Ngươi có thể liên lạc với số tài khoản của ta trên sàn giao dịch. Số tài khoản của ta trên đó là là một tài khoản Bạch kim. Trước kia chơi rất nhiều game rồi, là một người có thâm niên, trước đây công việc bề bộn, làm cả ngày cả đêm, tới bây giờ mới vào game này được. – Đạo tặc Ảnh Tử thở dài một tiếng nói.
Không trách được những người này cấp bậc lại thấp như vậy, số tài khoản của người này không ngờ lại là sáu số, vậy thời gian đăng kí là tương đối sớm, số tài khoản của Tiêu Ngự là số lận. Không những thế trên sàn giao dịch tài khoản của người kia là tài khoản Bạch Kim, nếu như người này chỉ dùng nhân dân tệ vào chơi game thì trên tất cả các game số tiền hắn bỏ ra đã hơn vạn rồi.
Thật may mắn đã gặp được tài thần, không trách được tên kia mua trang bị đạo tặc thậm chí còn không cần trả giá.
- Nếu có trang bị tốt, ngươi có thể gửi thuộc tính của nó cho ta, nếu chúng ta muốn trang bị, ta sẽ dùng giá cao hơn giá trên sàn giao dịch mua! – Đạo tặc Ảnh Tử nói.
- ok! – Tiêu Ngự muốn như vậy còn không được, hắn có thể kiếm được nhiều tiền hơn một chút, nhìn thoáng qua mấy bằng hữu của đạo tặc Ảnh Tử, bọn họ cả đám da thịt mịn màng, một bộ dạng giàu có, Tiêu Ngự thiếu chút nữa quên mất, Ảnh Tử có tiền như vậy thì bằng hữu của hắn tự nhiên cũng không quá kém, phỏng chừng đều cùng cấp bậc với Ảnh Tử, tất cả đều là mỏ vàng à.
Tiêu Ngự nói phương thức liên lạc với mình cho Ảnh Tử.
- Được rồi, ngươi mới vừa rồi chơi đùa với chủy thủ hay thật, dạy cho ta đi vạn thế nào? – Đạo tặc Ảnh Tử con mắt tỏa sáng nói, nghe thấy Ảnh Tử nói, mấy bằng hữu bên cạnh hắn cũng sáng mắt lên, bọn họ đối với việc này cũng cảm thấy hứng thú.
Tiêu Ngự cười khổ không thôi, người này còn nói dùng vạn học cách chơi đùa với chủy thủ, đúng là có tiền không có chỗ tiêu, Tiêu Ngự nói:
- Nếu như ngươi muốn học, ba năm là đủ.
- Ồ vậy thôi quên đi! - Ảnh Tử khoát tay thất vọng nói, bỏ ba năm học xoay chuyển chủy thủ như thế, hắn không có công phu như vậy, tá gái mặc dù trọng yếu, nhưng mất ba năm chuẩn bị là việc không đáng giá chút nào.