Thấy âm thanh Liệt Ngang Nạp Đa đã không còn kiên nhẫn, Hoắc Tư Nhĩ âm trầm cười.
"Ngươi đã muốn chết như vậy, vậy ta sẽ thành toàn cho ngươi. Ngươi cho là thêm người bọn họ có thể đối phó ta sao?" Hoắc Tư Nhĩ châm biếm nói, hắn là lão tổ của Hấp Huyết Quỷ, tất cả Hấp Huyết Quỷ đều là từ nơi hắn thu được huyết thống truyền thừa, đồng thời hắn có thể khống chế tất cả Hấp Huyết Quỷ đời thứ nhất, Liệt Ngang Nạp Đa đã ở đây, trận chiến đấu này Liệt Ngang Nạp Đa sẽ không có cách nào tham chiến, vậy cũng sẽ chỉ có Tiêu Ngự và Triệu Lam Hinh có thể động thủ.
Liệt Ngang Nạp Đa quay đầu nhìn Tiêu Ngự và Triệu Lam Hinh, Tiêu Ngự và Triệu Lam Hinh là người thừa kế có tố chất nhất mà hắn đã từng thấy qua, nhưng muốn chống lại Hoắc Tư Nhĩ, quả thực là khó khăn quá lớn, nhưng mà, Liệt Ngang Nạp Đa không muốn đợi nữa, hắn căm thù nơi âm u và lạnh lẽo này, chỉ lại tưởng niệm về cha mẹ và Lỵ Toa.
Liệt Ngang Nạp Đa chỉ có thể đem hy vọng ký thác lên trên người Tiêu Ngự và Triệu Lam Hinh.
"Hoắc Tư Nhĩ, ta sẽ cùng chết với ngươi, chúng ta sẽ vĩnh rơi vào vực sâu vô tận, thế giới này, căn bản không nên có loại sinh vật xấu xí dơ bẩn như Hấp Huyết Quỷ này tồn tại." Liệt Ngang Nạp Đa nhìn chăm chú vào Hoắc Tư Nhĩ nói, bắt đầu từ khoảng khắc kia, hắn đã quyết tâm chắc chắn phải chết.
"Nhân loại mới là sinh vật dơ bẩn và xấu xí nhất, ta chỉ là ở quét sạch những thứ bỏ đi này mà thôi." Hoắc Tư Nhĩ oán hận nói, trong con mắt bắn ra tia hung quang.
"Nhưng nhân loại còn có yêu thương, có sự ấm áp, đáng thương cho ngươi Hoắc Tư Nhĩ à, ngươi cái gì cũng không có, ngươi vĩnh viễn cũng không bao giờ có được." Liệt Ngang Nạp Đa giễu cợt giọng nói, hắn có toàn bộ ký ức của Hoắc Tư Nhĩ, kể cả việc Hoắc Tư Nhĩ bị vứt bỏ, trở thành tên Hấp Huyết Quỷ, những ký ức này, đều là đau đớn vĩnh viễn trong lòng Hoắc Tư Nhĩ.
Hoắc Tư Nhĩ lộ ra biểu tình mê muội, quả thật hắn chưa từng cảm nhận được qua những thứ này.
"Vì cái gì khiến cho ta thà rằng vứt bỏ lực lượng lớn mạnh và sinh mệnh vĩnh hằng cũng muốn phản bội ngươi, là bởi vì tình yêu. Hoắc Tư Nhĩ, ngươi hiểu được cái gì là tình yêu sao? Vì bảo vệ một người mà chấp nhận trả giá bằng cả sinh mệnh của mình. Cha của ta, mẫu thân, còn có Lỵ Toa, vì báo thù, ta thà rằng cùng ngươi chết đi, dù chết không hối hận." Liệt Ngang Nạp Đa kiên định nói, nắm kiếm trong tay, chậm rãi chỉ về hướng Hoắc Tư Nhĩ.
Hoắc Tư Nhĩ trong nháy mắt ánh mắt mơ màng rội lại lập tức trôi qua, lộ ra vẻ mặt khinh thường: " Cảm tình nhân loại? Ngươi biến thành Hấp Huyết Quỷ còn chưa chiuh giác ngộ sao? Đến đây đi, để cho ta kiến thức xem cái ngươi gọi là dũng khí là cái gì."
Trong tay Hoắc Tư Nhĩ từ hư không xuất hiện một thanh đại kiếm màu đỏ, từ trên cao nhìn xuống, nhìn vào Liệt Ngang Nạp Đa.
"Chúng ta cần động thủ rồi." Tiêu Ngự quay đầu đối với Triệu Lam Hinh nói, hắn đối với đoạn đối thoại giữa Hoắc Tư Nhĩ và Liệt Ngang Nạp Đa không có gì hứng thú, tựa như xem qua đoạn quảng cáo thôi, kế tiếp mới là chính đề, tiêu diệt Hoắc Tư Nhĩ sẽ có thể thu được ích lợi hẳn sẽ không nhỏ, nhưng nếu làm không xong, vậy có nghĩa là nhiệm vụ thất bại.
Khóe miệng Tiêu Ngự lộ ra tia mỉnh cười thâm ý, hắn đã có phương pháp đối phó với Hoắc Tư Nhĩ.
Liệt Ngang Nạp Đa khẩn cầu nhìn về phía Tiêu Ngự.
Tiêu Ngự khẽ nhíu mày, ánh mắt của Liệt Ngang Nạp Đa làm cho Tiêu Ngự rất chán ghét, trước đây chuyện này Tiêu Ngự chỉ cho rằng đem giết chết Hoắc Tư Nhĩ như làm nhiệm vụ thông thường mà thôi, mà bây giờ, ánh mắt khẩn cầu của Liệt Ngang Nạp Đa đã làm cho nhiệm vụ này có thêm chút cảm giác mơ hồ gì đó. ( nó bảo là hấp huyết quỷ hok nên tồn tại thì tức là tính luôn cả đứa bay vào nữa chứ sao – nghi lắm =.= )
Độn Hình!
Tiêu Ngự tiến vào trạng thái tiềm hành, mở ra hiệu quả Biệt Tung, hướng về Hoắc Tư Nhĩ chậm rãi đến gần.
Tinh Thần Trói Buộc!
Tay phải Hoắc Tư Nhĩ vung lên, đạo tinh thần lực đem Liệt Ngang Nạp Đa trói cứng lại, ở dưới Tinh Thần Trói Buộc, Liệt Ngang Nạp Đa căn bản không có cách nào trực tiếp giúp đỡ Tiêu Ngự và Triệu Lam Hinh.
Liệt Ngang Nạp Đa chỉ còn biết không ngừng vùng vẫy gầm gừ, làm như vậy cũng là đối với Tiêu Ngự và Triệu Lam Hinh thêm chút giúp đỡ nhất định, khiến cho Hoắc Tư Nhĩ không thể không tiêu hao thêm nhiều tinh lực đối phó với hắn.
Hoắc Tư Nhĩ cảnh giác hẳn lên, hắn mơ hồ có thể cảm giác được Tiêu Ngự, nhưng không biết Tiêu Ngự ở cái vị trí nào.
Tiêu Ngự dần dần đến gần Hoắc Tư Nhĩ, có vẻ vô cùng cẩn thận, cho Hoắc Tư Nhĩ một cái [ Kỹ Năng Dò Xét ], phát hiện hắn là một cái lever tinh anh + cường hóa.
Tiêu Ngự và Triệu Lam Hinh lúc này nhiều nhất cũng chỉ có thực lực lever tinh anh + cường hóa, trong đó Tiêu Ngự mạnh hơn và Triệu Lam Hinh thì yếu một ít.
Tiêu Ngự đến sau lưng Hoắc Tư Nhĩ, Hấp Huyết Quỷ Nha hướng về vị trí cái cổ của Hoắc Tư Nhĩ ra sức chém xuống.
Đinh, âm thanh thanh thúy vang lên, Hoắc Tư Nhĩ giơ trường kiếm lên ung dung chặn công kích của Tiêu Ngự, hừ lạnh một tiếng: "Không biết tự lượng sức mình."
Hoắc Tư Nhĩ vung kiếm hướng về Tiêu Ngự chém đi, thế kiếm nhanh chóng mãnh liệt như lôi điện.
Tiêu Ngự khẩn trương giữ chặt kiếm chống đỡ, trong một cái chớp mắt, thế kiếm của Hoắc Tư Nhĩ đột nhiên biến đổi, hướng về ngực Tiêu Ngự đâm tới.
Con ngươi của Tiêu Ngự chợt co rút lại, đón đỡ đã không còn kịp nữa rồi, dứt khoát lấy mạng đổi mạng, Hấp Huyết Quỷ Nha trong tay hướng về Hoắc Tư Nhĩ đâm xuyên tới.
Sụt, trường kiếm của Hoắc Tư Nhĩ cắm vào ngực Tiêu Ngự, từ phía sau lưng xuyên ngược ra, sau khi hắn hoàn thành công kích vẫn ung dung thoải mải, hơi hơi nghiêng người, tránh khỏi công kích của Tiêu Ngự.
một cái hơn . giá trị thương tổn từ trên đầu Tiêu Ngự bay lên, Tiêu Ngự nhìn thoáng qua huyết lượng của bản thân, còn lại %.
Tiêu Ngự một đòn không được, Hấp Huyết Quỷ Nha trong tay nhanh chóng hướng về Hoắc Tư Nhĩ tiếp tục bổ xuống.
Hoắc Tư Nhĩ không ngờ tới Tiêu Ngự lại liều mạng như vậy, khẩn trương lui về sau, tránh ra khỏi vị trí cũ mấy mét.
Tiêu Ngự lại chém hụt, không có vứt bỏ, giơ lên Hấp Huyết Quỷ Nha trong tay, một chiêu Đột Tiến đến gần Hoắc Tư Nhĩ.
đạo Thủy Liệu Thuật dừng ở trên người Tiêu Ngự, đem huyết lượng của Tiêu Ngự hồi phục lại như lúc ban đầu.
"Là thủy hệ thiên phú?" Hoắc Tư Nhĩ kinh sợ nhìn thoáng qua Triệu Lam Hinh phía xa, giờ mới hiểu được Tiêu Ngự tại sao lại liều mạng như thế, nguyên lai là có chức nghiệp trị liệu làm hậu thuẫn. Trước hết tiêu diệt tiểu quỷ đáng ghét biết thủy hệ thiên phú kia đã!
Tiêu Ngự cũng ý thức được, Hoắc Tư Nhĩ tự nhiên có thể động thủ đối với Triệu Lam Hinh, hắn nhất định phải dùng công kích nhanh chóng mãnh liệt ngăn chặn và tiêu hao huyết lượng của Hoắc Tư Nhĩ, như thế mới có hy vọng thắng.
Sau khi Đột Tiến đến gần Hoắc Tư Nhĩ, Hấp Huyết Quỷ Nha trên tay phải Tiêu Ngự hướng về Hoắc Tư Nhĩ nặng nề bổ xuống, không có thèm phòng thủ, mà là toàn lực tấn công.
Đinh đinh đinh, trên không trung vang lên từng tiếng sắt thép va chạm, Tiêu Ngự và Hoắc Tư Nhĩ quấn lấy nhau công kích, nhất thời cực kỳ khốc liệt, chỉ thấy cái thân ảnh ở trên không trung không ngừng lóe lên.
Sụt, trên không trung người tách ra, Tiêu Ngự lau một chút vết máu nơi khóe miệng, khóe miệng lộ ra nụ cười lạnh, vài giọt máu tươi theo thân kiếm Hấp Huyết Quỷ Nha chậm rãi từng giọt rơi xuống.
Tiêu Ngự đã trúng của Hoắc Tư Nhĩ kiếm, nếu như không có Triệu Lam Hinh trị liệu chỉ sợ hắn sớm đã bỏ mạng, sau khi đã nhận kiếm, hắn cuối cùng cũng trúng được kiếm, đối với Hoắc Tư Nhĩ tạo thành hơn . giá trị thương tổn, mặc dù so sánh với . huyết lượng Hoắc Tư Nhĩ, hơn . này căn bản coi như không tính là gì cả.
Hoắc Tư Nhĩ vừa định nhằm về phía Triệu Lam Hinh, Tiêu Ngự lại nhấc chân, một cái Long Tường Thuật đá ra ngoài.
Hoắc Tư Nhĩ cũng đành chịu chỉ có thể chống đỡ, người lại đánh nhau quấn vào một chỗ.
Soẹt soẹt soẹt, Tiêu Ngự liên tục ăn phải kiếm, huyết lượng trong nháy mắt chỉ còn lại có %. Sau khi trúng phải công kích, Tiêu Ngự cũng không thèm để ý, Hấp Huyết Quỷ Nha lần thứ hướng về Hoắc Tư Nhĩ chém tới.
Ác mộng!
Sau khi Triệu Lam Hinh ngâm xướng giây đồng hồ, thi triển kỹ năng Ác Mộng, tinh thần lực mạnh mẽ quét ra ngoài, phạm vi m, là một cái khu vực tương đối rộng lớn.
Đang trong lúc cùng Tiêu Ngự đánh nhau kịch liệt, Hoắc Tư Nhĩ bị luồng tinh thần lực cường đại này công kích đến, rên lên một tiếng, trên mặt tái nhợt, lung lay tựa như sắp đổ, khóe miệng tràn ra ngụm máu tươi.
Trên đầu Hoắc Tư Nhĩ phiêu khởi một cái hơn . giá trị thương tổn.
Tiêu Ngự hơi ngây người, tên Hoắc Tư Nhĩ này không ngờ lại sợ tinh thần công kích!
Đúng lúc này, Liệt Ngang Nạp Đa chợt phát hiện Tinh Thần Trói Buộc trên người được buông lỏng, thét dài một tiếng, tránh thoát Tinh Thần Trói Buộc của Hoắc Tư Nhĩ, giơ lên trường kiếm trong tay hướng về Hoắc Tư Nhĩ xông tới.
Tiêu Ngự vỗ trán, đầu óc mình thực sự ngốc a, bộ sáo trang bá tước trên người Triệu Lam Hinh kia là từ trong bản đồ nhiệm vụ phụ bản này lụm được, cộng thêm kỹ năng trên sáo trang là một cái kỹ năng công kích tinh thần cực kỳ hiếm thấy, tự nhiên sẽ là mấu chốt của nhiệm vụ phụ bản, vừa rồi tại sao lại không nghĩ đến điều này a!
Liệt Ngang Nạp Đa thoát được ra, cùng Tiêu Ngự liếc mắt, người ăn ý đánh về phía Hoắc Tư Nhĩ, thừa dịp hắn suy yếu lấy mạng của hắn, Hoắc Tư Nhĩ vừa trúng phải tinh thần công kích, chính là khi dễ dàng đối phó nhất, cho dù bọn họ hiểu không có khả năng dễ dàng tiêu diệt Hoắc Tư Nhĩ như vậy, nhưng bây giờ có thể tiêu hao huyết lượng của Hoắc Tư Nhĩ cũng là quá tốt rồi.
Tiêu Ngự và Liệt Ngang Nạp Đa giáp công Hoắc Tư Nhĩ, lấy mắt thường không thể theo kịp cái thân ảnh đang tốc chiến cùng một chỗ, quấn lấy nhau ở trên không trung.
Nơi ngực lại truyền đến cảm giác đau đớn như bị xé rách, Tiêu Ngự biết, thân thể hắn lần nữa lại bị trường kiếm của Hoắc Tư Nhĩ đâm xuyên qua, nhưng vẫn không có dừng lại, hướng về Hoắc Tư Nhĩ kiếm bổ tới.
Hoắc Tư Nhĩ nghiêng mình tránh thoát, sau lưng đạo kiếm quang từ phía trên, bao phủ xuống, trường kiếm của Liệt Ngang Nạp Đa nặng nề chém vào bả vai của Hoắc Tư Nhĩ.
Liệt Ngang Nạp Đa đã ở vào trạng thái điên cuồng, mãnh liệt quát một tiếng, trường kiếm ép xuống, người từ trên không trung rơi xuống mặt đất.
Ầm, Hoắc Tư Nhĩ rơi xuống mặt đất, cát bụi mù mịt, đột nhiên quay người, nhe răng cười dùng khửu tay kích đánh lên bụng Liệt Ngang Nạp Đa, đem Liệt Ngang Nạp Đa đánh bay ra ngoài, thân thể lún sâu vào vách đã, đánh cho vách đá thành vạn mảnh bay khắp nơi.
Không biết từ khi nào, Tiêu Ngự đã xuất hiện ở sau lưng Hoắc Tư Nhĩ, Hấp Huyết Quỷ Nha mãnh liệt cắm vào lưng của Hoắc Tư Nhĩ, trường kiếm ngập vào trong thân thể, mừng rỡ, mãnh liệt hướng ra phía ngoài rạch nhát.
Dịch Cốt!
Tiêu Ngự đột nhiên phát hiện, trường kiếm này kéo như thế nào cũng không động, vừa ngẩng đầu, phát hiện trường kiếm trong tay đã bị Hoắc Tư Nhĩ dùng tay phải bắt lấy, Hoắc Tư Nhĩ huých một cái, đem Tiêu Ngự đụng cho bay ra ngoài.
đạo Thủy Liệu Thuật dừng ở trên đầu Tiêu Ngự. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - ện FULL
Nếu như không có trị liệu, Tiêu Ngự cũng không biết đã chết bao nhiêu lần.
Hoắc Tư Nhĩ chậm rãi đập cánh, trôi nổi trên không trung, trên người nơi nơi đều là vết thương và máu, còn có mấy cái lỗ thủng lớn, nhưng uy nghiêm vẫn không hề giảm, tựa như ma thần địa ngục vậy.
Huyết lượng của Hoắc Tư Nhĩ đã bị Tiêu Ngự và Liệt Ngang Nạp Đa xoá sạch quá nửa, lúc này còn lại hơn . huyết lượng.
Vết thương trên người Hoắc Tư Nhĩ đã ngừng chảy máu, vết thương đang chậm rãi khép lại, hắn ánh mắt lạnh lung âm u nhìn chăm chú vào Triệu Lam Hinh phía xa, hắn hiểu, tiêu diệt Triệu Lam Hinh là việc cấp bách nhất hiện tại.
Tiêu Ngự chậm rãi bay lên, đem Triệu Lam Hinh ngăn cản ở sau người, cầm Hấp Huyết Quỷ Nha, lạnh lùng nhìn vào Hoắc Tư Nhĩ.