Trốn? đã không còn trốn kịp nữa rồi! Nếu như chạy ra bụi cây tùng, Tiêu Ngự sẽ trở thành mục tiêu công kích rõ ràng nhất, rất nhanh sẽ bị đàn Dã Ngưu này giẫm thành thịt băm mất, cái chết này chỉ sợ là kiểu chết thê thảm nhất thế kỉ mất.
" Hy vọng vận khí không quay lưng lại với ta." Tiêu Ngự lẳng lặng đứng ở trong bụi cây tùng, chờ đợi vận mệnh sắp phủ xuống mình.
Đàn dã ngưu vọt tới bụi cây tùng liền phân ra hai hướng mà chạy không có nhảy vào bụi cây tùng, hàng trăm nghìn con Dã Ngưu chạy qua khoảng cách không tới mét thanh âm giẫm đạp lên mặt đất ù ù như trống trận, đinh tai nhức óc, làm khí huyết Tiêu Ngự bốc lên rất là khó chịu.
May mắn chính là, đàn Dã Ngưu không có nhảy vào bụi cây, mình không có thành miếng thịt băm do bị giẫm đạp.
" Phật tổ phù hộ." Tâm trí đang treo giữa không trung của Tiêu Ngự dần dần được thả xuống.
Tất nhiều con trâu rừng chạy vội qua bụi cây tùng, nhưng có ba bốn mươi con Dã Ngưu lại ngừng lại, vây quanh bụi cây tùng.
Tiêu Ngự cả kinh, chẳng lẽ đã bị phát hiện? đột nhiên phát hiện mục tiêu của Dã Ngưu này không phải là mình mà là những con trâu này đang gặm nhấm từng tảng lá xanh của bụi cây.
" Ta sao lại quên vấn đề này nhỉ." Tiêu Ngự hiểu vì sao mình vừa rồi lại có thể may mắn sống sót như thế, Dã Ngưu là động vật ăn cỏ, bụi cây chính là căn bản sinh tồn của chúng nó, chúng nó tự nhiên sẽ không giẫm đạp lên bụi cây, cho nên Tiêu Ngự ẩn trốn ở trong bụi cây tùng tuyệt đối là an toàn.
Chung quanh có tới hơn ba mươi con Dã Ngưu, vây quanh thật chặt chẽ không có kẽ hở, hơn nữa nhất thời chúng sẽ không rời đi, chúng nó đang được có bộ dáng hoan hỉ, nếu không ăn no xong, phỏng chừng chúng sẽ không rời đi.
Tiêu Ngự nhìn qua thời gian mình còn tiềm hành một chút, không còn tới năm giây, không chạy mà nói mình chắc sẽ bị đám Dã Ngưu này vờn cho tới chết mất. Text được lấy tại
Tiêu Ngự hướng tới một nơi có ít Dã Ngưu phân bố nhất mà lẻn đi.
Muộn Côn!
Tiêu Ngự dùng Muộn Côn kích ngất một con Dã Ngưu rồi chạy ra đi ra, từ khe hở giữa hai con Dã Ngưu đang ăn cỏ này mà chui ra ngoài.
Thịch!
Con Dã Ngưu bên cạnh phát hiện ra Tiêu Ngự. Chân sau bật lên đát vào lưng Tiêu Ngự đang chạy trốn làm hắn bay ra ngoài một khoảng xa.
Tiêu Ngự bị đá bay ngược ra ngoài, trên đầu hiện lên hơn điểm giá trị thương tổn.
Khách khí rồi, mình đã chạy trốn, mà con dã ngưu này lại không ngờ còn tiễn mình một đoạn đường. Tiêu Ngự ổn định lại nhưng không dám dừng lại, bằng tốc độ nhanh nhất mà chạy đi thật xa.
Đám dã ngưu sau khi phát hiện ra Tiêu Ngự, phun hơi thở nóng rừng rực, liền đuổi theo Tiêu Ngự.
Độn Hình!
Tiêu Ngự thi triển Độn Hình kĩ năng, biến mất tại một bụi cây khá tươi tốt.
Đám dã ngưu tìm kiếm tung tích Tiêu Ngự ở chung quanh, tìm kiếm cả nửa ngày cũng không có phát hiện ra được tung tích của Tiêu Ngự, rốt cuộc lục tục rời đi.
Tiêu Ngự từ từ hiện rõ thân hình ở giữa đám bụi cây tùng, thở phào một hơi, may mắn mình phản ứng nhanh, nói cách khác, mình chút nữa đã là mục tiêu cho đám dã ngưu công kích rồi.
Trải qua trận chiến này, Tiêu Ngự càng thêm hoạt động cẩn thận ở phụ cận của đám Dã Ngưu, tổn hao hơn hai mươi phút rốt cuộc đã đi qua khu vực hoạt động của đám Dã Ngưu này, tới chân núi, cổ mộ ở tại một địa phương giữa sườn núi, Tiêu Ngự bò lên trên sườn núi.
Vách núi bên cạnh ở xa xa, lờ mờ có thể nhìn thấy một phần mộ thấp bé đã bị hoang phế, bên cạnh phần mộ còn có một cánh cửa nhỏ hẹp.
Tiêu Ngự leo tới phía trước, chung quanh khắp nơi đều là loạn thạch tập kết, thỉnh thoảng sinh ra vài con quái cấp Cự Hình Sơn Miêu ( Cự Hình Sơn Miêu: Mèo núi to lớn.), dọc đường còn nhiều lần bị con quái vật này đánh lén, bất quá Tiêu Ngự đều hoá giải được.
Đi qua đống loạn thạch, nhìn thấy khoảng cách với phần mộ trên núi ngày càng gần, lúc Tiêu Ngự đi xuyên qua một khe đá hở là lúc bên cạnh đột nhiên truyền tới âm thanh của một số người.
" Chúng ta giống như đã tới bên trong của Địch Nhã, nhìn phía trước đều là sa mạc."
" Không nghĩ tới con đường sơn đạo nhỏ này lại có thể thông tới Địch Nhã, cũng không biết ai đã mở ra, bất quá chung quanh khu vực này hình như không có người chơi của Liên Minh Tà Ác hoạt động thì phải."
" Ngươi ngốc vẫn hoàn ngốc, hiện tại mặc kệ là Tà Ác Liên Minh hay Thiên Sứ Liên Minh, cấp bậc đều không có cao, khu vực của quái cấp đương nhiên là không có người nào."
Tiêu Ngự nghe thấy mấy thanh âm nói chuyện phiếm này, trong lòng rùng mình, cẩn thận ẩn núp trong một khe đá, khoảng cách của những người chơi này cách Tiêu Ngự cũng không xa, nhiều nhất cũng chỉ có , người mà thôi, bởi vì có loạn thạch ở phía trước che dấu tung tích của Tiêu Ngự, bọn họ cũng không có phát hiện ra hắn.
Tiêu Ngự tìm một vị trí thích hợp, từ trong đá thò đầu nhìn ra, ánh mắt đảo qua một vòng.
" Một, hai, ba, ba người. Tổng cộng có ba người Đức Lỗ Y, Pháp Sư, Mục Sư." Tiêu Ngự trong lòng thầm tính toán, bây giờ phải làm thế nào đây, né tránh mấy người chơi thuộc Thiên Sứ Liên Minh này? Nếu như mình cùng đám người trong Thiên Sư Liên Minh này hoạt động chung quanh, đối với mình sẽ có ảnh hưởng rất lớn, rất có thể mình sẽ gặp phải đám người thuộc liên minh Thiên Sứ này, khẳng định người chết sẽ là mình, mình chỉ có một người, bọn họ lại có tới ba người, vậy người bị tổn hại khẳng định chính là mình.
Tiêu Ngự trầm mặc một hồi lâu, ở thế giới này, cường giả mới có thể sinh tồn. " Xin lỗi, chúng ta chỉ có thể một bên được sống thôi.". Hắn ẩn nấp bí mật tại đống loạn thạch, cẩn thận đi tới.
Ba người chơi này không có nhận biết được mình đang bị theo dõi, dọc đường dánh chết vài con quái Cự Hình Sơn Miêu.
Tiêu Ngự theo sau lưng ba người chơi này, quan sát bọn họ, ba người này thực lực không tồi, từ cường độ công kích Cự Hình Sơn Miêu của bọn họ mà nói, bọn họ hẳn đều là từ sáu cấp trở lên.
" Ba người chơi lục cấp." Tiêu Ngự hàn quang trong mắt chợt loé, chuỷ thủ trong tay phải Tiêu Ngự xoay tròn một đường cong. " Sinh hoặc tử". Tiêu Ngự sẽ không ngu ngốc mà xông lên một địch ba với bọn họ, hắn là một đạo tặc, đánh lén chính là điểm mạnh của hắn.
Là xuống tay đối phó với Đức Lỗ Y trước hay là Mục Sư trước? Đức Lỗ Ý có thuật truy tung, Mục Sư có trị liệu, nếu như đối phó với Đức Lỗ Y trước, Mục Sư khẳng định có cơ hội trị liệu cho Đức Lỗ Y, nếu như đối phó với Mục Sư trước, khẳng định sẽ bị Đức Lỗ Y nhìn ra, hơn nữa Đức Lỗ Y cũng có năng lực trị liệu nhất định.
" Quan sát tình huống thêm xem sao." Tiêu Ngự thầm nghĩ, lén lút đi theo sau lưng ba người bọn họ, trên tảng đá một đạo ánh sáng đỏ hiện lên, rơi vào trong ánh mắt của hắn, hắn mỉm cười, " Là người dùng hoả pháp sư, hoàn hảo không phải là băng pháp sư hay lôi pháp sư." Hoả pháp công kích rất mạnh, cũng không dễ khống chế, nhưng Băng pháp cùng lôi pháp có khả năng khống chế trực diện rất mạnh, đối với một đạo tặc mà nói, hai loại pháp hệ này là một trong những nghề nghiệp đau đầu nhất