Tặc Đảm

chương 98: không biết sợ hãi

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Tiêu Ngự khẩn trương nắm đằng sau lưng con mãng xà to lớn, trong lúc vô ý nhìn thoáng qua nhắc nhở của hệ thống.

Thâm Uyên Độc Mãng: Hai mươi cấp tinh anh quái.

Cái gì vậy, làm cho Tiêu Ngự giật nảy mình, không ngờ lại là quái tinh anh cấp .

Thâm Uyên Độc Mãng cảm giác có người sau lưng, phần đuôi không ngừng quay cuồng quất đánh, nhưng là trong quá trình rơi xuống, thân thể khó mà chuyển động, nó căn bản không thể chính thức công kích vào Tiêu Ngự được, dù sao Tiêu Ngự cũng đã quyết tâm cùng chết, chuỷ thủ trên tay phải hung hăng đâm sâu vào lưng của Thâm Uyên Độc mãng.

Thâm Uyên Độc Mãng cố gắng giương rộng đôi cánh ra, hòng giảm tốc độ hoặc ngừng hạ xuống, bay lên lần nữa, cảm nhận được công kích của Tiêu Ngự, lắc lư hai bên, chốc chốc lại trầm người xuống, chốc chốc lại lắc lư bụng dưới nhô lên hạ xuống.

Công kích của Tiêu Ngự đối với con quái hai mươi cấp tinh anh này chỉ tạo được số lẻ điểm số thương tổn mà thôi, mà con quái vật này lại có tới hơn hai nghìn điểm huyết lượng vậy.

Sự tình tiếp diễn rất có thể có hai kết quả, thứ nhất, Tiêu Ngự cùng Thâm Uyên Độc mãng cùng nhau rơi xuống, có khả năng bị ngã chết, hoặc có một đường sinh cơ, thứ hai, Thâm Uyên Độc Mãng ngừng rơi xuống, sau đó ra tay giết chết Tiêu Ngự.

" Mặc kệ, lấy mạng đổi mạng, sinh tử do trời." tay trái Tiêu Ngự hướng tới Thâm Uyên Độc Mãng mãnh liệt đâm tới. Trên Xà Nha chuỷ thủ có bôi chất độc của xà hạ thảo, hơn nữa bản thân Xà Nha chuỷ thủ tự thân lại có hiệu quả chậm lại, có thể hạ thấp tốc độ di chuyển của con quái vật tới điểm.

Độc giảm tốc sẽ không làm hạ thấp tốc độ rơi xuống vực mà ngược lại làm giảm phần lớn tốc độc giương cánh của Thâm Uyên Độc Mãng, tăng tốc độ rơi xuống.

Dù sao cũng là chết, chết cũng phải có người đưa lưng chịu tội thay, Tiêu Ngự cảm giác được mình không còn hy vọng sinh tồn khi rơi xuống, nên cũng buông lỏng.

Thâm Uyên Độc Mãng thật vất vả lắm mới ngừng rơi xuống, chất độc giảm tốc của Tiêu Ngự phát huy hiệu quả, đôi cánh của Thâm uyên độc Mãng trở lên nặng nề chậm chạp, không thể chống đỡ được thân hình nặng nề của mình, lại rơi xuống phía dưới.

Bối Thứ!

Không có thân thể xoay tròn, Tiêu Ngự chỉ có thể dùng lực cổ tay của mình để tăng cường lực đạo đâm chọc vào sau lưng quái vật, ở dưới tình huống rơi xuống như gió thế này, mệnh không còn được lâu, Tiêu Ngự đã đem tiềm năng bản thân ra bộc phát tới độ lớn nhất, chuỷ thủ đâm sâu vào lưng Thâm Uyên Độc Xà, % độ hoàn thành, một giá trị điểm thương tổn hiện lên trên đầu con rắn độc này.

Nhìn thấy độ hoàn thành, Tiêu Ngự hơi hơi sửng sốt, hắn không nghĩ tới không cần dùng thân thể xoay tròn mà chỉ cần dựa vào lực lượng của cổ tay cũng có thể bộc phát tới độ hoàn thành cao như vậy.

"Đúng rồi, là cánh tay cùng cổ tay." Trái tim Tiêu Ngự khẽ rung lên, hắn đang kích động không ngừng, hắn có chút đoán được bí quyết nâng cao độ hoàn thành của dao găm, nếu chỉ dựa vào lực lượng của cánh tay cùng cổ tay, đạt tới độ hoàn thành cao không phải quá khó khăn.

Đương nhiên, ý nghĩ này của Tiêu Ngự cũng còn cần phải kiểm chứng.

Tại Ân Trạch Tư đại lục, kĩ năng trò chơi vẻ vẹn chỉ là một cái khung đại khái mà thôi, chủ yếu chính là dựa vào mỗi cá nhân mà phát huy, mỗi người đối với mỗi kĩ năng đều có những lĩnh ngộ bất đồng khác nhau, vì thế hình thành nên các loại phương thức chiến đấu khác nhau, tỉ như Bối Thứ, Tiêu Ngự lợi dụng sườn xoay tròn để gia tăng lực lượng, tăng cường lực đạo khi thi triển kĩ năng đó là một loại phương thức thi triển, lấy tay, cổ tay, cánh tay gia tốc đâm chọc, còn có người sử dụng sức mạnh do gia tăng tốc độ công kích, … phương thức thì có rất nhiều, thành công của công kích mấu chốt dựa vào lực lượng, lực lượng công kích đạt tới trình độ nhất định mới có thể thi triển ra kĩ năng hoàn thành được, mà không tính tới phương thức công kích.

Thâm Uyên Độc Mãng tốc độ rơi xuống càng nhanh, xem như đã hoàn toàn bị chọc giận, trên bầu trời không ngừng làm các động tác quay cuồng, muốn thoát khỏi Tiêu Ngự, Tiêu Ngự dứt khoát lợi dụng chuỷ thủ vững vàng đâm sâu vào trong da thịt của mãng xà, khẩn trương áp chặt vào sau lưng của nó.

Không biết cái vực này còn sâu tới mức nào, Tiêu Ngự cùng Thâm Uyên Độc Mãng đã rơi xuống tới mấy trăm mét, không ngờ vẫn còn không thấy đáy, nếu té xuống, cho dù là Thâm uyên độc mãng hay Tiêu Ngự tuyệt đối sẽ trở thành đống thịt vụn.

Nếu khẳng định đã phải chết, Tiêu Ngự tất nhiên không kiêng kị bất kì cái gì.

Một người một xà rơi thẳng tắp xuống phía dưới, mắt thấy mặt đất tối đen như mực ngày càng gần, trong lòng Tiêu Ngự đã chết lặng hơn phân nửa, xem ra thật là tráng niên mà phải chết sớm à.

Rầm, rầm, một cỗ lực dạo thật lớn hung hắng đập vào lưng Tiêu Ngự, lập tức trên đầu hắn bay lên hơn trăm điểm giá trị thương tổn.

Một cỗ lực đạo mãnh liệt kích thích chui vào lỗ tai, mũi, khoang miệng, là nước!

Phía dưới vực sâu không ngờ lại là nước, Tiêu Ngự trong nháy mắt thanh tỉnh lại, còn chưa chết!

Có chút ngoài ý muốn, có chút ngạc nhiên vui mừng, lại nói tiếp, Tiêu Ngự còn phải cảm tạ Thâm Uyên Độc Mãng, nếu như không phải có nó làm giảm bớt tốc độ rơi xuống của Tiêu Ngự, thì cho dù là bên dưới có nước hắn cũng không thể nào sống sót được.

Tiêu Ngự khuấy động tay chân một chút, chui lên trên mặt nước, hớp từng ngụm hô hấp, về phần con Thâm Uyên Độc Mãng kia phỏng chừng cũng bị thương không nhẹ, ở trên mặt nước không ngừng dãy dụa quay cuồng.

Nếu không chết, còn có một đường sinh cơ, Tiêu Ngự dứt khoát bỏ ra một bình hạ cấp dược hoàn hồi phục trong nháy mắt, vừa sử dụng huyết lượng đã phục hồi đầy đủ.

Tiêu Ngự nhanh chóng thoát đi, nếu mà Thâm Uyên Độc Mãng phản ứng tới, truy kích mình, vậy khẳng định là không thoát được rồi.

Vách đá trước mặt có một huyệt động, nhìn thấy cái huyệt động này trong lòng Tiêu Ngự dâng lên một cỗ hàn ý khó hiểu. Bên ngoài huyệt động này có một pho tượng giống như thật, cái sừng thật dài, ánh mắt quỷ dị, hẳn là một pho tượng ác ma rồi, mà vị trí cửa vào của huyệt động chính là miệng của pho tượng ác ma, cái lưỡi thật dài duỗi dài ra, vừa vặn trở thành một đường đi thông vào sâu trong huyệt động.

Chung quanh nơi này toàn là nước, không hề có một đường đi khác, nếu như vẫn đứng ở trong nước, thể lực cạn kiệt, Tiêu ngự cũng không thể làm gì được.

" Lên bờ trước, sau đó sử dụng quyển trục hồi thành để trở về." Tiêu Ngự quyết định, đột nhiên phía sau truyền tới thanh âm sóng nước kịch liệt, con Thâm Uyên Độc Mãng không ngừng giãy dụa trên mặt nước, giống như có vật gì đang dùng sức kéo nó xuống đáy nước vậy.

" Đáy nước có cái gì đó!" Tiêu Ngự giật mình, tăng tốc bơi tới huyệt động, phía sâu dưới đáy nước dường như đang truyền tới trận trận hơi thở tử vong vậy.

Thâm Uyên Độc Mãng giãy dụa chỉ trong chốc lát, dần dần chìm vào trong đáy nước, trên mặt nước toát ra vài khối bọt khí, sau đó yên tĩnh trở lại. Nguồn:

Chung quanh thật yên tĩnh, yên lặng tới làm cho người ta phải sợ hãi.

Hắc Ám, không biết, làm cho người khác sinh ra sợ hãi, Tiêu Ngự không dám kịch động mặt nước, ở dưới tình huống như thế này, một khi làm mặt nước gợn sóng, Tiêu Ngự sẽ trở thành mục tiêu của kẻ có quyền thế nhất trong vực sâu này.

Khoảng cách tới huyệt động kia đã chỉ còn trong gang tấc, Tiêu Ngự không thể ở quá lâu trên mặt nước, còn di chuyển hắn có thể bị phát hiện.

Thâm Uyên Độc mãng hoàn toàn biến mất, Tiêu Ngự tình nguyện bị Thâm Uyên Độc Mãng truy kích chứ không muốn sinh vật đáng sợ không rõ dưới đáy nước này truy kích.

Tiêu Ngự tay chân khua động mặt nước, mặc dù hắn tận lực không phát ra thanh âm nhưng tiếng nước ào ào ở không gian nhỏ hẹp này, bị khuếch tán ra vô hạn, phóng đại, Tiêu Ngự muốn yên tĩnh, cũng không thể yên tĩnh được.

Ba mét, hai mét…

Rất nhanh một hình bóng muốn chui ra khỏi mặt nước, Tiêu Ngự đột nhiên cảm giác được, một cái bóng mờ thật lớn dưới đáy nước đang tới gần chính mình, Tiêu Ngự phảng phất nghe được tiếng gọi của Tử thần, phảng phát như linh hồn đáng bị kéo ra vậy.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio