Tác Đồng

chương 48

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Ra khỏi kinh thành, Nhiễm Mục Lân cũng không vội mang con quay về Nhân Xương, mà là vừa dạo chơi ngắm cảnh vừa chạy về Nhân Xương, tuy mùa đông của Bắc Uyên cũng không có nhiều cảnh đẹp để ngắm. Mùa đông của Bắc Uyên không giá lạnh như Sở Quốc, nhưng cũng không ấm áp như Vệ Quốc. Khi mắt trời mọc cũng có một chút ấm áp, nhưng khi mây phủ dày cùng gió thổi qua, thì sẽ làm cho người ta cảm thấy cực kỳ lạnh lẽo. Mấy ngày nay, khí trời của Bắc Uyên đều là âm trầm trầm, gió lạnh đến xương, may mắn hôm nay mặt trời cuối cùng cũng chịu nhô lên nhìn mọi người, Nhiễm Mục Lân hạ lệnh dừng lại cắm trại một ngày.

“Phong Nhi, gần đây có cánh rừng, chút nữa cùng phụ vương đi săn thú đi.” Nhiễm Mục Lân đang cùng với các binh sĩ dựng lều trại, dừng một chút nói với con. Nhiễm Mặc Phong cũng giúp tphụ vương dựng lều trại, gật đầu, nó không bao giờ cự tuyệt đề nghị của phụ vương.

“Vương gia, ngài mang thế tử điện hạ đi săn thú đi. Việc nhỏ này chúng ta làm một chút là xong ngay.” Một gã binh sĩ lên tiếng, các binh sĩ khác cũng nói theo, “Vương gia, ngài mang thế tử điện hạ đi hít thở không khí đi, khó được hôm nay trời tốt.”

Các binh sĩ cùng phó tướng đều “đuổi” Nhiễm Mục Lân đi, hắn cười rộ lên: “Ta sẽ săn vào con gà rừng, buổi tối sẽ có thịt ăn.”

“Úc ~, buổi tối có thịt ăn a, Vương gia ngài mau đi a, đừng trì hoãn nữa.” Vừa nghe có thịt ăn, các binh sĩ liền vui vẻ lên. Nhiễm Mục Lân ôm con nhảy lên ngựa.

“Nếu ta trở về mà các ngươi chưa dựng xong, một người một trăm quân côn. Ha ha” Nhiễm Mục Lân cười nói, rồi vung roi ngựa, mang con chạy xa.

“Vương gia, nhớ phải săn nhiều nhiều một chút nha.” Từ xa, có người to lá gan gọi.

“Cái đám rùa con này.”

Nhiễm Mặc Phong đã sớm quen với chuyện phụ vương cùng bọn thuộc hạ luôn hoà thuận vui vẻ, nó nghĩ làm sao săn thật nhiều gà rừng để đủ cho mọi người ăn.

“Phong Nhi.”

“Phụ vương.”

“Đang nghĩ gì vậy?” Ngựa dần dần chậm lại, Nhiễm Mục Lân cúi đầu nhìn con đang trầm tư.

“Gà rừng.” Ngửa đầu, thành thực trả lời.

“Ha hả.” Nhiễm Mục Lân dừng ngựa lại, nói, “Đi bộ với phụ vương một chút đi, hai chúng ta đã lâu không đi dạo rồi.”

“Ân.” Nhiễm Mặc Phong cực kỳ nghe lời.

Ôm con nhảy xuống ngựa, Nhiễm Mục Lân buông dây cương ra, để cho ngựa tự đi. Hắn dắt thủ con, chậm rãi đi về phía sâu trong cánh rừng.

“Phong Nhi, lần trước phụ vương để con ở lại kinh thành, một nửa là giấu con, một nửa là thật sự muốn con ở lại kinh thành học tập. Ban đầu phụ vương tính để cho Phủ Khâu dạy con, thế nhưng hắn có quá nhiều việc trong quân đội, hơn nữa hắn giỏi về mưu quyền, nhưng ở trị quốc, trị quân đội còn có một ít khiếm khuyết, vì vậy phụ vương nói hoàng bá con tìm cho con một vị phu tử tốt, có thể dạy con một ít đạo lý trị quốc.”

Nhiễm Mặc Phong dừng lại, mắt lộ vẻ khó hiểu, vì sao nó phải học đạo lý trị quốc? Tương lai nó muốn thành tướng quân giống như phụ vương, chỉ cần học binh pháp, võ nghệ là đủ.

Nhiễm Mục Lân sờ sờ đầu con, không có trả lời, đứa con từ nhỏ theo hắn mưa dầm thấm đất, hơn nữa thiên tư thông minh, là kỳ tài trong luyện võ, hắn cũng liền thuận theo ý của con, để cho con tập võ, học binh pháp. Nhưng đêm đó, cái đêm con ở trong quân doanh Vệ Quốc, một loại tình tự mà hắn nghĩ mình chẳng bao giờ có – đó là sợ hãi, và giờ đây mỗi lần nhớ tới hắn vẫn thấy sợ hãi như cũ.

Tương lai, hắn không thể bình tĩnh mà nhìn con ra trận giết địch, nhìn con sẽ gặp phải các loại nguy hiểm chết người. Dù chỉ mới tưởng tượng những cảnh đó, hắn đã nhịn không được mà run rẩy.

“Phong Nhi, nói cho phụ vương biết – vì sao con muốn học binh pháp?”

“Giống như phụ vương, làm tướng quân, giết quân địch.”

“Nếu phụ vương không hy vọng con làm tướng quân thì sao?”

Sau khi phụ vương đột nhiên nói ra một câu như vậy, Nhiễm Mặc Phong kinh ngạc cực kỳ, nó nhìn phụ vương, không thể trả lời.

“Nếu phụ vương không hy vọng Phong Nhi làm tướng quân, không hy vọng Phong Nhi ra trận giết quân địch thì sao? Phong Nhi còn muốn làm tướng quân không?”

Nhiễm Mục Lân ngồi xuống, kéo con vào trong lòng, nghiêm túc hỏi.

Nhiễm Mặc Phong không trả lời, ý niệm trong đầu nó vẫn luôn là giống như phụ vương, làm tướng quân, ra chiến trường, hắn chưa bao giờ nghĩ tới nếu hắn không làm tướng quân, hắn sẽ làm cái gì.

“Phong Nhi, từ giờ trở đi hãy suy nghĩ về những lời này của phụ vương, mặc kệ Phong Nhi muốn làm cái gì, phụ vương cũng sẽ giúp con đạt thành, nhưng trừ bỏ tướng quân.” Đứng dậy, không có đối với đứa con đang mím chặt môi giải thích nguyên nhân, Nhiễm Mục Lân dắt tay con tiếp tục đi.

“Phụ vương!” Tiểu dã thú bị tổn thương, hai tròng mắt biến thành màu đỏ thản nhiên, vì sao phụ vương không cho nó làm tướng quân!

“Phong Nhi, phụ vương muốn cho con làm thái tử.” Một câu, Nhiễm Mục Lân nói ra mục đích cuối cùng của hắn, đỏ ửng trong mắt Nhiễm Mặc Phong liền nhạt đi, nó trợn to hai mắt, lần đầu tiên kinh ngạc đến ngây người mà nhìn phụ vương.

“Phong Nhi.” Nhiễm Mục Lân khom người, ôm lấy con, cúi đầu nói, “Phụ vương sẽ đánh chiếm thiên hạ này cho con, mà không phải cho mấy đứa cháu ngay cả bộ dáng méo hay tròn phụ vương cũng chẳng nhớ nổi.”

Nghe thấy hơi thở của phụ vương, Nhiễm Mặc Phong không cách nào bình tĩnh được. Thái tử, đây là thân phận nó không bao giờ nghĩ tới, thậm chí là chán ghét. Nó muốn làm chính là Đại tướng quân ‘độc nhãn’, như vậy phụ vương sẽ không cần tự mình ra chiến trường giết địch, cũng sẽ không bị người bao vây nữa.

“Phong Nhi, con luôn luôn nghe lời phụ vương, lần này, phụ vương cũng hy vọng con đồng ý.” Dùng cứng không được, Nhiễm Mục Lân chuyển sang dùng mềm.

Nhiễm Mặc Phong ôm lấy phụ vương, sau một hồi lâu, nó lên tiếng: “Không.”

“Phong Nhi?” Nhiễm Mục Lân không nghĩ tới con thế nhưng không nghe lời hắn nói.

“Không.” Một chữ như trước, Nhiễm Mặc Phong ngẩng đầu, vẻ mặt kiên quyết, “Phụ vương, con phải làm tướng quân.”

Thần sắc Nhiễm Mục Lân cực kỳ nghiêm túc, hắn nói với con: “Phong Nhi, phụ vương có thể làm thần tử của hoàng bá con, nhưng con tuyệt không thể làm thần tử của bọn người Lạc Thành, con hiểu không? Bằng không, phụ vương đánh chiếm thiên hạ này sẽ chẳng còn ý nghĩa. Chờ sau khi phụ vương cùng hoàng bá con trăm tuổi, con chính là vương của thiên hạ này, không ai có thể khi dễ con, mà phụ vương cũng tuyệt không cho phép có người lại khi dễ con.”

Mặc kệ là Nhiễm Lạc Thành hận con, Nhiễm Lạc Tín đầy tâm cơ, hay là Nhiễm Lạc Nghĩa nhỏ tuổi, chắc chắn sẽ ra tay đối phó con, duy chỉ có Nhiễm Lạc Nhân đối tốt với con lại là một quỷ bệnh, mà cho dù thân mình nó tốt lên, hắn cũng không có thể khẳng định nó không thay đổi. Chỉ có con làm Hoàng Thượng, hắn mới có thể an tâm.

“Phụ vương.” con ngươi Nhiễm Mặc Phong lại khôi phục bình tĩnh, nó nắm chặt tay phụ vương, “Con sẽ không bị khi dễ.” Nó phải bảo vệ phụ vương, nó phải làm tướng quân.

Nhiễm Mục Lân nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đầy quật cường của con, hắn biết nhất thời sẽ không thuyết phục được con. Cầm chặt lại tay con, hắn xoay người: “Việc này sau này tính vậy, con còn nhỏ, tương lai sẽ phát sinh chuyện gì, phụ vương cũng không nói trước được. Chờ con trưởng thành, nếu con vẫn không thích làm thái tử, phụ vương sẽ không bức con.” Không làm thái tử, liền làm Hoàng Thượng đi.

Vừa đi, vừa ngửa đầu nhìn phụ vương, nhìn hơn nữa ngày, Nhiễm Mặc Phong mới lên tiếng: “Phụ vương, con không làm thái tử.” Nó vĩnh viễn sẽ không muốn làm thái tử.

“Phụ vương đã biết.” Đi về phía cây cối um tùm, trên mặt Nhiễm Mục Lân hiện lên tươi cười, tựa như những lời nói ban nãy chỉ là vui đùa. Thấy hắn như vậy, Nhiễm Mặc Phong cúi đầu chuyên tâm đi đường, nghĩ rằng phụ vương đã từ bỏ ý định kia.

Phong Nhi, phụ vương đánh chiếm thiên hạ cho con, con sao có thể không làm thái tử? Nhiễm Mục Lân ở trong lòng nói. Lúc hoàng huynh còn chưa tính phế thái tử, hắn cũng đã nghĩ làm sao phế bỏ Nhiễm Lạc Thành. Hắn là người lòng dạ hẹp hòi, sao có thể dễ dàng tha thứ có người mãi luôn khi dễ con hắn, mắng con hắn là nghiệt chủng, là quỷ tử. Chẳng qua là thời cơ còn chưa tới, hắn phải kiên nhẫn chờ.

Dương quang ấm áp xuyên thấu qua rừng cây chiếu trên người vào Nhiễm Mặc Phong, nó vẫn đang nghĩ đến những lời nói lúc nãy của phụ vương, nên không có phát hiện trên người mình xuất hiện một tầng ánh sáng vàng thản nhiên, mà Nhiễm Mục Lân cũng đang suy nghĩ mọi việc nên cũng không phát hiện.

Phụ tử hai người đi đến một nơi có dòng suối nhỏ, bởi vì rét lạnh, đại bộ phận nước suối đều kết băng, nhìn kỹ dưới tầng băng sẽ thấy nước chảy qua. Nhiễm Mục Lân lấy tảng đá đập vỡ một chỗ trên mặt băng, tiếp theo bắt đầu cỡi quần áo, Nhiễm Mặc Phong cũng cởi theo phụ vương.

“Ở trong cung thật bất tiện, muốn tắm bằng nước lạnh liền bị hoàng bá con lải nhải cho nửa ngày.”

Cắn răng nhảy vào trong nước suối lạnh như băng, Nhiễm Mục Lân đánh mấy cái rùng mình. Khi ở biên quan cùng con, hai phụ tử họ thường xuyên tắm trong bể thả đầy băng. Chẳng qua hoàng huynh cảm thấy tắm như vậy sẽ bị đông lạnh dẫn tới phá hư thân thể, nên ở trong cung không cho phép hắn làm như vậy.

Nhiễm Mặc Phong cắn chặt răng, đợi cho cái lạnh như băng thấm đến tận xương, rồi nó nhảy bùm xuống nước. Rất lạnh, nhưng lại làm cho người ta phấn chấn. Nó bơi tới bên người phụ vương, vừa nhô đầu lên, liền bị ôm lấy.

“Phong Nhi, phụ vương bắt được con rồi a.” Ôm thân mình vẫn ấm áp như cũ của con, Nhiễm Mục Lân một bên lạnh đến hà hơi, một bên ôm chặt con cùng nhau lặn xuống nước.

Đỏ ửng xoay tròn, là vì trong lòng đang cực kỳ sung sướng. Cảm giác rét lạnh dần dần qua đi, Nhiễm Mặc Phong vươn tay chà bả vai cho phụ vương, một bên cảm thụ sự nhột nhột do bàn tay to của phụ vương vuốt ve lưng nó.

“Phong Nhi, phụ vương thực không muốn con lớn lên.” Đột nhiên ai thán một câu, Nhiễm Mục Lân hôn lên mắt con, đứa con trưởng thành, hắn cũng già đi, đến lúc đó, hắn sẽ ôm không nổi con.

“Phụ vương.” Trong thanh âm chứa một chút vô thố, không biết làm thế nào để an ủi phụ vương, nó sẽ phải lớn lên.

“Ở trước khi con lớn lên, để phụ vương ôm con nhiều nhiều một chút.” Dùng râu cọ cọ con, Nhiễm Mục Lân chỉ chỉ mặt mình. Ánh mặt trời chiếu vào trên người của hai người, một tầng ánh sáng vàng nhạt bao trùm quanh thân hai người.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio