Một đám người cưỡi ngựa phi nhanh trên quan đạo, cách đó không xa, trên cửa thành ghi hai chữ “Mậu Huyền” càng ngày càng rõ ràng. Nhiễm Mục Lân khắc chế sự kích động ở trong lòng, cố gắng bảo trì trấn định, nhưng chỉ có chính hắn biết, trái tim của hắn đang đập nhanh như thế nào. Tiếp đến hắn nhìn thấy một người cưỡi ngựa đang phóng nhanh về phía hắn, trong lòng hắn đập mạnh một cái, rồi hắn vung roi thúc ngựa chạy nhanh hơn. Khi khoảng cách giữa hắn và người đó chỉ còn một đoạn, thì hắn thấy người đó nhảy xuống lưng ngựa, rồi lấy tốc độ tựa như tên bắn mà chạy bộ về phía hắn. Nhiễm Mục Lân vội kéo dây cương, nhảy xuống ngựa, trong mắt hắn chỉ còn lại bảo bối trân quý mà hắn mong nhớ ngày đêm.
“Phụ vương!” Đôi mắt dị sắc phát sáng, Nhiễm Mặc Phong vọt tới trước mặt người vừa nhảy xuống ngựa, tiếp theo, nó bị ôm chặt vào trong lòng ngực ấm áp dày rộng. Phụ vương tới trễ hơn so với nó tính ngày.
“Phong Nhi.... Phong Nhi....” Nhiễm Mục Lân kích động mà nhìn đứa con chỉ thấp hơn hắn nữa cái đầu. Hai năm, con cao lên rất nhiều. Nhiễm Mục Lân sờ lên mặt con, tay con, áp chế xúc động muốn hôn lên môi con, rồi ôm chặt con vào trong lòng mình, thấp giọng gọi: “Phong Nhi.... Phụ vương nhớ con muốn chết. Trên đường tuyết quá dày, phụ vương phải trì hoãn. Phong Nhi, mau để phụ vương nhìn kỹ con một cái.”
“Phụ vương.” Hai tay ôm chặt lấy phụ vương không muốn buông ra đã tiết lộ nỗi nhớ mong của Nhiễm Mặc Phong đối với phụ vương. Hai năm không nhìn thấy phụ vương, đầu tóc muối tiêu của phụ vương lại nhiều thêm. Người không giỏi ăn nói, không có nói cho phụ vương biết – từ ngày phụ vương gởi thư nói muốn đến Mậu Huyền đón nó, thì mỗi ngày sau khi luyện binh xong, nó đều đứng ở chỗ này mà đợi chờ phụ vương. Cho nên cứ việc phụ vương nói muốn nhìn nó, nó vẫn ôm chặt lấy phụ vương, không chịu buông tay.
Mặc kệ là quan binh đi theo Nhiễm Mục Lân đến đây, hay là quan viên ở Mậu Huyền đang đứng chờ, không một ai tiến lên quấy rầy hai phụ tử xa cách lâu ngày vừa mới gặp lại. Tình cảm giữa Lân Vương gia cùng thế tử rất tốt, quan viên lớn nhỏ của Bắc Uyên không ai không biết điều đó. Vài vị quan viên tuổi tác đã cao thấy hai người ôm nhau mà xúc động đến nổi hai tròng mắt rưng rưng.
Nhiễm Mặc Phong chôn ở trước ngực phụ vương, không chịu buông tay, không ngừng hít lấy hít để hương vị trên người phụ vương. Đã rất nhiều ngày, Tướng Quân cũng nhận ra nó luôn kích động bất an, nên Tướng Quân luôn mãi kêu.
Đối với sự kích động của con, Nhiễm Mục Lân có chút kinh ngạc, nhưng cũng theo đó mà đến chính là nồng đậm vui sướng cùng thỏa mãn, không chỉ có hắn bị nỗi nhớ mong tra tấn, mà ngay cả đứa con của hắn trời sinh tính tình chất phác, cũng khổ sở nhớ mong giống như hắn.
“Phong Nhi, con nhớ phụ vương không?” Thật muốn hôn con một cái thật sâu, Nhiễm Mục Lân không ngừng nhắc nhở chính mình là chung quanh còn đang có người.
“Phụ vương.” Khàn khàn kêu lên, đã nói rõ nỗi nhớ mong của nó. Mà câu nói tiếp theo của nó suýt tý nữa là thổi bay lý trí của Nhiễm Mục Lân đang đau khổ chống đỡ.
“Phụ vương, con rửa.” Nhẫm tính ngày phụ vương sẽ đến đây, mỗi ngày nó đều đem chính mình tẩy rửa sạch sẽ. Đối với người đang cực kỳ nhớ mong phụ vương mà nói, khi phụ vương đến đây, phải đem chính mình rửa sạch là một chuyện rất hiển nhiên.
Nhiễm Mục Lân thở hổn hển mấy hơi thở, rồi ở bên tai con khàn khàn hỏi: “Phong Nhi, hiện giờ con ở chỗ nào?”
“Ở trong lều.” Không quen ở chỗ xa lạ, nên mấy ngày ở Mậu Huyền này, Nhiễm Mặc Phong cùng bốn trăm Quỷ quân mà nó giữ lại, đều dựng lều mà ở.
“Đến lều của con chờ phụ vương, phụ vương lập tức tới ngay.” Ở nơi không ai nhìn thấy được, Nhiễm Mục Lân nhẹ nhàng liếm lên vành tai của con, tiếp theo hắn phải dồn hết tất cả tâm lực mới có thể buông con ra.
Đôi mắt dị sắc lòe lòe tỏa sáng, Nhiễm Mặc Phong bước nhanh đến bên người Tướng Quân, lên ngựa, không thèm để ý tới đám quan viên đang đứng chờ nãy giờ, vỗ vỗ đầu Tướng Quân, làm cho nó mau chóng mang mình trở về. Tướng Quân hí vang một tiếng, chổng vó trước lên, rồi tựa như gió mà phóng đi mất.
Nhiễm Mục Lân ngăn lại đám người Tôn Dương – Thái thú Mậu Huyền tiến đến hành lễ đón chào hắn, nói: “Tôn đại nhân, cùng các vị đại nhân, không cần đa lễ. Lần này bổn vương đến đây – một là tuần tra, hai là thăm con, vì vậy mong các vị đại nhân thông cảm cho bổn vương đã hai năm không gặp con, mà để cho bổn vương đi tới chỗ của Phong Nhi, bồi Phong Nhi trước, sáng sớm ngày mai lại đến gặp các vị đại nhân.”
“Vương gia khách khí, hạ quan đã sớm nghe về tình phụ tử sâu nặng giữa Vương gia và thế tử, hình ảnh Vương gia cùng thế tử gặp lại nhau làm cho hạ quan vô cùng cảm động. Nhưng mà Vương gia đến đây, lại ở trong lều thì thật sự không ổn, nếu Vương gia không chê, thì mời Vương đến ở trong phủ của hạ quan, hạ quan đã sai người thu xếp thỏa đáng.”
“Không cần, Phong Nhi có tật lạ giường, vì vậy bổn vương sẽ ngủ ở lều cùng với nó. Chính là làm phiền Tôn đại nhân sắp xếp chỗ ở cho một ngàn người đi theo bổn vương đến đây một chút, sau đó sai người đưa tới cho bổn vương một chút cháo cùng canh nóng.”
“Vương gia nói vậy là giết hạ quan mất, hạ quan lập tức sai người chuẩn bị.”
Khách sáo vài câu, phân phó thuộc hạ nghe theo sự bày bố của Tôn Dương, Nhiễm Mục Lân từ Tôn Dương tự mình dẫn đường mà đi thẳng đến lều của con.
Xung quanh lều của con cũng không có nhiều người lắm, Nhiễm Mục Lân dặn dò Quỷ ba tiến đến đón hắn – không cho bất luận kẻ nào tới gần lều trại, sau đó đưa ngựa cho Quỷ ba dẫn đi. Hắn một cước đá văng ra màn cửa, bước vào trong lều, rồi ôm lấy người chỉ mặc mỗi chiếc áo lót vừa nhào vào trong lòng hắn.
“Phong Nhi! Phong Nhi! Phụ vương nhớ con muốn chết.” Không còn gì cản trở việc hắn hôn môi con, Nhiễm Mục Lân buông hai tấm màn cửa thật dày xuống, ở trước khi lý trí của hắn hoàn toàn biến mất mà vươn tay khóa lại chốt của hai tấm màn.
“Phụ vương....” Đối với dục vọng Nhiễm Mặc Phong chưa từng che dấu, nó vội vã xé rách xiêm y của phụ vương, không hiểu được sự khẩn cấp trong cơ thể mình chính là khát vọng, nó chỉ thầm nghĩ phải cùng phụ vương làm chuyện thân cận nhất.
Không chút nào cố sức mà ôm con lên, hai tròng mắt nóng rực của Nhiễm Mục Lân nhanh chóng tập trung lên chiếc giường gỗ cực kỳ đơn giản mà cũng không quá rộng kia. Hắn đặt con lên giường, sau đó hai ba cái cởi bỏ xiêm y của mình, tiếp theo mạnh mẽ xé nát chiếc áo lót mỏng manh trên người con, rồi áp người lên.
“Phong Nhi, Phong Nhi, phụ vương nhớ con, nhớ đến điên rồi!”
Vừa gầm nhẹ, vừa hôn lên môi con. Nhiễm Mục Lân không hề ôn nhu mà vuốt ve thân mình gầy gò của con, hàm râu nhiều ngày chưa cạo của hắn lưu lại từng vệt hồng hồng ở những nơi hắn hôn qua, hắn dùng cả răng nhọn gặm cắn lên thân mình trắng nõn của con lưu lại những dấu răng sâu hoắc.
“Phụ vương..... Thân cận.... Thân cận.....” Nỗi khát khao cháy bỏng như muốn đốt cháy linh hồn của nó, Nhiễm Mặc Phong thúc giục phụ vương tiến vào. Chỉ có ở thời điểm gắn kết đó, nó mới là Nhiễm Mặc Phong, không phải là Quỷ tướng mà người người e ngại, người người muốn giết.
“Phong Nhi, phụ vương sẽ làm đau con.” Hắn chờ không kịp đến lúc làm đủ tiền diễn cho con.
“Phụ vương.... Thân cận....” Trên người nó thực nóng, nó muốn phụ vương tiến vào.
“Grừmm”
Nhiễm Mục Lân ở trên người con vừa gặm vừa cắn, sau khi khuếch trương lung tung cho con vài ba cái, hắn liền đỡ lấy dục vọng của mình nhắm ngay ‘thiên đường’ mà xông vào. Thân mình của người ở dưới thân hắn nháy mắt buộc chặt, thế nhưng hai tay ôm chặt lấy hắn lại lần nữa thúc giục hắn mau tiến vào.
“Phụ vương..... Thân cận.....”
“Phong Nhi, Phong Nhi, phụ vương nhớ con, nhớ đến điên rồi!”
Thời khắc này, chẳng có gì cố kỵ, chẳng có gì lo lắng. Nó chỉ thầm nghĩ cùng phụ vương kết hợp chặt chẽ một chỗ, chẳng sợ sẽ bị thương, chẳng sợ sẽ đau đớn, đều không qua được nỗi khát vọng được thân cận ở trong lòng.
Dũng đạo non nớt còn chưa được bôi trơn hoàn toàn, bị vật cứng áp bức xâm nhập vào nên đã bị thương, thế nhưng nó chẳng thấy đau một chút nào, chỉ thấy ở chỗ trái tim nháy mắt bị cái gì đó nhồi đầy, làm cho nó thoải mái đến cực điểm. Phụ vương, là phụ vương đã đi vào, là phụ vương. Càng ôm chặt phụ vương hơn, nó thèm khát ấm áp trên người phụ vương. Tách hai chân ra, vòng lên khóa chặt chẽ vòng eo của phụ vương. Tuy nơi nào đó rất đau đớn, nhưng Nhiễm Mặc Phong lại thoải mái mà rên rỉ lên, đó là thoải mái phát ra từ nội tâm của nó. Phảng phất như quay về trong mộng, ở trong mộng nó thường xuyên cùng phụ vương làm chuyện thân cận nhất.
Đầu lưỡi của hắn liếm qua tất cả những nơi mà hắn có thể liếm tới, Nhiễm Mục Lân chôn sâu ở trong cơ thể con, nhưng vẫn không nhúc nhích, chính là không ngừng hôn sâu con. Tay trái ở trên dục vọng thẳng đứng của con mà di chuyển lên xuống, còn tay phải thì không ngừng xoa ngắt lên hai hạt đậu trước ngực con. Đổi lại hắn nhận được chính là con không hề giữ lại chút gì mà cứ thoải mái rên rỉ lên. Hắn dùng lưỡi, dùng miệng cảm thụ hương vị ngọt ngào ở trong miệng con, ngay khi hắn vừa thối lui một chút, thì đầu lưỡi của con liền đuổi theo tới. Đôi môi của hai người cơ hồ vẫn luôn khóa chặt lại một chỗ, dây dưa ngốc nghếch của con làm bừng tỉnh dục hỏa mà hắn đã chôn sâu hai năm.
“Phong Nhi, nói, thích phụ vương!”
Tách rộng hai chân con đến biên độ lớn nhất, Nhiễm Mục Lân nhìn chăm chú vào nơi gắn kết chặt chẽ giữa người. Nơi đó có tơ máu chảy ra, nhưng hắn dừng lại không được.
“Ngô! Thích, ân, phụ, vương......” Vươn tay ôm chặt lấy cổ của phụ vương, Nhiễm Mặc Phong không muốn tách rời khỏi phụ vương.
“Nói con yêu phụ vương!”
Mạnh mẽ đâm thẳng tới, Nhiễm Mục Lân điên cuồng mà ở trên người con rút ra đâm vào, tay trái không ngừng âu yếm dục vọng trắng hồng của con.
“Yêu, yêu, a! Phụ, phụ......” Đôi môi gian nan mới nói được vài tiếng lại bị khóa chặt, Nhiễm Mặc Phong đem tiếng quát to của mình đưa vào trong miệng phụ vương.
Phong Nhi, con đã nói thích phụ vương, yêu phụ vương, con là của riêng một mình phụ vương! Không quan tâm con có thể không hiểu như thế nào là thích, như thế nào là yêu; không quan tâm hắn đã đê tiện lừa gạt thích của con, yêu của con, nhưng người có thể cùng con làm chuyện thân cận chỉ có mình hắn, chỉ có riêng mình hắn!
“Phong Nhi, phụ vương yêu con, phụ vương yêu con.”
Ánh sáng trong đôi mắt dị sắc tán loạn, nhưng khi nghe được những lời này, thì lại phát ra ánh sáng chói mắt. Móng tay cắm sâu vào bả vai của phụ vương, Nhiễm Mặc Phong nâng thân mình lên, cố hết sức để cho chính mình cùng với phụ vương có thể dính chặt vào nhau hơn.
Ván giường phát ra tiếng vang ‘rầm rì rầm rì’ như muốn sập. Hai người trên giường đã hoàn toàn mất đi lý trí, chìm đắm vào trong thân cận cuồng nhiệt, mặc kệ trên tấm chăn màu trắng rơi xuống rất nhiều vết máu, mặc kệ trên lưng của một người có rất nhiều vết cào sâu hoắc. Hai người tựa như dã thú, dùng hình thức va chạm cực kỳ mãnh liệt để nói cho đối phương biết nỗi nhớ mong ở trong lòng mình.
Nhiễm Mục Lân rất nhanh liền buông vũ khí đầu hàng, sau một trận co rút mạnh mẽ ở trong cơ thể con, hắn đâm một cái thật mạnh tựa như muốn xuyên thủng linh hồn của con, rồi bắn ra toàn bộ mầm móng của mình vào trong người con. Mà Nhiễm Mặc Phong cũng ở trong những nụ hôn sâu cùng vuốt ve âu yếm của phụ vương, mà chậm rãi bắn ra lần đầu tiên của nó từ hai năm qua.
Đây chỉ là khởi đầu, nụ hôn nhẹ dần dần chuyển sang sâu sắc, trên giường truyền đến âm thanh khàn khàn của một người: “Phụ vương.... Thân cận.... Thân cận.....”
“Phong Nhi......”
Chưa từng rời khỏi, Nhiễm Mục Lân lại từ từ chuyển động lên, hắn mặc kệ ngoài lều sẽ có người nghe được những tiếng động này, hắn mặc kệ hành vi giữa bọn họ là nghịch luân sai trái, hắn không quan tâm, hắn chỉ muốn một thứ duy nhất.
“Phụ vương......”
“Phong Nhi, nói con thích phụ vương.”
“Thích...... Ân...... Phụ vương......”
“Nói con yêu phụ vương.”
“Yêu, yêu phụ......”
Trời dần dần tối đen, ánh nến trong lều thẳng đến khi đêm khuya mới được thắp sáng, cháo cùng canh nóng sớm được đưa tới, đã đặt ở trên lò gần ba canh giờ. Sau khi ánh nến được thắp lên, Quỷ ba cùng Quỷ bốn phụng mệnh nâng bồn tắm gỗ vào lều. Rồi sau đó hai người quỳ gối ở trước mặt Nhiễm Mục Lân đang ngồi ở trên giường với thân trên trần trụi, chỉ khoát hờ chiếc áo lót trên người. Mà phía trong giường, người đang ngủ say rõ ràng là bộ dáng vừa trải qua hoan ái, đôi môi sưng đỏ, hai má đỏ hồng, còn có trên cổ tràn đầy hôn ngân. Tuy nó đang ngủ say, nhưng vẫn nắm chặt lấy phụ vương.