Tôi lợi dụng bảng điều khiển để giúp cuộc hôn nhân đang trên bờ nguy khốn của Lâm Miên, giúp cô ta đính hôn suôn sẻ. Cô ta nóng lòng muốn nắm tay Kỳ Thanh Nhiên để bước vào vòng danh lợi một lần nữa.
Cô ta vội vàng trải đường cho mình, chỉ chú ý một việc nên những việc khác cũng không rảnh để tâm đ ến.
Bố Lâm mặt mày hồng hào, nhân cơ hội tán gẫu chuyện này với mọi người khắp nơi, chắc đang tắm mình trong gió xuân. Mẹ Lâm hằng ngày cười nói ân cần hỏi han Lâm Miên, ngẫu nhiên mới nhớ tới tôi rồi hỏi han vài câu quan tâm.
Mỗi lần như thế tôi đều ngoan ngoãn trả lời, trong lòng lại nghĩ đến dáng vẻ của họ khi ý cười trên mặt bị xé nát.
Một cái bình vỡ tan tành, quẳng lên không trung rồi rơi xuống đầu tôi, tan xương nát thịt.
Tôi đứng nhìn “Đồ lẳng lơ” một lúc lâu, Lâm Uyên chậm rãi đến khuôn viên trường tìm người.
Thậm chí hắn còn xách theo một hộp bánh ga-tô đến trường, ý đồ hàn gắn mối quan hệ.
“Lâm Tranh, em xem, bây giờ gia đình này đang đi lên theo chiều hướng tốt hơn. Không nói đến hai nhà, mà cả bố mẹ cũng đang gấp gáp bù đắp tình yêu thương cho em, sao em cứ cố chấp níu lấy quá khứ làm gì?”
Hắn vô cùng vui vẻ lấy ra một miếng bánh mousse xoài, tôi lại nhẹ nhàng nhíu mày.
“Em dị ứng với xoài.”
Xoài là trái cây Lâm Miên thích ăn.
Động tác của hắn ta cứng đờ nhưng vẫn cố gắng bù đắp lỗi sai của mình.
Tôi nhìn dáng vẻ của hắn ta mà chỉ thấy buồn cười.
Tên không nhà này đang làm gì vậy? Em gái ruột của hắn trong lòng đang toan tính cướp đi tài sản của hắn, giống như cách cô ta cướp đi đồ vật thuộc về Lâm Tranh vậy.
”Ác ý vu khống, chiếm đoạt thân phận, thậm chí còn giết người. Anh cảm thấy bản thân anh có thể chấp nhận những chuyện này không?”
Hắn nhíu mày, há mồm định đồng ý rồi lại hỏi: “Nếu em cứ khăng khăng bắt em ấy trả một cái giá tương xứng thì như thế nào?”
Hắn ta kéo căng chiếc mặt nạ thân thiện trên mặt, đứng thẳng người, trách tôi không hiểu chuyện, cứ thích nói này nói nọ để người trong nhà khó xử sau đó ném túi bánh ngọt tinh xảo vào thùng rác.
Tôi nhắm mắt nghỉ ngơi, mọi người sẽ nghĩ hắn bị điên.
Chiều tối tôi về nhà, xui xẻo gặp mặt Kỳ Thanh Nhiên.
Không ngờ vẻ mặt anh ta vẫn bình tĩnh như thường, cầm lòng không đặng nhỏ giọng thì thầm với Lâm Miên.
Sau khi tôi sử dụng những đặc quyền của mình để kéo ấn tượng của anh ta về những việc ác Lâm Miên từng làm xuống thì anh ta nhanh chóng vứt những áy náy ra sau gáy, tiếp tục việc đính hôn.
Ngoài không giấu, sau không che, lợi hại thật.
Trông thấy tôi, vẻ mặt anh ta chỉ có chút ngỡ ngàng nho nhỏ, không hề nói gì.
Dẫu sao việc kết thông gia với con gái cưng cũng mang lại nhiều giá trị hơn so với việc cầu xin cô con gái cưng ấy tha thứ.
Mà người đưa ra tính toán này - Lâm Miên đang nhìn điện thoại với vẻ mặt khẩn trương.
Làm thế nào bây giờ??? Hiện tại cô ta nên đắc chí đăng bài cười khoe khoang với người khác sau đó tiếp tục chèn ép Lâm Tranh?
Cô ta làm gì đó vài ngày, càng làm càng rối bời, càng làm càng bất an, trước mặt Kỳ Thanh Nhiên, khi nào cảm xúc của cô ta cũng trong trạng thái nôn nóng.
Chẳng nhẽ ngoài kia có chuyện gì có thể nuốt mất cô ta?
Giấu kỹ vành móng ngựa của mày đi, chị em tốt ạ.
Tính Lâm Tranh điềm tĩnh nhưng tính tôi lại nóng nảy, tôi chọc cô ta lo nghĩ nhiều hơn. Đêm khuya, cô ta gõ cửa phòng tôi, túm cổ áo tôi rồi quật mạnh tôi vào tường.
“Cô nhớ cho kỹ, quyền khống chế Lâm Tranh có thể nằm trong tay cô nhưng nó sẽ không biến mất, đừng có làm mấy trò cỏn con!”
“Sao lại thế được.” Đáy mắt tôi phản chiếu biểu cảm vô tội đến cùng cực: “Tôi có thể giúp cô tiến lên mà.”
“Tân hôn hạnh phúc, những ước muốn của cô sắp thành hiện thực rồi, tôi đã giúp cô bày trận, cô còn muốn gì nữa?”
Cứ tin tưởng tôi không làm gì đi, tin đi.
À, trừ mấy lời tôi trộm nói với mẹ nuôi là bí mật.
Cuối cùng cũng đến ngày kết hôn.
Một buổi tiệc ngoài trời, có hoa trắng và những dải lụa bảy màu bay khắp trời.
Tất cả quan khách đều tươi cười chờ cô dâu với bộ váy cưới lộng lẫy bước ra sân.
Bạn có nửa ánh mắt để chờ đợi cô dâu bước ra sân, nửa ánh mắt rơi xuống bàn bánh ngọt phía dưới.
Người tìm tòi nghiên cứu, người xem thường, người tới xem náo nhiệt.
Tôi thờ ơ duỗi người và ngáp, hỏi Lâm Uyên ngồi cạnh rằng tại sao bây giờ cô dâu vẫn chưa ra sân.
Hắn lạnh lùng hết nửa ngày mới phun ra mấy chữ: “Em gấp làm gì.”
Tôi cười cười, mặc kệ hắn mà rời ánh mắt tới mẹ Lâm.
Tôi đang sốt ruột, nóng lòng muốn xem màn biểu diễn sắp tới của Lâm Miên đặc sắc tới đâu.
Khi kim đồng hồ điểm đúng giờ, màn pháo hoa vang lên, tiếng nhạc dịu dàng, du dương vang vọng khắp khán phòng.
Lâm Miên bước vào đẹp như một vị thần hạ phàm, cô ta đẹp đến mức khiến mọi vật chững lại, nháy mắt lấy được sự sợ hãi, thán phụ của tất cả mọi người trong sảnh đường.
Tôi cũng cười cười vỗ tay cho cô ta, đáng tiếc ánh mắt của cô ta lại không nhìn tôi một giây nào.
Mẹ Lâm nước mắt lưng tròng, lấy tay gạt đi nước mắt.
Một giọng nói ấm áp an ủi bà: “Mẹ, mẹ khóc cái gì, hôm nay là ngày vui của em ấy, mẹ phải vui lên.”
Nụ cười trên mặt tôi không chê vào đâu được, dỗ dành bà quên mất việc vừa rồi, bà kéo tay tôi nói: “Phải, hôm nay là ngày vui, chúng ta phải vui lên.”
“Sau này căn nhà này sẽ không còn ai xinh đẹp nữa, con phải học thật giỏi nhé.”
Cô ta cười gật đầu.
Bố Lâm khoác tay Lâm Miên, trao cô ta cho Kỳ Thanh Nhiên với nụ cười trên mặt.
Toàn hội trường chúc phúc, người chủ trì không cắt cảnh, hai người thuận lợi phát thệ và trao nhẫn.
Kết thúc buổi lễ, Lâm Uyên chỉnh sửa trang phục trên người.
Giọng điệu hắn ta vui vẻ, bày tỏ sự chúc phúc chân thành, xém xíu nữa quên đi việc chính.
Nhưng vừa xuống khỏi sân khấu, nụ cười trên mặt hắn ta còn tươi hơn hồi nãy, tôi hung hăng ấn cái nút trong lòng bàn tay.
Bài hát đám cưới du dương dừng lại, sau vài giây yên tĩnh, âm thanh của bút ghi âm vang vọng khắp khán phòng.
“Tài sản trống không, bố để lại tất cả cho anh trai…”
“Anh ta là một con nghiện cờ bạc, khi tài sản sa sút, tiền anh ta nắm trong tay trả cho tôi được bao nhiêu?”
“Ai giúp nhà họ Lâm bảo vệ tài sản, bố hồ đồ, tôi không hồ đồ, rõ chưa?”
“Tôi giúp Kỳ Thanh Nhiên đoạt tài sản, anh ta phải kết hôn với tôi, hiểu không?”
…
Giọng nói của Lâm Miên được dàn loa phóng to lên gấp trăm lần, từng chữ rõ ràng rót vào tai mỗi vị khách.
Tôi thấy sắc mặt cô ta tái nhợt đi trong nháy mắt. Cô ta thét chói tai bảo nhân viên tắt âm đi. Lâm Uyên đứng như trời trồng hơn nửa ngày rốt cuộc cũng có phản ứng, hắn ta đen mặt quay đầu nhìn tôi.
Sắc mặt Lâm Miên tái nhợt, nhưng cô ta vẫn cố giả bộ bình tĩnh như cũ: “Anh, em không nói những lời đó, anh phải tin em! Đó… Đó là Lâm Tranh!”
“Nó tạo âm thanh giả để hãm hại em!”
Tôi chậm rãi ngồi ăn bánh ngọt, chặn bàn tay đang định hạ xuống vì giận dữ và xấu hổ đến cùng cực của mẹ Lâm lại.
Bà ta cắn răng, oán hận nói: “Mày làm gì thế? Sao mày lại làm thế để hủy hoại lễ cưới của em gái mày! Ngày xưa tao không nên nhận nuôi mày, mày là cái loại sói mắt trắng vô ơn!”
Tôi đứng lên, tàn nhẫn đẩy bà ta xuống.
“Ôi, bà đúng là dốc toàn lực để yêu thương đứa con gái giả tạo của mình nhỉ, đau lòng quá đi.” Tôi xích lại gần bà ta nói thêm: “Bà đoán xem, lai lịch của con gái bà rốt cuộc là gì nào.”
Tiếng nói này rơi xuống, toàn hội trường được phen náo loạn.
A, mẹ nuôi thân yêu của tôi cũng giả tạo thôi.