Nửa đời người cố gắng, cuối cùng Lâm Hành Chi nhận lại chính là kết cục cửa nát nhà tan, toàn gia chết thảm.
Không ngờ lại lần nữa mở mắt, trở về năm mình vừa thành Tân khoa Trạng Nguyên, nhưng cũng không thể tránh được vận mệnh bị Lệ Vương đoạt người trên đường.
Ai cũng biết Lệ Vương của Đại Sở là một kẻ điên, mặc dù nhìn có vẻ yếu ớt, đi một bước ho ba lần, nhưng lại tàn bạo, nhẫn tâm, khát máu, còn thích đùa giỡn người trong bàn tay, ai bị hắn nhìn trúng cũng sẽ chết thê chết thảm.
Mọi người đều bị tiếc hận cho Tân khoa Trạng Nguyên kia, e là sống không được lâu.
Đời này trọng sinh, Lâm Hành Chi ngược lại không trốn, không hận, mà chiều theo ý hắn, hắn muốn gì cũng được.Mà mong muốn của kẻ điên kia cũng vô cùng đơn giản
“Bổn vương muốn trong mắt trong lòng ngươi, đời đời kiếp kiếp đều chỉ có mình bổn vương!”
Và
“Đến đây đi, không cần thương tiếc đoá kiều hoa là bổn vương đâu.”
Sau này, Lâm Hành Chi vừa đỡ eo ở vừa tức giận thầm mắng, “Rốt cuộc ai con mẹ nó mới là kiều hoa!”