Nhưng cứ về đến nhà là anh nhập vào trạng thái “cuồng cởi”:
“Tắm, tắm, tắm. Thanh Khê, em có muốn đến chà đạp anh không?”
Thanh Khê nghĩ, liệu anh còn có thể bỉ ổi hơn được nữa không?
Hoặc là: “Vợ ơi, nấu cơm cho anh đi, là yêu cầu hợp pháp đấy!”
“Tình yêu, mua quần áo cho anh đi, anh hết quần áo mặc rồi, yêu cầu hợp pháp!”
“Vợ, tối nay xem phim nhé, yêu cầu hợp pháp đấy!”
“Thanh Khê này, hát tình ca cho anh đi, yêu cầu hợp pháp, yêu cầu hợp pháp nhé!”
Những lúc như vậy, “bạn nhỏ” Thanh Khê phải cố gắng lắm mới không có hành vi “xử lý” phạm pháp với anh.
Hạnh phúc là gì, hạnh phúc là mười ba năm trước, tan trường, có một cậu bé đi trước mặt bạn theo hình chữ S, mười ba năm sau, vẫn là cậu bé đó ôm bạn vào lòng, mặt dày nói: “Cố Thanh Khê, cả tuổi xuân của anh đều dành trọn cho em, vậy nên em phải chịu trách nhiệm với anh đấy!”