Tôi muốn làm Peter Pan. Nhưng khi biết mình không thể hoàn toàn là Peter Pan, tôi lại nghĩ mình có thể có một phần là Peter Pan. Nghĩa là sau này dù có lớn lên, dù có già đi, nhưng sẽ có một phần suy nghĩ của tôi được gìn giữ ở một góc để giúp tôi “mãi-mãi-mười-tám-tuổi”. Nhưng một sáng nọ, tôi ngủ dậy, và nhận ra mình chỉ là Wendy. Rồi sẽ có một ngày tất cả những suy nghĩ của tôi cũng phải lớn theo, dù là tình nguyện hay bắt buộc, mà tôi không cách nào thay đổi. Những gì thuộc về tuổi trẻ, thời niên thiếu, những cảm xúc mong manh như lần đầu tiên nắm tay ai đó, cơn mưa đầu tiên của mùa đó… có thể sẽ biến mất mãi mãi. Hoặc nếu chúng có ngủ quên cũng sẽ chỉ được đánh thức bằng một điều gợi nhớ.