Một lần tình cờ, xuyên vào một câu chuyện ngôn tình cẩu huyết kinh khủng, nhập hồn vào nữ phụ vừa ngu ngốc, não ngắn lại còn số nhọ, theo mạch chuyện sẽ trở thành vật hi sinh của nữ chính, chết ngay ở chương thứ hai...
Đừng coi thường bàn tay vàng của tác giả, ngươi nghĩ sao khi nhập vào nữ phụ, biết trước tương lai sẽ tránh được một kiếp? Nằm mơ! Dù người có trốn tránh như thế nào, bàn tay của nữ chính cũng đều có thể vươn đến mọi ngóc ngách để bóp chết ngươi.
Cách duy nhất để cầu an chính là bắt tay với nữ chính, an an phận phận làm một bức nền để tôn vinh vẻ đẹp và phẩm chất của người ta. Nàng vì bảo toàn mạng sống mà liều mạng, cái gì cao thủ võ lâm? Vứt, vứt hết đi! Sinh vật mang tên nữ chính là người cười đến cuối cùng!
Biết được điều này, may mắn hơn là biết được cốt truyện tương lại cùng nữ chính, nàng - thân là nữ phụ tự cao tự đại luôn bị rập rình nguy hiểm, trở thành một nữ phụ chân chó, hay đi xun xoe nịnh hót, an phận thủ thường cạnh nữ chính. Mà không ngờ, một ngày kia lại nhận ra, nữ chính thế mà lại là.... ...... ...... ...... ...... ...... .........
Mở đầu
Ở Hoang Mạc đại lục, người ta đều tôn vinh võ học, ai ai ở đây cũng đều luyện võ. Muốn đứng trên đầu người khác, ngươi bắt buộc phải có thực lực, nghề nghiệp ở đây cũng rất nghèo nàn: đứng đầu là nghề dược y, bất kể ngươi có thân phận gì cũng đều phải tôn kính người gọi là dược y. Nghề tiếp theo là võ giả, toàn dân chuộng võ, dốc lòng tu luyện, không cần biết ngươi có tiểu nhân ra sao, bẩn thỉu thế nào, miễn là có thực lực thì đều phải khiến người khác cúi đầu. Những nghề còn lại cũng đều dựa vào võ giả phát triển, ví dụ như kiếm sĩ, thợ săn..vv
Võ giả tu luyện chia thành nhiều quá trình, mỗi quá trình có ba cấp độ là sơ, trung, cao. Có tổng cộng tất cả là bảy quá trình, mà quá trình thứ bảy kia hiển nhiên là đỉnh cao quyền lực được mọi người hướng tới.... ...... .........
[Trích đoạn 1]
"Tuy ngươi là nam chính, nhưng ngươi rất là tra!"
"Ngươi đang lảm nhảm cái gì vậy?" Mỗ nam không hiểu, khó chịu ra mặt.
"Hừ, ngôn tình cẩu huyết, không thể thiếu màn ngược nữ!" Nàng lẩm bẩm "Mà lại là thân phận nam chính, trời ơi, nếu nói chuyện với ngươi quá một khắc, nữ chính sẽ giết chết ta!" Dứt lời, nhanh lùi lại mấy bước.
"..."
[Trích đoạn 2]
Mỗ nam nắm lấy eo nàng, giữ cho nàng không khỏi một trận hôn thân mật với đất mẹ, lại bị nàng mặt xám xịt đẩy ra như phải bỏng, hắn tức giận rống lên:
"Đồ vô ơn!"
Nàng không quan tâm, mặt chuyển từ xám xịt sang trắng bệch:
"Không được, nam chính đang ôm eo ta! Không được! Buông ra buông ra!" Nàng sống chết giãy giụa, đổi lại là mỗ nam tức giận điểm huyệt, ôm nàng lên vai.
"Xem ta xử lí nàng ra sao!"
...Cứu mạng!
Một bóng trắng yêu kiều lướt qua, một cước đá vào mông mỗ nam nọ, vị trí của nàng từ trên vai nam chính chuyển qua trên vai nữ chính.... .....
"Còn không coi xem ta là ai, dưới mí mắt của ta lại muốn mang người của ta đi? Muốn chết!" Giọng nữ chính chứa đầy sát khí, khiến nàng sùi bọt mép bất tỉnh nhân sự...
....trời muốn diệt ta...
[ Trích đoạn 3 ]
Mỗ nữ nằm trong lòng mỗ nam, nhỏ giọng thủ thỉ:
"Chàng nói thật đi, cảm giác của chàng khi được hắn liếc mắt đưa tình như thế nào?
Mỗ nam toàn thân cứng ngắc, khóe môi giật giật:
"Như thế nào là như thế nào?"
"Hẳn là phải có cảm giác..."
"Ta nên có cảm giác gì?" Mỗ nam luồn tay vào trong áo nàng "Nàng có cảm giác không?"
....Ơ cái....