[Nếu không phải vì thích người đó như vậy, sao mỗi năm trôi qua đều không thể quên được.]
Mối quan hệ giữa hai nhà Lục Ngu rất tốt, Ngu Từ đã yêu thầm đã phải lòng Lục Nghiêm Kỳ – thanh mai trúc mã của cô từ khi còn nhỏ, khi lớn lên, cô có một quyết định dũng cảm vào kỳ nghỉ hè trung học phổ thông.
Lúc đó, các bạn trong lớp cũng có mặt, cảnh tượng hỗn loạn, cô bị đẩy vào vòng tay cậu ấy, giữa tiếng cười đùa, cô lấy hết can đảm thì thầm vào tai cậu: “Tớ thích cậu.”
“Vậy sao?”, chàng thiếu niên nheo mắt nhìn cô kèm theo một nụ cười khinh bỉ: “Nhưng tôi không xem cô là bạn.”
Giữa tiếng cười nhạo, cô cuối đầu xuống, mặt đỏ như máu, có một loại sỉ nhục mà nhân phẩm bị chà đạp dưới chân.
Kể từ hôm đó, Ngu Từ kiên quyết biến mất khỏi thế giới của Lục Nghiêm Kỳ, thề không bao giờ gặp lại.
Nhưng nhiều năm sau đó vẫn gặp lại nhau.
Một lần, Lục Nghiêm Kỳ gắp một miếng cá vào bát của cô.
Cô nhẹ nhàng lắc đầu: “Tôi không ăn cá.”
Lục Nghiêm Kỳ: “Anh biết em không ăn nên đã gỡ hết xương cho em, sẽ không bị mắc cổ.”
Cô vẫn lắc đầu như cũ.
Lục Nghiêm Kỳ đặt đũa xuống, nhìn vào mắt cô: “Sao em vẫn luôn cố chấp như vậy?”
Ngu Từ cúi đầu, từ từ đưa thức ăn vào miệng.
Cô là như vậy, vì hóc xương cá, cô cả đời không thể ăn cá.
Vì những tổn thương người đó gây ra, có thể sẽ ghi nhớ suốt đời, không thể tha thứ.
– Ngày trước yêu thích bao nhiêu, sau này chỉ muốn tránh xa.
Cô oán hận nói: “Lục Nghiêm Kỳ, anh bị điên!”
Anh ấy dựa vào cửa, lặng lẽ nhìn cô, trên môi nở một nụ cười khó hiểu: “Để có được em, huỷ thiên diệt địa thì có là gì?”
Tình yêu thời niên thiếu làm trái tim đau đớn, chỉ một lần trong đời.
Là xương cá chôn trong lòng, là tháng tháng năm năm dài đằng đẵng.
Một câu chuyện về sự trưởng thành của tuổi trẻ.