Một mai sống lại, đối mặt với những soi xét nối gót mà tới, Lữ Nhã Hạm chỉ muốn nói:
Ăn của tôi, nôn ra trả tôi.
Lấy của tôi, tặng lại cho tôi.
Nợ tôi trả lại gấp ngàn lần!
Khụ khụ khụ, cậu binh nhất kia, cậu đi theo bà đây làm cái gì?
Anh bộ đội: "Vợ à, anh ôm vợ về nhà sinh nhóc con!"
(Sảng văn, bị ruồng bỏ, giả heo ăn thịt hổ, sống lại, quân hôn)