Y từng tưởng tượng qua vô số gặp lại.
Lại duy chỉ không có một màn trước mắt này.
Gương mặt kia thần thái phi dương như cũ, giữa hắc mâu lưu động thâm tình làm lòng người say mê, đứng ở trước mặt người nọ lại không phải Tô Nhan y.
Tô Nhan đứng ở cổng lớn, đại môn màu đó phía sau tương phản chói mắt với gương mặt tái nhợt của y, môi run rẩy run rẩy, lại phát không ra bất luận thanh âm gì.
Y sớm đã không phải thiếu niên mười ba bốn tuổi, lại vẫn chỉ muốn nhắm mắt lại, chỉ cần nhắm mắt lại, liền không thấy dưới bậc thang kia hai người thâm tình đôi mày ăn ý, sẽ không thấy đáy lòng mình chảy ra máu tươi đỏ thắm.
Như vậy, Âu Dương Lam vẫn là Âu Dương Lam hắn.
Âu Dương Lam coi y như mạng.
Đám người Hoa Lân cùng Nam Cẩm bên cạnh đều lo lắng nhìn Tô Nhan, y lại hoàn toàn không cảm giác được ánh mắt bọn họ, chỉ có thể giống như pho tượng thẳng tắp đứng ở nơi đó, duỗi thẳng lưng, thân thể lại run rẩy đến lợi hại.
Có lẽ là ánh mắt y quá mức bén nhọn, hai người nói chuyện dưới bậc thang kia đồng thời quay đầu lại.
Một tuấn mỹ vô song, một tiêu sái phong lưu.
Vì thế, sẽ có thứ gì đó trong khoảnh khắc sụp đổ.
Tiếng vang thật lớn kia làm thân thể Tô Nhan chấn động, ngực nội một trận huyết khí quay cuồng, nghe thấy thanh âm trầm thấp của Nam Cẩm quanh quẩn bên tai: “Ngày ấy thiếu gia rơi xuống huyền nhai, bị nửa đường được gốc cây tùng cứu một mạng nhưng vẫn bị thương không nhẹ, điều dưỡng nửa năm mới miễn cưỡng khôi phục, tỉnh lại đã không nhớ rõ rất nhiều chuyện.”
Tô Nhan nhếch môi, trong ánh mắt tràn đầy quang mang nhàn nhạt.
Về sau cười: “Nam Cẩm, vui đùa cũng không thể tùy tiện nói bậy.”
Nam Cẩm lo lắng nhìn y, vẫn là thành thật trả lời: “Đây là sự thật, ngọc bội thiếu gia là ta đặt ở trên giường ngươi, bởi vì ta biết ngươi tưởng niệm bi thiết, nếu có thể có được độ vật bên người thiếu, tưởng niệm đó có lẽ sẽ tiêu một ít.”
Tô Nhan liền nghiêng đầu đi nhìn Nam Cẩm, muốn từ miệng lưỡi bình đạm kia tìm ra một chút ít sơ hở.
Biểu tình trên mặt Nam Cẩm làm y thất vọng, Tô Nhan nhắm mắt lại, khi mở ra đã là một mảnh bình tĩnh, khóe miệng không tự giác gợi lên một mạt tươi cười như giả.
Đang nói chuyện, hai người kia đã đến dưới bậc thang, một đôi mắt hoa đào gắt gao dính lên người Tô Nhan, cười hì hì đối một bên Tô Dật vẻ mặt tích tụ nói: “Tô huynh, không ngờ trong phủ ngươi lại có một tiểu mỹ nhân khả ái đến như vậy, ngày thường đều giấu ở trong phòng đi?”
Thanh âm mặc dù không dễ nghe, khẩu khí cũng không đứng đắn nhưng hoàn toàn làm người ta không cách nào chán ghét.
Tô Nhan nghe xong cũng không giận, ngược lại cười cười: “Lý Công tử khách khí, Tô Nhan tư sắc bình thường, chút mảy may nào so được với Lý Công tử?”
Lời này vừa nói ra, mọi người đều kinh ngạc.
Lý Cẩn Phong hơi nhướng mày, chuyên tâm đánh giá thiếu niên vẻ mặt bình tĩnh trong chốc lát, sau đó tầm mắt không tự giác liếc về phía người bên cạnh vẫn chưa mở miệng người nào đó, tà khí cười: “Vị công tử này quả thật rất có con mắt nhìn người, thế nhưng nhận biết tại hạ.”
Tô Nhan rũ mắt, thanh âm không nhẹ không nặng tự trong miệng tràn ra: “Thiên hạ này ai chẳng biết Lý Công tử nổi danh, mỹ nhân cùng ngươi xuân phong nhất độ nhiều đếm không xuể, không biết ngươi tính toán đem bên cạnh ngươi lưu lại bao lâu?”
Mọi người lại ngây ngẩn cả người.
Dù cho bọn họ mỗi người đều là võ lâm cao thủ, bàn về môi thương khẩu chiến, lại là thua Tô Nhan một bậc, mà bậc này quá xa bọn họ cũng không cần trau dồi gì nữa.
Lý Cẩn Phong hiển nhiên cũng không ngờ đến Tô Nhan sẽ hỏi điều này, không khỏi nhìn nhìn người bên cạnh, ngay sau đó duỗi tay ôm bả vai người nọ, lộ ra một mạt phong lưu mà cười: “Đây chính là ta thật vất vả mới tìm được a, tự nhiên là phải bá chiếm hắn cả đời.”
Tô Nhan nghe vậy cười, ánh mắt đen láy nháy mắt lạnh băng đến cực điểm: “Phải không? Vậy thỉnh Lý Công tử quý trọng người trước mắt a.”
Dứt lời, cũng không quay đầu lại xoay người rời đi.
Chờ đến kia thân ảnh kia mất hút, Lý Cẩn Phong mới chậm rãi lấy tay về, trong mắt phiếm ý cười nồng đượm: “Âu Dương huynh, xem ra lần này ngươi tính sai rồi.”
Nam nhân cười, đôi mắt như mực vẫn cứ nhìn nơi thân ảnh kia đi khuất, thật lâu sau mới phun ra một câu: “Y thông minh như vậy, ta sớm biết không thể gạt được.” Thanh âm kia như sắt như thép, lại không thể che hết ôn nhu.
“Vậy bây giờ chúng ta làm gì?” Lý Cẩn Phong nhướng mày, tựa hồ hoàn toàn không có bởi vì chính mình bị lợi dụng mà sinh khí, ngược lại vẻ mặt hưng tính bừng bừng.
Âu Dương Lam quay đầu qua, nhìn gương mặt trương mỹ tới làm người nổi điên kia, nói: “Đây là chuyện giữa phu phu chúng ta, không liên quan đến người ngoài như ngươi.”
“Ai da, nhân gia thật là làm người tổn thương, tốt xấu lúc trước cũng là ta ở dưới chân núi cứu ngươi nha, tuy rằng ta chẳng qua ngẫu nhiên đi ngang qua, nhưng nếu không phải ta đúng lúc thông tri Vệ Tử Thu cùng Tiêu Tuyệt lại đây, ngươi sớm đi đời nhà ma rồi, làm gì còn có cơ hội đứng ở chỗ này!” Lý Cẩn Phong đôi tay ôm chặt ngực, làm ra một dáng bị thương đau cắn, biểu tình mười phần rất thật.
Âu Dương Lam lại không hề để ý đến hắn, nhấc chân đi vào cửa lớn.
Tô Nhan từ trước sảnh trở về, một đường cũng chưa dừng, biểu tình trên mặt lúc sáng lúc tối, thần sắc trong mắt cũng biến rồi lại biến, chờ đến khi trở về phòng rồi, trên mặt lại khôi phục nhất quán bình tĩnh, lơ đãng ngó đến quyển sách mang ra từ khách điêm 《 Binh Pháp Tôn Tử 》, bên môi gợi lên một mạt vui sướng tươi cười, thanh âm mềm nhẹ mà bướng bỉnh: “Ấu trĩ.”
Y ngồi ở trước bàn, cầm lấy quyển sách kia chuyên tâm xem xét, biểu tình bình tĩnh mà yên lặng, tựa hồ Âu Dương Lam xuất hiện với y mà nói cũng không có bao nhiêu ảnh hưởng.
Cơm trưa cũng dùng ở trong phòng.
Một đêm không có chuyện gì xảy ra.
Ngày thứ hai, Tô Nhan ngủ đến mặt trời lên cao mới đứng dậy, Hoa Lân đã ở ngoài cửa gọi y đi dùng đồ ăn sáng.
Lúc đến nhà ăn, tất cả mọi người đã ngồi xuống, Âu Dương Lam ngồi ở chủ vị, bên cạnh hắn là Lý Cẩn Phong, mà vị trí kia rõ ràng là lưu lại cho Tô Nhan. Tô Nhan vừa đi vào, liếc mắt một cái cũng chưa nhìn vị trí bên cạnh đó, chỉ tùy ý kéo cái ghế cá biệt bên cạnh Tạ Nhiễm mà ngồi xuống. Thức ăn trên bàn đều rất thanh đạm, chắc là vì thân thể Âu Dương Lam vừa mới khỏi hẳn, nghĩ đến đây, Tô Nhan không khỏi nhíu nhíu mày, nghe thấy thanh âm Âu Dương Lam nhẹ nhàng truyền đến: “Tô Nhan, tối hôm qua ngủ ngon không?”
Tô Nhan vốn dĩ duỗi tay định lấy đôi đũa, nghe thấy lời này liền đem tay rụt trở về, biểu tình đạm nhiên cười cười: “Hồi Lục hoàng tử, vi thần ngủ đến phi thường tốt.”
“Đương nhiên, nếu cách vách phòng không nhao nhao như vậy thì tốt.” Nhìn Âu Dương Lam đạm đạm cười, Tô Nhan lại lạnh lạnh bổ sung một câu. Lý Cẩn Phong vùi đầu uống cháo nghe phong phanh như vậy không khống chế được, đem cháo trắng trong miệng toàn bộ phun ra, lãng phí một bàn đồ ăn.
“Tô công tử thật là đáng yêu cực kỳ, làm người nhịn không được liền muốn cắn một ngụm.” Hắn trong miệng trêu ghẹo thốt lên, biểu tình lại đột nhiên biến đổi, về sau lại khôi phục vẻ mặt cười cười, phảng phất vừa mới cái gì cũng chưa phát sinh qua. Tô Nhan sắc mặt bình tĩnh liếc hắn một cái cũng không trả lời, Âu Dương Lam lúc này mới đem tay đè trên đầu gối Lý Cẩn Phong rút về. Cũng may Lý Cẩn Phong không có nói tiếp, nếu không, một đôi chân dài làm hắn tự hào cũng muốn phế rồi.
Đối với hai người ghết trên chướng mắt ân ái, bữa sáng đương nhiên là không cách nào ăn tiếp.
Tô Nhan phi thường bình tĩnh tời tiệc, mượn lời nói chính mình thân thể không khoẻ.
Giang Nam là một địa phương ấm áp.
Cho dù là đang mùa đông, cũng sẽ không làm xương cốt người ta cảm thấy lạnh lẽo.
Tô Nhan ngồi ở trên ghế trong viện, cách đó không xa là vườn mai là tú khí mỹ lệ, chúng nó vô hỉ vô bi, vô ưu vô sầu, mỗi ngày chỉ an tĩnh đứng ở nơi đó mặc người thưởng thức, Tô Nhan nhìn đóa hoa đỏ tươi đến xuất thần, đột nhiên nghe thấy một tiếng bước chân rất nhỏ.
Vừa quay đầu lại, liền bắt gặp một đôi mắt thâm thúy.
Trùng trùng điệp điệp sương mù, nhẹ thấm vào trong.
Tô Nhan cười thầm trong lòng, trên mặt lại vẫn bất động thanh sắc.
Y chậm rãi đứng dậy, hướng về phía người tới thi lễ: “Vi thần tham kiến Lục hoàng tử.”
Âu Dương Lam không tự giác nhẹ nhăn mày, đi bước một đi về phía Tô Nhan, cách cỡ một bước thì dừng lại: “Ngươi ăn mặc quá ít.”
Tô Nhan hơi rũ mắt, tươi cười bên môi vừa đúng lúc bị che dấu, trong miệng lại vẫn là bình bình đạm đạm trả lời: “Đa tạ Lục hoàng tử quan tâm, vi thần tự biết thân thể của mình.”
Âu Dương Lam không lập tức trả lời, chỉ là mắt đen híp lại, tinh tế nhìn thiếu niên thanh tú trước mắt, gương mặt kia vẫn tú khí tuyệt nhiên như cũ, trong mắt lại hàm chứa hàn ý thấu xương. Âu Dương Lam duỗi tay, muốn sờ sờ mái tóc đen bóng như mực lại bị đối phương không dấu vết tránh đi, bàn tay dừng giữa không trung, giờ phút này mới nghĩ đến chính mình còn đang “Mất trí nhớ”, vì thế liền chỉnh chính sắc mặt, nói: “Ta nghe nói ngươi là thư đồng của bổn hoàng tử?”
Rốt cuộc cũng vào chính đề.
“Vâng.”
“Còn có hôn phối?”
Âu Dương Lam bất quá muốn trêu chọc người trước mắt này mà thôi, nào biết đối phương thế nhưng làm như có thật sự gật đầu: “Vi thần lập tức muốn thành thân rồi.”
“Không được!”
Tô Nhan liền ngẩng đầu lên, nhìn thẳng gương mặt khó coi, cười đến dị thường vui vẻ: “Ngươi được phép mất trí nhớ, vì sao ta không thể thành thân?”
Âu Dương Lam bị nói trắng ra ập đến, nháy mắt không biết trả lời như thế nào, thật lâu sau mới than nhẹ một tiếng, đôi tay cầm bả vai nhỏ bé yếu ớt kia, nhuyễn hạ thanh mà nói: “Ta chỉ không muốn làm ngươi sợ.”
Lời này vừa nói ra, lập tức một cái tát vang dội ánh lên gò má hoàn mỹ của Âu Dương Lam, một chưởng kia của Tô Nhan không hề lưu tình, khiến cho khóe miệng Âu Dương Lam lập tức chảy ra một vệt máu, huyết sắc đập vào trong mắt, khuôn mặt thanh tú vì phẫn nộ mà hơi vặn vẹo, gằn từng chữ một: “Âu Dương Lam, ngươi quá phận!”
Âu Dương Lam mắt đen hơi lóe, lại vẫn ôn nhu cười, nhẹ giọng nhẫn rõ từng chữ: “Thực xin lỗi, ta sai rồi.”
“Vì sao không đến gặp ta? Vì sao không nói cho ta ngươi bình an không có việc gì? Vì sao?!” Câu hỏi liên tiếp từ trong miệng Tô Nhan rống ra, lồng ngực chứa đựng tình cảm mãnh liệt đặc biệt phập phồng, con ngươi đen nhánh nháy mắt tràn đầy thủy quang, không bao lâu liền có chất lỏng trong suốt lăn ào ào xuống, trượt trên gương mặt thanh tú từng giọt từng giọt rơi xuống bùn đất dưới chân.
Âu Dương Lam lại không lên tiếng, cặp mắt sáng nhạt tràn đầy ôn nhu, sau đó hắn từng bước một đi tới, đem người kéo vào trong ngực.
“Ta biết ngươi rất thống khổ, thực dày vò rất khổ sở, ta đều biết, thực xin lỗi Tô Nhan, thực xin lỗi.”
Tô Nhan bị hắn dùng sức ấn ở trong lòng ngực, vài lần giãy giụa không có hiệu quả, liền an tĩnh trở lại, chỉ là nước mắt rớt đến càng hung, như thế nào cũng không ngăn được.
Y nhớ tới khi Âu Dương Lam đem mình từ huyền nhai vứt lên, nhớ tới câu nói cuối cùng kia, nhớ tới không có Âu Dương Lam chính mình cần bao nhiêu dũng khí mới có thể sinh tồn đến giờ, nhớ tới chính mình đem chủy thủ cắm vào ngực Tô Nguyên Tu, nhớ tới…… Hết thảy.
Phẫn nộ, kích động, vui sướng cùng điên cuồng vô pháp ức chế khiến cho nắm tay y liều mạng nện trên người Âu Dương Lam, một quyền một quyền nện xuống, thẳng đến y mệt mỏi mới dừng lại.
Âu Dương Lam từ đầu thủy chung cũng mặc kệ, chỉ là đôi tay gắt gao ôm lấy, sợ Tô Nhan sẽ tránh né mình.
“Âu Dương Lam, ngươi là một tên hỗn đản!” Cuối cùng, Tô Nhan từ trong miệng vứt ra một câu.
Nghe vậy, Âu Dương Lam vui sướng nở nụ cười: “Là vinh hạnh của ta.”
Tô Nhan trừng hắn liếc mắt một cái, Âu Dương Lam lại đột nhiên buông ra, chậm rãi giơ tay, xé xuống lớp mặt nạ da người, Tô Nhan bình tĩnh nhìn, trong mắt nháy mắt gợn sóng không thôi.
Chỉ thấy trên trán nguyên bản bóng loáng thình lình nhiều ra một vết sẹo dữ tợn thật dài, miệng vết thương kia từ trên trán một đường kéo dài xuống dưới, mãi cho đến chân mày mới đình chỉ. Nguyên bản cái trán cao cao lại bị vết sẹo như xà xấu xí chia thành hai nửa, dung nhan tuyệt sắc không còn tồn tại, còn lại chính là vệt đỏ nhàn nhạt lệnh người phẫn nộ đau lòng.
Tô Nhan nâng tay lên, mềm nhẹ xoa miệng vết thương đang dần dần đóng vảy, thanh âm ngăn không được run rẩy: “Tại sao lại như vậy.”
Âu Dương Lam lại không lắm để ý, cười cầm lấy tay y: “Hiện giờ ta biến xấu, ngươi có phải không cần ta nữa không?”
Một câu nói thật là ủy khuất, Tô Nhan lắc đầu, một phen câu lấy chiếc cổ thon dài ra sức hôn lên, môi răng gian dật nhàn nhạt huyết tinh, hai người lại hôn đến vô cùng kịch liệt, nỗi khổ tương tư, thẳng đến giờ khắc này mới chân chính hóa giải.
Tô Nhan ôm vòng eo rắn chắc của đôi phương, đem chính mình toàn bộ đưa tới.
Môi răng giao triền, trằn trọc lặp lại.
Chỉ cần như vậy thì tốt rồi.
Chỉ cần người này ở bên cạnhu, vô luận hắn biến thành bộ dáng gì, với Tô Nhan mà nói đều giống nhau.
Chỉ cần, người này là Âu Dương Lam.
“Buổi tối hôm đó là ngươi đi?” Vừa dứt ra, Tô Nhan thở phì phò hỏi.
Âu Dương Lam ôm y, hơi nhướng mày: “Đương nhiên.”
“Vậy ở khách điếm? Quyển 《 Binh Pháp Tôn Tử 》 cũng là ngươi lưu lại?”
“Đúng.”
Vì thế Tô Nhan không ôm hắn nữa, một phen tránh ra khỏi tay Âu Dương Lam: “Vì sao phải diễn xiếc như vậy?”
Âu Dương Lam chớp chớp mắt, nói đến thật vô tội: “Ta sợ ngươi thấy một tên sửu bát quái sẽ quay đầu chạy mất, cho nên không dám trở về.”
Có quỷ mới tin!
Tô Nhan trong mắt rành mạch viết bốn chữ này.
Âu Dương Lam thấy lừa không được, đành phải đem người ôn nhu ôm vào trong lòng ngực, nhẹ giọng nói: “Về sau ta sẽ nhất định sẽ nói cho ngươi, hiện tại, xin phép cho ta được thực hiện chức trách của trượng phu.”
Tô Nhan còn chưa hiểu tới, thân mình lại đột nhiên bị người chặn ngang bế lên, thẳng tắp hướng về sương phòng cách đó không xa.
Thân thể quen thuộc phủ lên tới, lúc này đây Tô Nhan hoàn toàn thanh tỉnh.
Hắn nhẹ cười duỗi tay cởi bỏ vạt áo của mình, đạm cười hôn lên môi người nọ, nhàn nhạt mê loạn ở trên người người nọ nhiệt liệt yêu thương, phủ xuống, trong phòng lập tức một mảnh thanh sắc.
Chỉ có cửa sổ nửa mở ái muội trợn tròn mắt.
Sót lại một phòng xuân quang.