Cái thứ tự này, không phải cũng không nên bị phá vỡ.
Hiện tại thiếu gia tờ mờ sáng đã tới, tại sao lại như vậy nhỉ ?
Đối với loại chuyện như thế này, Nguyên Nghi Chi mới về đây không thể tùy ý mở miệng, hơn nữa liên lụy tới con trai trưởng Tạ Chiêu, nàng càng không thể mở miệng nói lung tung, cho nên nàng đành để cho Tạ Ung tự xử lý.
"Cho vào đi." Tạ Ung nhàn nhạt phân phó.
Một bé trai tái nhợt gầy yếu nơm nớp lo sợ đi vào, bởi vì thời tiết đã chuyển lạnh, hắn mặc quần áo bằng vải bông mỏng, bên ngoài thêm một cái áo khoác gấm dài thêu chỉ vàng, trên cổ còn đeo hai cái khóa vàng trường mệnh (khóa bằng vàng đeo để cầu cho sống lâu) lớn nặng trĩu, làm hắn càng có vẻ như một quả cầu bông, khóa vàng còn to hơn gương mặt.
Nguyên Nghi Chi không nhịn được mỉm cười, mặc dù không thể nào sinh lòng yêu thương từ tận sâu trong lòng đối với đứa con của chồng mình, nhưng khó thể nào cưỡng lại được sự yêu thích đối với một cậu bé xinh đẹp như thế này —Tạ Chiêu quả thật rất đẹp, gò má ba phần giống Tạ Ung, thậm chí có phần ôn nhu tinh tế sắc nét hơn có lẽ di truyền từ mẹ, còn có một đôi mắt long lanh đáng yêu.
Đi theo sau lưng Tạ Chiêu là một thiếu nữ xinh xắn lanh lợi dịu dàng ước chừng , tuổi, khuôn mặt trái xoan nho nhỏ, ánh mắt cũng long lanh không kém gì Tạ Chiêu khiến người khác nhìn thấy đã thương.
Nguyên Nghi Chi thấy nàng để kiểu tóc của tiểu thư khuê các, y phục trên người tuy thanh nhã nhưng lại là lụa tinh xảo, không phải hàng dệt tầm thường, nhưng nàng lại theo sau Tạ Chiêu, điệu bộ giống như người giúp việc, điều này làm cho Nguyên Nghi Chi nghi ngờ liên tục quan sát nàng mấy lần, sau đó quay đầu lại nhìn Tạ Ung, trong ánh mắt tràn đầy nghi vấn.
Không phải thiếp của Tạ Ung, Tạ gia cũng không có tiểu thư nào chưa xuất giá, vậy tiểu mỹ nhân kia là ai?
Tạ Ung thấy cô bé này, đáy mắt thoáng qua một tia không vui, nhưng hắn từ trước đến giờ không để lộ ra, chỉ lạnh lùng nhìn nàng một cái, rồi quay lại nói với Nguyên Nghi Chi : "Vị này là dì của Tạ Chiêu, Lục tiểu thư của Đinh gia, mấy ngày vừa qua nhiều việc lộn xộn, nàng tới đây giúp ta chiếu cố Tạ Chiêu ."
Lục tiểu thư của Đinh gia, khuê danh Đinh Cẩm Vân, nay vừa tròn mười lăm xuân xanh, là Đinh gia thứ nữ, là chị em cùng cha khác mẹ của mẹ Tiểu Chiêu, Đinh Cẩm Vân.
Theo lý, nàng là một cô nương chưa chồng không nên ở trong phủ của anh rể thế này, nhưng do một số nhân tố tác động nên mới xuất hiện cục diện tế nhị như hiện tại.
Sau khi Đinh Cẩm Tú qua đời, Đinh gia đương nhiên không yên lòng với cháu ngoại Tạ Chiêu, lại càng không chịu buông tha một người rể tốt như Tạ Ung, Đinh Sĩ Chương đã sớm về hưu, con hắn lại không có tiền đồ, Đinh gia đã rơi vào tình huống sắp suy sụp nên họ gắt gao nịnh bợ Tạ Ung. Tốt xấu gì cũng cố gắng bám vào cho nên Đinh gia nghĩ ngay đến việc cho một nữ nhi đến tái giá với Tạ Ung, người đó chính là Lục tiểu thư Đinh Cẩm Vân.
Lúc ấy cũng có truyền thống như vậy thật, tỷ chết muội kế, như vậy không chỉ có thể tiếp tục duy trì mối quan hệ tốt giữa hai nhà, còn có thể đảm bảo phần nào việc đứa con không bị mẹ kế ngược đãi, dù sao dì ruột cũng có thể coi như mẹ, đều là quan hệ máu mủ ruột thịt, thường sẽ không bạc đãi con của vợ trước.
Đặc biệt là người cùng nhà như vậy hôn sự còn có thể tiết kiệm sính lễ, hai nhà cũng phần nào hiểu nhau nên loại phương thức tái giá này cũng thường gặp.
Tạ mẫu vốn rất ghét Đinh Cẩm Tú , nhưng thứ nữ Đinh Cẩm Vân lại không giống Đinh Cẩm Tú, từ trước đến giờ luôn khéo léo mềm mại, ở Tạ gia rất được lòng Tạ mẫu, sau này Tạ Ung chủ ý muốn kết hôn với sao chổi Nguyên Nghi Chi, khiến Tạ mẫu rất căm tức, thành ra lại càng quý Đinh Cẩm Vân.
Vốn không hài lòng với cuộc sống hôn nhân trước với Đinh Cẩm Tú, Tạ Ung đã đối với người Đinh gia có phần không ưa, việc tái giá với nữ nhi nhà họ lại càng không tính, trước đám cưới hắn đã sai người đưa Đinh Cẩm Vân về Đinh phủ, không ngờ rằng Tạ mẫu sau lưng hắn lại len lén nhận Đinh Cẩm Vân trở lại, ở trong mắt Tạ mẫu, phàm là ai không phải là sao chổi thì bà đều nghĩ đó là người tốt.
Cho nên hôm nay khi Tạ Ung nhìn thấy Đinh Cẩm Vân cũng là ngoài ý muốn, nhưng những chuyện này vài ba lời nói không thể rõ ràng, cho nên hắn cũng không có ý định nhiều lời với Nguyên Nghi Chi.
Dù sao Nguyên Nghi Chi đã vào cửa Tạ gia, trở thành vợ của hắn, hắn cũng không vội vàng, nửa đời sau vẫn còn rất dài, để Nguyên Nghi Chi từ từ biết hắn, nhận rõ hắn, hiểu rõ hắn, yêu hắn, là nhiệm vụ bền bỉ về sau của hắn.
Đinh Cẩm Vân khuất tất hướng Tạ Ung cùng Nguyên Nghi Chi hành lễ, "Anh rể buổi sáng tốt lành, Nguyên tỷ tỷ buổi sáng tốt lành."
Đinh Cẩm Vân gọi Tạ Ung là anh rể rất là tự nhiên, nhưng gọi Nguyên Nghi Chi là "Tỷ tỷ" có phần kì kì.
Nguyên Nghi Chi cười như không cười liếc Tạ Ung một cái, quay đầu lại nhìn Đinh Cẩm Vân: "Đinh tiểu thư là dì của Tạ Chiêu, là khách quý, ta đảm đương không nổi tiếng tỷ tỷ của nàng, nếu như không ghét bỏ, cứ gọi ta là phu nhân được rồi."
Nguyên Nghi Chi tính tình tốt bụng, ở Nguyên phủ trước khi xuất giá vẫn luôn tươi cười nhân từ với mọi người, nhưng không có nghĩa nàng là một con ngốc, duy trì chủ quyền của mình vẫn là điều nên làm, hiện tại nàng danh chính ngôn thuận là "Tạ Ung phu nhân" , không thể tùy tiện nhận em vợ trước của phu quân làm muội muội được.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Đinh Cẩm Vân tái đi, cắn cắn đôi môi anh đào, khuất tất ngồi xổm xuống, khôn ngoan giả giọng uất ức : "Là Cẩm Vân lỗ mãng rồi, kính xin phu nhân tha lỗi."
Nguyên Nghi Chi bất đắc dĩ thở dài trong lòng, tiểu cô nương này xem ra tương đối cứng đầu đấy.
"Phu nhân" cùng "Tạ phu nhân" mặc dù chỉ hơn kém nhau một chữ nhưng đại ý trong ngoài đã khác đi, người Tạ gia có thể nghiêm nhiên gọi là "phu nhân” , chỉ những kẻ ngoại lai phải gọi là “Tạ phu nhân” mới đúng.
Đinh Cẩm Vân nhẹ nhàng khôn khéo bỏ đi họ chồng của Nguyên Nghi Chi, hiển nhiên đã tự cho mình là người Tạ gia, cũng như hai thiếp của Tạ Ung là Linh Lung cùng Thanh Đại đều phải gọi Nguyên Nghi Chi là "Phu nhân" , Đinh Cẩm Vân xưng hô như vậy thì không nàng đã đặt mình ở vị trí nào?
Tạ Chiêu yên lặng đứng cạnh nãy giờ, Đinh Cẩm Vân bên cạnh ám hiệu liền quỳ gối dập đầu, nói: "Hài nhi thỉnh an phụ thân, ….thỉnh an mẫu thân."
Tiểu tử tuy chỉ mới năm tuổi nhưng nói chuyện trái lại rất lưu loát, chỉ là thanh âm rất nhỏ, tựa hồ có chút khiếp đảm, thời điểm dập đầu lạy Nguyên Nghi Chi, còn len lén ngẩng đầu lên nhìn một chút.
Tạ Ung nói: "Đứng lên đi, hôm nay ta rất vội, tốt nhất hãy đợi trong viện của mình, buổi tối ta sẽ ghé thăm."
Ánh mắt Tạ Chiêu sáng lên, cao hứng nhìn Tạ Ung, tựa hồ muốn đi đến trước mặt hắn, nhưng nhìn Nguyên Nghi Chi bên cạnh, lại sợ hãi dừng lại, đành vui vẻ nói :
"Phụ thân buổi tối sẽ đến thăm con?" Tạ Ung gật đầu một cái.
Tạ Chiêu cao hứng vặn vẹo uốn éo cái đầu, lại níu tay Đinh Cẩm Vân, ngửa khuôn mặt nhỏ nhắn lên nhìn dì, làm bộ rất hài lòng.
Nguyên Nghi Chi nhìn bộ dáng của Tạ Chiêu, càng thêm mềm lòng, tiểu tử hiển nhiên rất muốn thân cận cha mình, Tạ Ung chỉ mới bày tỏ một chút thân thiết, bé con đã vô cùng vui thích.
Những đứa trẻ lớn lên không có mẹ khó tránh khỏi cảm thấy đáng thương, đôi chút kiêng kỵ của Nguyên Nghi Chi đối với Tạ Chiêu cũng đều tan thành mây khói.
Dù sao nàng cũng đã trở thành mẹ kế của bé, cho dù không thể làm một người mẹ yêu thương đúng nghĩa, nhưng chiếu cố thỏa đáng vẫn là điều có thể mà.
Nguyên Nghi Chi cũng đã sớm chuẩn bị quà ra mắt cho Tạ Chiêu, bên cạnh y phục giày vớ nàng tự tay may, còn có một cái khóa bạch ngọc cầu bình an “Trường Mệnh Tỏa”, so chiếc khóa vàng trên cổ Tạ Chiêu có phần nhẹ nhàng lại khéo hơn, rõ ràng quý giá hơn nhiều.
Mọi người thường đối với mẹ kế vô cùng lo lắng, chỉ sợ nàng sẽ ngược đãi đứa con của người vợ trước, Nguyên Nghi Chi hi vọng dùng cái khóa cầu bình an này để biểu hiện tấm chân tình của nàng, nàng hi vọng đứa bé này bình an khỏe mạnh sống lâu trăm tuổi.
Tạ Ung tựa hồ cũng cảm thấy rất hứng thú với chiếc khóa Bạch Ngọc này, cố ý cầm lên đùa bỡn một phen, rồi gọi Tạ Chiêu đến trước mặt, tự mình gỡ chiếc khóa trên cổ rồi thay vào đó bằng chiếc khóa Bạch ngọc.
Bạch ngọc khóa nhẹ hơn rất nhiều so với chiếc khóa trước, Tạ Chiêu cảm thấy trên cổ nhẹ nhàng hơn rất nhiều, cũng rất cao hứng, hướng về phía Nguyên Nghi Chi thốt lên : "Cám ơn mẫu thân, con rất thích."
Nguyên Nghi Chi mỉm cười, "Ngoan, thích là tốt rồi."