Tại Hạ Không Phải Là Nữ

chương 441: chư vị vương phi tỏ thái độ

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chuyển ngữ: hongtuananh

Edit: Bồng Bồng

Tìm một nhà tốt?

Ngô Minh nghe xong những lời này của Tề Phi một lát vẫn không phản ứng kịp.

Tề Phi lại hé miệng mà cười.

Nàng nghĩ ý tứ lời này, hẳn là người thông minh như Tiêu Nhược Dao sẽ nghe hiểu: Bản thân nàng phi thường hoan nghênh nha đầu này gia nhập vương thất Tề Quốc.

Nhìn, làm nàng vui vẻ đến kinh ngạc thành như vậy.

Gò má ửng đỏ của nàng đặc biệt xinh đẹp, một đôi mắt to xinh đẹp trừng lưu viên, càng lộ vẻ đáng yêu cùng một loại thiếu nữ ngây thơ.

Tề Phi không khỏi thầm khen, ai ya, thế nào cảm giác nha đầu kia càng trổ mã càng xinh đẹp? So với đánh giá trước kia của mình còn muốn nổi bật hơn. Quả nhiên là nữ đại mười tám biến hóa.

Trên thực tế, Ngô Minh là nghe xong những lời này sau, nghẹn đến trợn tròn cặp mắt một lát không hô hấp qua không khí, rất nhanh mặt đều đỏ lên vì tức.

Ai muốn tìm nhà tốt? Cả nhà ngươi Tìm a! Chính ngươi tìm đi!

Ngô Minh cũng không cáo từ, xoay người đã đi.

Xấu hổ a, tề Phi cũng lơ đểnh, cười khanh khách mà nhìn nàng đi xa.

Cái mông này tựa hồ so với nửa tháng trước nhìn càng đầy đặn tiêm một ít, có vài năm huyền khí vũ kỹ điều lý nữa, tất sẽ là cái thân thể dễ sanh nuôi.

Cộng thêm nàng trời sinh trong lúc giở tay nhấc chân thì có một thân tư khí chất hiên ngang oai hùng, mà dung mạo theo huyền khí tăng mạnh mà càng thêm mị lực, chỉ sợ năm đó được xưng là Lăng Ba Tiên Tử như mình cũng muốn mặc cảm.

Đáng tiếc nha đầu này thế nào liền thích mặc áo lam đai tím? Tề Phi âm thầm vì thẩm mỹ quan của Ngô Minh mà cảm thấy đáng tiếc, nha đầu này quả thực không biết phối màu quần áo a.

Da trắng trong suốt như vậy, nên làm điểm này càng thêm nổi bật lên mới đúng, một thân bạch y thường trang mới là đúng lý.

Nan thanh thế đại giang hồ trướng, bất thắng nhi nữ nhu tình trường. Nhất bính ngọc kiếm ánh tố thủ, vạn điểm hàn quang diệu la thường.

Câu thơ như vậy đúng là đã lột tả được dáng vẻ giang hồ nữ hiệp. Tề Phi tưởng tượng Tiêu Nhược Dao một thân áo trắng tay mang trường kiếm dáng dấp thướt tha phong trần, nhịn không được bắt đầu có chút cảm xúc khởi động.

Đợi nàng trở về, nhất định phải khuyên nàng thử một thân bạch y xem. Nhưng nếu là thành công, nên gọi danh hào giang hồ là gì đây?

Bất quá nhi tử của ta nếu là cưới nàng, sẽ bị xưng hô là nương nương? Chẳng lẽ muốn kêu Bạch nương nương, hoặc là kêu Bạch nương tử?

Tề Phi một bên hồi cung nghỉ ngơi, một bên nhàm chán suy nghĩ miên man.

May là cái lời này không có nói ra. Ngô Minh cũng không biết, không thì nhất định là nghe được thổ huyết ba thăng*… (*3 lít máu)

Lúc này, Ngô Minh một bên vừa đi ra ngoài, một bên âm thầm đối với Tề phi giơ ngón giữa.

Ai muốn ý gả vào vương thất a?! Không đúng, ai muốn lập gia đình a?

Ngô Minh trong lòng cuồng khiếu.

Hoa bách hợp, kiên trì hoa bách hợp! Coi như không biến trở lại làm nam nhân cũng muốn cả đời hoa bách hợp. Sự kiên định không gì sánh được của nàng âm thầm căn dặn bản thân một trăm lần.

“Ai nha, thật là đúng dịp.” Một cái giọng nữ đột nhiên truyền đến.

Ngô Minh quay đầu nhìn.

“Bổn cung ngắm hoa. Lại gặp gỡ một vị muội muội xinh đẹp.” Một vị phi tử bộ dáng chừng hơn hai mươi tuổi, tại dưới mấy người cung nhân làm bạn khẽ cười đi tới: “Thế nào lại cảm giác muội muội rất quen mặt? Không dám thỉnh giáo…”

Nói nói mấy câu, vị phi tử này bắt đầu lôi kéo tay của Ngô Minh làm quen, còn mời nàng đi Nhã Tư Cung một chuyến.

Đây là lần đầu tiên xuất hiện người vợ mời bạn của chồng đi tới gian phòng của nàng a! Ngô Minh trong lòng lệ rơi đầy mặt.

Thế nhưng, người vợ này không thể trêu vào…

“Bề bộn nhiều việc, thực sự bề bộn nhiều việc.” Ngô Minh cũng không dám để cho vợ Tề vương ngoại tình. Vội vã tìm các loại lý do muốn tháo chạy.

Kỳ thực nàng quá lo lắng, đám người Tề vương làm sao có thể loạn tưởng chuyện vợ ngoại tình? Trong mắt bọn họ Ngô Minh chính là cái tiểu cô nương chưa lấy chồng.

Vị phi tử này thấy nàng không chịu, ngẫm lại lần đầu gặp mặt cũng không tiện giữ lại, chỉ có thể tiếc nuối lấy một cây trâm cài đưa tặng, làm tiểu lễ vật hữu duyên gặp nhau.

Ngô Minh nhận lấy cây trâm cài, đầu đầy mưa dông mà tiếp tục ra cung.

Kết quả từ nội cung đi ra dọc theo con đường này, Ngô Minh lại trước sau gặp được hai vị phi tử.

Cơ hồ là đứng xếp hàng lấy cớ xảo ngộ đụng phải Ngô Minh. Tổng cộng ba vị phi tử cũng không cùng địa vị mà lại ý tưởng lớn gặp nhau, mỗi người tặng nàng một dạng đồ vật trang sức làm tiểu lễ vật gặp mặt, giá trị xa xỉ, hiển nhiên là đang vuốt mông ngựa.

Trong nội cung tiếng gió lan truyền cực nhanh, ba vị phi tử này đều là sau khí biết được thân phận Ngô Minh liền hành động.

Ta cũng không phải là xuyên qua đến bên trong Chân Hoàn Truyện chứ! Các ngươi đều cách ta xa một chút a. Ngô Minh hận không thể đối với các nàng kêu to.

Không được truyền thống chính là không đánh người tặng lễ, Ngô Minh cũng liền bất đắt dĩ nhận tiểu lễ vật.

Đổi lấy ít tiền không sai, hoặc là đưa cho Tiêu Mai, Ngả nha đầu các nàng. Đúng rồi, sau khi đến nước Tấn. Khả năng đụng phải vị tỷ tỷ của Tông Trí Liên kêu là Tông Tình kia, đưa cho nàng làm lễ gặp mặt a.

Tề Phi tại trong cung tự nhiên có tai mắt, tức khắc đem tình huống có ba vị vương phi tiếp xúc Tiêu Nhược Dao này báo đi qua.

Tề Phi sau khi nghe được không khỏi lắc đầu cười khẽ, phất tay một cái để thủ hạ đi xuống, cũng không làm ra an bài gì đặc biệt.

Tại trong lòng nàng, câu nói khi sắp chia tay kia, cũng đủ khiến một cái nữ tử nông gia mang ơn.

Chỉ là… Không tốt!

Tề Phi lại là người có lối suy nghĩ nhanh nhẹn bực nào. Lập tức cảm giác lời nói của mình sau hành vi của ba vị vương phi kia, sẽ chỉ còn khiến Ngô Minh thấy phản cảm.

Suy nghĩ một chút, Tề Phi vội vã hạ lệnh cho thiếp thân thị nữ qua đây: “Ngươi đi lấy kiếm của ta tới.”

“Nương nương, là thanh kiếm kia?”

“Đương nhiên là Lưu Bích Kiếm của ta năm đó.” Tề Phi tiếp tục dặn dò “Ngươi đi ra đuổi theo. Đem thanh kiếm này đưa tận tay cho Tiêu Nhược Dao. Chỉ nói là thanh trường kiếm này theo bổn cung hành tẩu giang hồ chỉ có hai năm, kết quả liền vào cung hai mươi năm, hi vọng nàng có thể cho Lưu Bích Kiếm lần thứ nữa tỏa sáng. Cái khác liền cũng không cần nói.”

“Nương nương, thanh kiếm này thế nhưng là kỷ vật quan trọng nhất của ngài năm đó hành tẩu giang hồ…”

“Ngươi đi là được.”

Thiếp thân thị nữ lúc này mới ứng tiếng, hai tay kính cẩn nắm kiếm đi ra ngoài.

Tề Phi nhìn kiếm ảnh đi xa, bùi ngùi thở dài một tiếng: “Vì tiểu Du Du, tặng Lưu Bích Kiếm, cũng không có gì phải đau lòng.”

Ngô Minh trước khi rời cung nhận được thanh kiếm này, nhất thời lại càng hoảng sợ.

Tề Phi để cho nàng bắt đầu dùng chuôi kiếm cũ lâu năm này, khiến nàng thấy hàm nghĩa càng sâu xa.

Tựa hồ Tề Phi muốn biểu hiện rõ lập trường của mình, nhấn mạnh bản thân cũng không phải là lấy thân phận vương thất tới dụ dỗ nàng, khiến trong lòng Ngô Minh cảm thấy thoải mái không ít.

Trở về Thu Diệp Viên, Ngô Minh gặp Tiêu cha Tiêu nương chuẩn bị ngày hôm sau lên đường.

Tiêu cha Tiêu nương tự nhiên sẽ không can thiệp hành trình của nàng, trái lại đông dời tây khiêng mà chuẩn bị tới rất nhiều y vật cùng dụng cụ hằng ngày, chất lên lại là cả một xe ngựa.

Buổi tối lúc ngủ, Tiêu Mai tuy rằng rất ai oán tỷ tỷ phải ra khỏi nhà, nhưng cũng nhất thời vui vẻ đêm nay không có người nào cùng nàng tranh đoạt, kết quả một đêm đều như gấu túi ôm cây vậy ôm chặt Ngô Minh ngủ.

“Ngươi dán lại gần như vậy không nóng a?”

“Không nóng.” Trong lời nói Tiêu Mai tràn ngập cảm giác rất hạnh phúc: “Tỷ, bộ ngực của ngươi so với trước đây lại đầy đặn hơn một vòng, ôm rất thoải mái.”

“…” Ngô Minh trong lòng lệ rơi đầy mặt.

Kỳ thực Ngô Minh rất chờ mong bản thân sau khi xuyên qua trở thành chính thống Long Ngạo Thiên, sau đó có một cái tiểu muội muội manh manh*, đặc biệt sáng sớm sẽ chạy đến trong phòng ca ca, sau đó kinh hô vật gì đỉnh lên như vậy lại cứng như vậy… (*manh là cute, moe, dễ thương)

Ai nha nha, nghĩ tới liền xịt máu mũi.

Khắc chế tâm ma ngủ quên đã lâu trong lòng, Ngô Minh mới không có hạ thủ với cái tiện nghi* muội muội này. Dù sao nàng đối với mình hoàn toàn chính là tình cảm tỷ muội không muốn xa rời cùng sùng bái, không liên quan đến nửa điểm gút mắt rung động tình cảm. (*đã giải thích ở các chương trước giống như kiểu vợ nhặt, ở đây là em gái nhặt)

Huống hồ cái trạng thái này của mình bây giờ, chỉ có nơi mềm mềm mà đỉnh lên thật cao, chứ làm gì còn chỗ nào cứng rắn mà đỉnh được thật cao?

Cũng không thể làm lỡ đời con gái của tiểu cô nương nhà người ta đi… (chưa xong còn tiếp…)

ps: Tiểu vĩ không nhỏ Taobao đang giảm giá, đặc biệt 《 nàng phi tại hạ 》 sách xuất bản in ấn không sai, mọi người lúc rảnh rỗi đi hỏi một chút xem sao nga! Có lẽ sẽ có túi bưu phẩm gửi đến gì đó, nếu là 35 nguyên tới tay một quyển rất có lời. Mặt khác, thứ hai cầu tán hắc!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio