Tại Hạ Là Hệ Thống

chương 107: có phải hay không hơi rẻ?

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Ting... Tangg ~...

Từ chỗ bàn tay Sở Tiêu va chạm với dây đàn, xuất hiện một làn sóng âm có thể nhìn thấy bằng mắt thường, khuếch tán ra xung quanh.

Cao Lãng biến sắc, nhanh chóng dừng lại thân hình, hai chân trụ vững tại chỗ.

Sóng âm lan ra với tốc độ rất nhanh, Cao Lãng không thể làm gì khác hơn là chính diện chống với nó.

Sóng âm lan qua người hắn, Cao Lãng nhíu chặt lông mày, trong đầu chỉ cảm thấy " Ong ong", nhất thời không kịp phản ứng.

Cơ thể hắn đột nhiên trở nên chậm chạp, một lúc sau, lại cử động nhanh nhạy. Bình tĩnh hít một hơi thật sâu, Cao Lãng trong lòng trầm xuống.

Sóng âm mà Sở Tiêu gây ra không những khiến Cao Lãng khó chịu, mà còn ảnh hưởng đến các dây thần kinh của hắn.

Trong thời gian ngắn ngủi, Cao Lãng phản xạ trở nên hỗn loạn, khiến hắn không thể khống chế được cử động của bản thân.

Lúc nhanh, lúc chậm...

Không chỉ Cao Lãng, sóng âm lan ra rất xa đến tận chỗ đám người vây xem bên ngoài.

" Cái quỷ gì?"

Nhìn thấy làn sóng bằng mắt thường, đám người bên ngoài một mặt ngạc nhiên, ánh mắt mở to cứ như thế để yên làn sóng chạm lên người mình.

Dù sao nơi đây khoảng cách xa như vậy, không ai lại lo lắng về vấn đề an toàn của bản thân.

Chẳng phải bên ngoài còn có đám trưởng lão Linh Hoàng Tông hay sao?

Vì thế nếu dư âm của trận đánh bên ngoài, không nói nó có thể lan xa đến vậy, cho dù có lan, đám trưởng lão bên ngoài cũng sẽ lo liệu.

Chỉ là lần này Sở Tiêu ra tay quá đột nhiên, đợi đến khi sóng âm lan rộng ra bên ngoài rồi, đám trưởng lão có kịp phản ứng cũng đã muộn.

" Oái..."

" A, ngươi làm gì?"

Vòng bên ngoài đám đông xảy ra lộn xộn, đặc biệt là những người có thực lực yết ớt, chỉ thấy đầu váng mắt hoa, chân tay quơ loạn xạ, va chạm hết tên này đến tên khác.

Bên cạnh sàn đấu của Sở Tiêu và Cao Lãng, lập tức xuất hiện bốn tên Ngoại môn trưởng lão đứng ở bốn mặt.

Trên bàn tay mỗi người xuất hiện một viên đá màu xanh thẫm khắc hoa văn kỳ dị màu trắng.

Linh khí từ trên bàn tay bốn tên Ngoại môn trưởng lão tràn vào, khiến cho hoa văn trên viên đá sáng lên, hình thành nên một bức tường mỏng nhàn nhạt màu xám trắng.

Bốn bức tường che kín với nhau, bao bọc xung quanh sàn thi đấu.

Nhìn lấy mọi thứ đã hơi ổn định, Tào trưởng lão thở nhẹ một hơi.

Mấy trận đấu trước Sở Tiêu vẫn luôn sử dụng quyền cước để giao đấu, nên mặc dù có sự ảnh hưởng, cũng chỉ lan đến đối thủ của hắn mà thôi.

Không những đám trưởng lão quan sát bên ngoài bị lơ là, mà ngay cả Cao Lãng quan sát các trận đấu trước của Sở Tiêu cũng bị lơ là.

May mắn sóng âm khoảng cách khá xa, đám người bên ngoài không có ai bị ảnh hưởng nhiều, chỉ bị choáng váng tạm thời mà thôi.

Tào trưởng lão quan sát bên trên trong đầu suy nghĩ.

Như vậy cũng chỉ có bản thân Cao Lãng, khoảng cách gần như vậy, lực sát thương sẽ mạnh hơn rất nhiều.

Nhìn thấy Cao Lãng chật vật, khoé miệng Sở Tiêu nhếch lên một cái.

Xoay người một vòng, Sở Tiêu làm một động tác cho là ưu nhã, cả người khoanh chân ngồi tại chỗ, cổ cầm để lên đùi, bàn tay khẽ vẩy, tiếng đàn phát ra.

Ting... Tingg ~...

Sở Tiêu lúc đầu chỉ tạo ra sóng âm, mục đích không phải cảnh cáo Cao Lãng, hắn là để khiến đám trưởng lão bên ngoài tạo ra bức tường bảo vệ bên ngoài.

Có bức tường chắn bên ngoài, tiếng đàn của Sở Tiêu tuy không để gây sát thương lan ra bên ngoài, nhưng lại có thể tập trung vào mình Cao Lãng.

Bị chặn ở bên trong, âm thanh sẽ phản xạ lại, gây sức sát thương lớn hơn với ban đầu không có tường chắn rất nhiều.

Có thể nói, lợi thế hiện tại đang nghiêng về phía Sở Tiêu hắn.

Cao Lãng công tử, ngươi sẽ định giải quyết như thế nào đây? Tốt nhất đừng nên khiến cho ta thất vọng.

Vừa mới tỉnh táo lại, Cao Lãng ngay lập tức gặp phải sức sát thương lớn hơn rất nhiều.

Tiếng đàn của Sở Tiêu, xông thẳng vào trong tai hắn. Cao Lãng chỉ cảm thấy hai tai lùng bùng, dù cho lần này đã có sự chuẩn bị, Sở Tiêu vẫn khiến cho Cao Lãng khó chịu đến nhăn mặt lại.

Cả người chôn chân tại chỗ, hai bàn tay che lỗ tai lại. Cao Lãng chỉ cảm thấy cả người không còn sức lực, dù cho tiếng đàn Sở Tiêu phát ra có dễ nghe cỡ nào, vẫn là một sự áp lực đối với Cao Lãng.

" Có kinh khủng đến thế sao?"

Bên ngoài một tên thiếu nữ có chút khó hiểu nói, tiếng đàn của Sở Tiêu đánh, rất dễ nghe mà.

" Nói nhảm? Ngươi chẳng lẽ vừa nãy không cảm nhận được sao? Vì có bức tường phong ấn bên ngoài, thế nên ngươi hiên nghe thấy chỉ là tiếng đàn bình thường. Còn Cao Lãng bên trong nghe, là tiếng đàn mang theo linh lực, sức sát thương mạnh hơn rất nhiều."

Thiếu nữ vừa nói xong, lập tức có một tên thanh niên đứng bên giải thích.

Nếu không phải nhìn thấy khuôn mặt thiếu nữ còn dễ nhìn, thiếu niên đó không phải giải thích nhẹ nhàng như thế, mà mang đầy tính mỉa mai.

Tuy nhiên, thiếu nữ vẫn nhìn về phía thanh niên với ánh mắt chán ghét:" Vừa nãy thanh âm cũng chỉ to một chút mà thôi, đâu có vấn đề gì?"

Nghe được lời thiếu nữ, đám người xung quanh không nhịn được định chen mồm vào.

Chỉ là nhìn thấy thực lực nàng vừa phát tán ra, đều giật mình quay đi. Coi như không nghe thấy gì.

Ngoạ tào!

Linh Đan Cảnh cường giả.

Không chọc được. Không chọc được.

Ngay cả tên thiếu niên vừa giải thích với nàng, cũng ngay lập tức ngậm miệng, bối rối trốn đi.

Thực lực Sở Tiêu nằm trong Linh Hải Cảnh thất trọng. Sóng âm Sở Tiêu vừa phát tán ra, cũng chỉ có chút ảnh hưởng đến cảnh giới Linh Hải Cảnh trở xuống mà thôi.

Còn đối với Linh Hải Cảnh cường giả, trừ khi sử dụng mười hai phần thực lực. Nếu không Sở Tiêu đừng mong có thể gây khó khăn cho kẻ đó.

(~‾▿‾)~

Cao Lãng hiện tại chỉ cảm thấy áp lực cực kỳ.

Tiếng đàn của Sở Tiêu, ban đầu còn nhẹ nhàng, nhưng càng về sau, càng ngày càng mang theo tính sát phạt, khí thế chỉ tăng không giảm.

Từ tiếng đàn của Sở Tiêu, tạo ra từng làn sóng âm va chạm với cơ thể Cao Lãng.

Linh khí ba động nhảy nhót trên từng ngón tay của hắn. Khiến Sở Tiêu hình dáng càng thêm phong dật xuất trần.

Trái với Sở Tiêu, Cao Lãng dáng vẻ có chút chật vật.

Không những hai tay phải che lỗ tai lại, mà còn phải khó khăn tránh những làn sóng âm của Sở Tiêu.

Mỗi lần làn sóng âm va chạm với cơ thể Cao Lãng, thì từ chỗ va chạm đấy, sẽ xuất hiện lên dấu vết nhàn nhạt, giống như Cao Lãng phải chịu từng quyền lên đó vậy.

" Ngươi nếu không tìm cách giải quyết, sẽ chỉ có chịu thua mà thôi." Ở bên trong đầu Cao Lãng, Tử Văn một mặt bình tĩnh nói.

Bình thường hắn vốn không quan tâm Cao Lãng như thế nào, chỉ là Cao Lãng bị người khác làm chật vật như thế này, cũng là lần đầu tiên. Thế nên hắn mới không nhịn được nói ra.

" Vậy ngươi phải bảo ta làm gì đây? Bây giờ ta cử động cũng đủ khó khăn, chứ đừng nói đến tiếp cận được hắn."

Cao Lãng điên cuồng hét lớn, tâm tình hiện tại của hắn vô cùng tồi tệ. Ngữ khí cũng trở nên gấp gáp lên.

" Mười điểm năng lượng. Ta giúp ngươi."

" Cho."

Tử Văn vừa dứt lời, Cao Lãng không chút do dự nói ra.

Không nói đến hiện tại Cao Lãng có rất nhiều điểm năng lượng, chỉ mất điểm năng lượng để giải quyết khó khăn trước mắt, Cao Lãng vẫn cảm thấy mình là có hời.

" Chẹp... Chẹp."

Tử Văn có chút bất cần chép miệng lại.

Trong lòng cảm thấy tiếc nuối. Cao Lãng sảng khoái như vậy, hắn nói điểm năng lượng có phải hay không hơi rẻ?

Nhưng dù thế nào, người ta đã đồng ý rồi, Tử Văn cũng ngại mất mặt tăng giá thêm.

Trong thức hải của Cao Lãng, khu vực Tử Văn hơi sáng lên, bao trùm lấy kinh mạch gần lỗ tai Cao Lãng.

Cao Lãng chỉ cảm thấy trong đầu thanh minh một tiếng. m thanh bên ngoài dễ nghe hơn rất nhiều, tiếng đàn của Sở Tiêu ngoài việc dễ nghe ra, đã không còn có thể tác động đến hắn.

Tự động trừ điểm năng lượng.

Được tăng khả năng thích ứng với mọi tần suất với âm thanh trong vòng nửa giờ.

Điểm năng lượng hiện tại: điểm năng lượng.

Cảm thấy thoải mái không bao lâu, trong đầu Cao Lãng lập tức vang lên thông báo của Tử Văn.

" Nửa giờ? Tử Văn, nửa giờ cũng quá ít đi." Chỉ là thông báo vừa vang lên, Cao Lãng lập tức bất mãn nói ra.

" Chỉ mất mười điểm năng lượng, ngươi được kháng mọi đòn âm thanh của cường giả Nguyên Anh Cảnh trở xuống. Cái giá đó là quá hời." Đối với sự bất mãn của Cao Lãng, Tử Văn một mặt khinh thường nói ra.

Ngươi tưởng tiêu ít tiền, là được vĩnh viễn chắc. Trừ khi ngươi gặp may trúng thưởng, nếu không tiền nào của nấy, tiêu ít đừng hít đồ ngon.

" Đừng nói với ta, nửa giờ không đủ để ngươi giải quyết đối thủ của mình?" Tử Văn giọng nói mang theo chút khinh thường.

" Đủ rồi." Cao Lãng trầm ngâm một tí, mỉm cười nói ra.

Nói đùa. Mười điểm năng lượng mà chỉ xài được trong nửa giờ.

Cao Lãng cũng không muốn chậm trễ, mà phải mất thêm mười điểm năng lượng nữa.

Cái năng lực này đối thủ không phải giống Sở Tiêu, thì rõ gân gà. Mất mười năng lượng cho nó cũng khiến cho Cao Lãng cảm thấy tiếc nuối.

Một bên Sở Tiêu hai tay liên tục gẩy đàn, chỉ là khoé mắt hắn khẽ nhảy lên, trong lòng cảm thấy không ổn.

Trong vòng thi thứ hai, Cao Lãng có thể nói khiến Sở Tiêu vô cùng mất mặt, hắn là muốn tra tấn Cao Lãng, giải toả tâm tình của mình từ trước đến giờ.

Sở Tiêu không muốn kết thúc trận đấu vội, mà muốn hành hạ Cao Lãng đến lúc hắn phải mở miệng nhận thua. Mới đủ để thoả mãn Sở Tiêu.

Nhìn thấy Cao Lãng cúi đầu đứng yên tại chỗ, trong lòng Sở Tiêu đột nhiên xuất hiện cảm giác không lành.

Lần này hắn quyết định cải biến, kết thúc sớm trận đấu này. Hành hạ Cao Lãng từ nãy giờ, đã đủ giải toả tâm tình của hắn. Càng kéo dài thời gian, càng dễ xảy ra biến cố.

Chỉ là đã chậm.

Cao Lãng động, sử dụng thân pháp của mình, như một mũi tên lao thẳng đến chỗ Sở Tiêu.

Đồng thời bàn tay phải đưa ra, linh khí hội tụ trong lòng bàn tay hắn, tạo thành một cỗ hấp lực, hút Sở Tiêu lại. Hấp chưởng.

Sở Tiêu biến sắc, hắn không kịp chuẩn bị, cơ thể bị mất thăng bằng, thân hình bị hút thẳng đến chỗ Cao Lãng.

Khoảng cách cả hai, càng ngày càng gần.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio