Một tuần sau...
Hải vực, ranh giới giữa Phía Đông đại lục và Phía Tây đại lục.
Khu vực quần đảo tự trị.
Rầm...
Một đám côn đồ hung thần ác sát đang đánh đập nhau, vật phẩm xung quanh đổ nát. Người đi đường bên cạnh né tránh làm như không thấy, chẳng có một ai ngăn cản.
Bên trong dòng người đi đường, hai bóng người khoác lấy áo trùm đầu đen, đeo lên mặt nạ Quỷ, dạo bước như chốn không người.
" Sau khi hoàng triều bị hủy diệt, nơi đây chẳng còn gì khác là phế tích và những hòn đảo được dựng lên. Thi thoảng xung quanh dưới đáy biển bọn chúng còn tìm được bảo vật hoàng triều năm xưa."
Đi đằng trước Cao Lãng, Dị Hắc Vô Thường bình thản hướng dẫn:
" Vậy nên vùng đất này trở thành nơi vô cùng hỗn loạn, là thiên đường của hải tặc và những dân liều mạng sinh sống. Tranh chấp gây sự đánh nhau ở nơi này, là chuyện như cơm bữa."
Để chứng minh câu nói của mình, Dị Hắc Vô Thường tiện tay đẩy lưng một kẻ có vẻ dữ tợn đang đi trước chắn đường mình.
Bộp...
" Gặp quỷ, kẻ nào?"
Tên dữ tợn kia tức giận quát, khí thế Nguyên Anh Cảnh nhị trọng nổi lên, trong tay cầm cây dao mổ lợn dày đặc huyết khí.
" Ngươi..."
Rầm...
Bất chợt tên đó hai mắt trợn ngược, cả người cứ thế ngã ngửa sập xuống đất. Khí tuyệt bỏ mình.
Dị Hắc Vô Thường bình thản dẫm lên thi thể tên đó bước qua, người xung quanh né tránh không một ai dám lại gần. Ngay cả vài tên nhỏ bé theo dõi đằng sau lưng, cũng vô thanh vô tức biến mất.
Cao Lãng bước qua thi thể to lớn trước mặt, cẩn thận kiểm tra thi thể. Tiện tay móc lấy nhẫn trữ vật trên người tên đó. Dị Hắc Vô Thường làm như không quan tâm.
Ngay khi vừa chạm vào người tên to lớn đó, Dị Hắc Vô Thường đã ra tay rồi. Một đòn đánh nát lục phủ ngũ tạng của hắn mà người chết còn không biết vì sao.
Cao Lãng nhìn ngó xung quanh lẩm bẩm:" Là biết chúng ta không dễ chọc, nên kiêng kỵ không dám lại gần sao?"
" Ở vùng đất này, cứ việc thoải mái giết chóc. Ngươi càng thể hiện bản thân, người xung quanh càng tôn kính." Dị Hắc Vô Thường lạnh nhạt nói như một điều hiển nhiên.
Hai người đi qua khu chợ đông đúc, tiến vào một bến cảng sâu trong quần đảo.
"..."
Dị Hắc Vô Thường dẫn Cao Lãng lên một con thuyền có phần rách nát, người bên trong là một lão già ăn mày uống rượu đang nằm ngủ say.
" Đại nhân, mau tỉnh dậy, chúng ta có việc cần nhờ ngài?" Dị Hắc Vô Thường cẩn thận gọi lão già đang ngủ.
Mở mắt nhìn thấy trang phục hai người đồ đen bên trong, lão già cũng không hề tức giận hay cung kính. Thoải mái vươn vai.
" Ta nói các ngươi này, nhiều người như vậy sao không đi chung một thể? Lại còn phân biệt từng người đi lại như vậy. Biết ta vất vả như thế nào không? Khu vực đó cũng không phải dễ đi lại..."
Nhìn thấy lão già bất mãn, Dị Hắc Vô Thường khẽ cung kính:" Ta biết thời gian gần đây đã làm phiền ngài, nhưng cũng chỉ có ngài mới dám tới nơi đó."
Lão già lái thuyền vuốt cằm đánh giá Cao Lãng đằng sau:" Hửm... Đây là người cần đi lần này sao? Không tệ, tư chất có vẻ tốt hơn người lần trước."
" Đa tạ tiền bối."
Cao Lãng cẩn thận thi lễ. Lão già này là một Hoá Thần Cảnh cường giả, nhìn bên ngoài không có chút khí thế ba động nào. Nhưng ánh mắt lão dò xét, khiến Cao Lãng như bị nhìn thấu tâm can.
" Được rồi. Người ngươi cũng dẫn đến, mau xuống thuyền đi, ta còn phải chở người." Lão già phủi tay ra bên ngoài chuẩn bị.
" Phải..." Dị Hắc Vô Thường cung kính, quay sang dặn dò Cao Lãng:
" Điểm đến tiếp theo của ngươi là ở U Minh Phong Bạo. Nơi đó khí hậu vô cùng khắc nghiệt, không có một tàu thuyền nào dám đi qua, cũng chỉ có mình Tống Đế Vương đại nhân đưa ngươi đi. Tiếp theo ngươi cứ làm theo lệnh của đại nhân là được."
" Phải. Đại nhân..."
Cao Lãng bình tĩnh đáp lại, nhưng trong lòng sóng gió ngập trời.
Nếu nói địa vị của các vị Hoá Thần Cảnh bên trong Địa Cung được xếp theo tên của các vị Diêm Vương. Vậy tên càng cao, thực lực càng lớn.
Lần đầu tiên Cao Lãng gặp được một vị Hoá Thần Cảnh được xếp phía trên cả Diêm La Vương.
Chỉ là không biết vị Hoá Thần Cảnh này, là thực lực mấy giai?
"..."
Dị Hắc Vô Thường rời đi.
Con thuyền nhỏ rách nát từ từ rời bến.
So với những con thuyền vững chắc xung quanh. Con thuyền nhỏ này, trở nên hoàn toàn dị biệt.
Nó là con thuyền có tuổi đời lớn nhất, trong tất cả con thuyền nằm ở đây.
" Đại nhân, tại sao một người như ngài. Lại phải lái thuyền nằm ở nơi hỗn loạn này?" Cao Lãng cẩn thận hỏi.
" Ngươi không cần quá câu nệ như vậy. Ta ở chỗ này, cũng chỉ vì để thủ hộ những người đã nằm xuống không còn tỉnh giấc mà thôi." Tống Đế Vương chậm rãi lái thuyền nói.
Nhìn vào ánh mắt hoài niệm xa xăm, đây là một kẻ có câu chuyện xưa. Đáng tiếc Cao Lãng không hề có chút quan tâm đến câu chuyện xưa ấy.
Cao Lãng cười khổ:" Ngài có thể chỉ cho ta nơi cần đến phải làm những gì sao?"
" Ngươi chỉ việc sống sót ở đó là được. Sau khi đột phá Nguyên Anh Cảnh, ta sẽ tự khắc đến tìm ngươi." Tống Đế Vương lạnh nhạt nói.
Cao Lãng khoé miệng co giật:" Vậy nếu ta không thể đột phá thì sao?"
Tống Đế Vương đầu hơi ngẩng lên, chăm chú nhìn thẳng vào Cao Lãng:
" Nguyên Hư bí cảnh nằm bên trong U Minh Phong Bạo. Chỉ có Hoá Thần Cảnh, mới có thực lực để đi qua phong bạo đấy."
" Đại nhân, vậy còn những người đã từng đi trước ta. Bọn họ đều đã đột phá rồi sao?"
" Đều đã đột phá rời đi."
" Đa tạ đại nhân giải đáp nghi hoặc..."
Cao Lãng gật đầu, chậm rãi nhắm mắt tu luyện.
Lời của Tống Đế Vương vừa nói, đồng nghĩa với việc nếu không có Hoá Thần Cảnh giúp đỡ, việc tự mình đi qua U Minh Phong Bạo là vô dụng.
"..."
Tu luyện được một thời gian, Cao Lãng kinh ngạc mở mắt ngắm nhìn trời biển xung quanh.
Con thuyền đã đi vào khu vực thời tiết biến động lớn. Mưa nhỏ liên tục rơi, mặt biển sóng lớn cũng liên tục xao động.
Thế nhưng khác hoàn toàn với thế giới bên ngoài ấy, xung quanh con thuyền năm mươi mét chỉ có sóng nhỏ chuyển động đẩy con thuyền chậm rãi trôi. Ngay cả những hạt mưa bên ngoài, cũng không thể rơi vào được con thuyền.
" Đây là thực lực của Hoá Thần Cảnh sao?" Cao Lãnh khiếp sợ thầm nghĩ.
" Ta chỉ có mình con thuyền nhỏ này để mưu sinh. Thuyền quá rách nát không thể chịu được sóng lớn như vậy."
Nhìn thấy Cao Lãng nghi hoặc nhìn mình, Tống Đế Vương lạnh nhạt giải thích.
" Ngài là phải có tình cảm sâu đậm như thế nào, mới không tiếc tiêu hao linh khí bảo vệ cho con thuyền?"
Những lời này, Cao Lãng chỉ dám nghĩ không dám nói ra.
Tống Đế Vương như hiểu rõ lời nói trong lòng Cao Lãng:" Khi đạt đến Hoá Thần Cảnh, bản thân đã đạt đến mức lĩnh ngộ quen thuộc với một loại pháp tắc. Đạt đến trạng thái thiên nhân hợp nhất, lợi dụng một phần sức mạnh của thiên địa. Vậy nên ngươi nhìn có vẻ tiêu hao rất nhiều năng lượng, nhưng kỳ thực lại không phải vậy."
"..."
Ầm... Ầm...
Thời gian dần trôi qua, Cao Lãng nhanh chóng phát hiện hướng đi của con thuyền nhỏ này.
Phía xa xa tầm mắt hắn, bằng mắt thường Cao Lãng đã có thể nhìn thấy một bầu trời màu đen kịt, lốc xoáy kinh khủng xoay tròn biến đổi cả bầu trời như đang chia tách hai thế giới.
Đây gần như là sức mạnh phẫn nộ của thiên nhiên.
" Ở vùng biển này, cũng chỉ có mình một thứ gọi là Cấm Khu thôi. U Minh Phong Bạo, cơn cuồng phong bạo nộ kéo ngươi xuống u minh. Ha ha ha..." Đứng trên con thuyền, Tống Đế Vương cảm khái cười dài.
Tốc độ con thuyền tưởng như trôi vô cùng chậm chạp. Nhưng kỳ thực đó là do ảo giác sóng biển yên bình xung quanh con thuyền hình thành mà thôi.
Lúc ban đầu Cao Lãng mới chỉ thấy chấm nhỏ, nhưng vài cái hô hấp sau. Hắn đã tưởng chừng mình rơi vào lốc xoáy khổng lồ màu đen ấy.
Sức gió càng ngày càng lớn, ngay cả mặt nước xung quanh con thuyền, cũng trở nên xao động mãnh liệt.
Cao Lãng hít một hơi thật dài, im lặng ngồi xuống, bàn tay bám chặt thuyền, trạng thái vô cùng căng thẳng.
Tuy biết đi theo Tống Đế Vương hắn sẽ an toàn đi qua. Nhưng chỉ cần nhìn thấy cơn phong bạo màu đen trước mặt, cảm nhận bản thân mình vô cùng nhỏ bé trong ấy, hắn cảm thấy thật bất lực.
Nếu chỉ có mình Cao Lãng trong ấy, chắc chắn sẽ bị nó cuốn bay không có tia phản kháng nào.
Nhìn thấy trạng thái của Cao Lãng, Tống Đế Vương ngợi khen:
" Tiểu tử, không tệ. Ngươi ít nhất còn vững vàng hơn những tên trước ta đưa qua."
Trên tay Tống Đế Vương cầm lấy que gỗ dài gõ nhẹ vào thân thuyền. Cả con thuyền từ vết gõ dần dần sáng lên, một màu vàng rực rỡ bao trùm lên cả con thuyền ấy, bảo hộ Cao Lãng và Tống Đế Vương bên trong.
Ánh sáng vàng chậm rãi lan ra.
Con thuyền vốn rách nát lại dần chuyển thành con thuyền đẹp đẽ. Quay về thời hoàng kim trước đây của nó.
Cứ thế bỏ mặc sự tàn phá kinh khủng bên ngoài, ở bên trong con thuyền, lại vô cùng yên bình đi qua.
" Chúng ta đang đi vào trung tâm của U Minh Phong Bạo. Nơi đó từng là một nơi cực kỳ huy hoàng rực rỡ, chỉ đáng tiếc nó đã trở thành một phế tích." Tống Đế Vương cảm khái than.
"..."
Trái ngược sự tàn phá kinh khủng bên ngoài.
Bên trong U Minh Phong Bạo lại yên bình đến lạ thường.
Bên trong đây không có ánh sáng mặt trời.
Những thứ đang phát sáng bên trong là một màu tím đầy huyền ảo, lấp lánh như những đám bụi khói bám lên từng tảng đá ngầm lan rộng khắp bên trong.
Lạch cạch...
Xì xào...
Từng tiếng động lạ nhỏ bé xung quanh lan dần đến con thuyền. Những con ngươi không phải của nhân loại phát sáng trong đêm và từng bóng dáng đồ sộ khổng lồ di chuyển chậm rãi qua ánh sáng mờ ảo.
" Hừ... Cút!!"
Tống Đế Vương khẽ quát, khí thế Hoá Thần Cảnh nổi lên, đè nát những viên đá ngầm gần ấy thành phấn vụn.
Những bóng đen chạy tán loạn...
" Thật muốn biết cảnh giới Tống Đế Vương đại nhân hiện tại là gì? Đáng tiếc thực lực ta quá yếu." Cao Lãng thầm nghĩ.
" Thực lực của hắn là Hoá Thần Cảnh tứ trọng." Tử Văn trong đầu đáp lại.