Trái đất không thể chỉ chạy quanh một người.
Manh mối không thể xuất hiện ngay sau khi Nhiễm Nhiễm nghi ngờ, Ngôn Chân Chân cũng không thể vì mở ra cánh cửa của thế giới mới mà rút lui khỏi thế giới cũ.
Cuộc sống giống như người nhện vừa giải cứu thế giới vừa đi làm người giao hàng.
Hơn nữa vô cùng tàn nhẫn là, câu chuyện phóng đại cái trước và lược qua cái sau, nhưng cuộc sống con người thì hoàn toàn ngược lại, không cần biết cái trước có đặc sắc thế nào, thì những thứ lặt vặt mới là chủ quy luật của mỗi ngày.
Cách lần trước gặp quái vật đã trôi qua nửa tháng, Ngôn Chân Chân cũng không gặp thêm điều gì ngoài ý muốn nữa.
Gần đây chủ đề nóng của Xuân Hòa là kỳ thi cuối kỳ.
Học sinh bình thường thì không cần nói, thành tích là điều duy nhất để họ tiếp tục ở lại Xuân Hòa, còn như nhóm Lý Trinh Lâm, nếu như có một bảng thành tích tốt trang trí thêm thì bố mẹ cũng sẽ được thêm phần tự hào.
Chỉ có Lăng Hằng không có áp lực, ơ.. Không đúng.
Cậu tự làm khổ mình, nói muốn dạy thêm cho Ngôn Chân Chân, vì vậy khác ngày thường, cùng cô ở thư viện ôn tập.
Hai tiếng sau, Phương Quân mắng "không giảng nghĩa khí" cũng gia nhập.
Buổi chiều, Lý Trinh Lâm tới rồi.
Ngày thứ hai, phòng tự học của thư viện chất đầy người.
Lăng Hằng không có ý kiến gì.
Ngôn Chân Chân cũng vậy.
Cô nhìn hai chân sưng đỏ của Lý Trinh Lâm, cười tươi hỏi: "Tôi đi rót nước, có cần rót cho cậu không?"
Lý Trinh Lâm theo bản năng nắm chặt tay.
Hai ngày không biết tại sao cô lại bị đau bụng, thường đi nhà vệ sinh, vào hôm qua chiều lúc đi nhà vệ sinh không cẩn thận giẫm vào một vũng nước chưa khô, bị ngã một cái.
Mặc dù chỉ bị trẹo chân nhưng lại làm đổ thùng nước rửa của nhân viên vệ sinh, nước bẩn bắn hết lên nửa người, bây giờ nghĩ lại vẫn thấy có chút khó chịu.
Càng làm cô khó chịu là lúc đó đúng lúc Ngôn Chân Chân vừa vào, vô cùng "nhiệt tình" đưa cho cô một túi giấy, còn thân thiết hỏi cô có sao không.
Kích thích thị giác quá mạnh, không khác gì cô bị nghẹn xương cá ở cổ.
"Không cần." Lý Trinh Lâm cố gắng áp chế cảm giác dị thường trong lòng.
Ngôn Chân Chân cong môi, dường như có chút đáng tiếc.
Chuẩn mực hành sự của cô là, người đánh tôi một đấm, tôi trả lại hai tát, cái nhiều hơn tính là lãi suất. Lý Trinh Lâm ra oai phủ đầu cô thì cô cũng tấn công vào tinh thần, làm cô ta ác cảm một chút.
Giờ nợ đã hoàn xong, tự nhiên có thể "ở chung hòa thuận".
Cô ngâm nga bài hát đi ra, Lý Trinh Lâm lại không nhịn nổi nhìn chằm chằm cô.
Là con gái lớn của nhà họ Lý, từ nhỏ cô đã lớn lên bên cạnh ba và chú, gặp rất nhiều loại người. Người giống như cô là đại tiểu thư thì không nói làm gì, toát ra cùng loại khí chất, suy nghĩ đều không thoát khỏi khuôn khổ quen thuộc.
Chỉ có một trường hợp đặc biệt là Lăng Hằng.
Bây giờ nhiều hơn một người là Ngôn Chân Chân.
Nói thật, bên cạnh họ có không ít bạn bè bình dân, có người thông minh hiểu chuyện, biết chuyện gì nên làm và không nên làm, có người thì ngu ngốc thô thiển, trên mặt đầy vẻ tâm cơ.
Nhưng không kể là loại nào, lúc nhìn về phía cô đều tràn đầy khát vọng.
Khát vọng muốn được gì đó từ trên người cô, khát vọng trở thành người như cô.
Nhưng Ngôn Chân Chân không như vậy.
Lý Trinh Lâm nắm chặt cây bút trong tay.
"Chân đau?" Lăng Hằng ngẩng đầu hỏi: "Khó chịu thì về nhà nghỉ ngơi."
"Không đau, chỉ là có chút tê, nhịn một chút là được." Lý Trinh Lâm uyển chuyển từ chối đề nghị của cậu, dừng một chút rồi hỏi: "Cậu đang xem gì vậy?"
Hôm nay ngoại trừ Lăng Hằng dạy bù cho Ngôn Chân Chân thì ngồi một góc lật một quyển sách rất dày, bìa ngoài không có tên sách cũng không có tác giả, bên trong viết đầy ắp chữ cái.
"Ờ, một quyển sách nước ngoài." Cậu nhẹ nhàng gấp sách lại: "Tiêu phí thời gian."
Lý Trinh Lâm dường như vô cùng hứng thú: "Có thể cho tôi xem không?"
Lăng Hằng lật sách ra lướt lướt trước mặt cô ta, chữ cái nghệch ngoạc mất trật tự, nhìn mà hoa mắt: "Rất nhàm chán."
Lý Trinh Lâm vô cùng thông mình, nghe thế liền cười: "Chỉ có cậu mới đọc hiểu."
Nhẹ nhàng chuyển chủ đề câu chuyện.
Không lâu sau Ngôn Chân Chân quay lại rồi. Cô giải quyết nhiệm vụ đọc hôm nay, trước lúc làm bài tập hóa, rất nhàn hạ thoải mái nói chuyện: "Cậu đang xem gì vậy?"
Lăng Hằng: "Sách."
"Cho tôi xem chút?" Cô hỏi.
"Cậu cũng đâu có hiểu." Lăng Hằng nói.
Ngôn Chân Chân lắc lắc điện thoại: "Có phiên dịch."
Lăng Hằng: "..."
Trong sự đối chấp kỳ lạ, Phương Quân lặng lẽ ngẩng đầu lên, trong lòng cảm khái: Nghệ thuật đến từ cuộc sống, đạo lý của tiểu thuyết rất có ý nghĩa hiện thực.
Tại sao nữ chính xuất thân bình thường, làm gì cũng không xong lại không ngừng thu hút sự chú ý của nam chính bá đạo?
Tự coi thường mình chứ sao.
Người bên cạnh đều thuận theo cậu ấy, nghe một tiếng là biết có nên tiếp tục chủ đề này không, giống như Lý Trinh Lâm, nghe tiếng đàn hiểu nhã ý, không bao giờ để người khác khó xử. Nhưng nữ chính thì không như vậy, nghe không hiểu ý người, lỗ mãng va chạm, vừa làm người nghẹn họng vừa làm người khác có ấn tượng sâu.
Lớn như vậy rồi, người dám nói như vậy cũng chỉ có Lăng Nghiên.. Không không, Lăng Nghiên cũng không giỏi như cô, có thể nói cho Lăng Hằng không đáp nổi lời.
Phương Quân nghĩ, liếc trộm Lý Trinh Lâm.
Cô ta nhịn được, cúi đầu suy ngẫm, dường như hoàn toàn không để ý. Nhưng nếu thực sự không để ý thì với EQ của cô ta đã sớm lên tiếng giải vây rồi.
Mạch nước ngầm cuộn trào mãnh liệt, người trong cuộc lại không hề chú ý.
Ngôn Chân Chân dám cược hào, Lăng Hằng chắc chắn điều tra được điều gì đó, nếu không thì đang yên lành không đời nào cậu tự dưng cầm một quyển sách nát ra vất vả đọc, người này không tích tỏ vẻ trước mặt người khác.
Cô không hỏi, cậu nói không chừng lại muốn giữ bí mật, như thế là vạn vạn không được.
Thư viện lại không liên quan tới nhà họ Lăng, tại sao lại phải đẩy cô ra.
Cô giơ tay ra, thái độ rất kiên quyết.
"Đợi tôi đọc xong sẽ nói cho cậu." Lăng Hằng hết cách. Cậu cũng không định đẩy cô ra, vội vàng như vậy làm gì.
"Cho tôi nhìn một cái, nhìn xong thì trả cho cậu." Ngôn Chân Chân tin cậu, nhưng lo cậu có điều dấu diếm, thà rằng rắc rối cho mình chút.
Lăng Hằng tức giận, gập sách lại đưa cho cô.
Ngôn Chân Chân nhận lấy, đầu tiên quan sát kỹ quyển sách bìa cứng kỳ dị này. Vỏ sách khá là mới, lâu nhất không quá năm, không có thông tin về nhà xuất bản.
Giấy bên trong khá là dày, bề mặt giấy cứng và trơn bóng, chất lượng rất tốt. Chữ bên trên cô đọc không hiểu, tạm thời bỏ qua, mực in không rõ lắm, thỉnh thoảng còn có vết chấm mực.
Cả quyển sách đều lộ nồng đậm vẻ không hài hòa, cảm giác rất cũ nhưng biểu hiện ra rất mới.
Cô nhớ lại, quyển sách này là sáng nay Lăng Hằng mượn của thư viện.
Cậu chắc chắn dùng phương pháp đặc biệt để tìm manh mối.
Cô điều chỉnh tư thế, tay chống cằm, tay đặt cạnh trang sách, lấy tay che miệng nói thầm: "Tôi sẽ lật tới manh mối quan trọng."
Nói xong, lật mạnh sách ra, để trang giấy tự lật, trang sách rào rào rơi xuống, từ nhanh tới chậm, cuối cùng dừng lại ở một trang giấy.
Đương nhiên, cho dù đã có trang giấy cụ thế, Ngôn Chân Chân vẫn không hiểu.
Cô chụp ảnh nội dung hai trang giấy, sau đó trước lúc Lăng Hằng nhìn sang gập sách lại, để lại như cũ trả lại cho cậu: "Trả cho cậu."
Lăng Hằng nghi ngờ nhìn về phía cô.
Ngôn Chân Chân chậm chạp lấy điện thoại ra, mở app phiên địch, tự động dịch từ ngữ bên trên.
Phiên dịch máy móc có nhiều chỗ sai, nhiều lúc từng chữ từng chữ xuất hiện, câu trước không nối câu sau. Nhưng chắp chắp vá vá lại thì lượng thông tin cũng không ít.
Cô nhìn từ phía trên một lúc, đột nhiên nhanh chóng thu dọn đồ đạc: "Tôi có chuyện đi trước đây."
"Cậu.." Phát hiện cái gì rồi? Lăng Hằng không thể trước mặt mọi người hỏi rõ, chỉ đành đổi câu: "Muốn đi đâu?"
Ngôn Chân Chân nhấc cặp, không hề có chút thành ý nói dối: "Nhà vệ sinh nữ."
Lăng Hằng: "..."
Cô đang say thóc xong thì giết lừa à.
Cô phất phất tay, nhanh chóng ra khỏi phòng tự học.
Lăng Hằng :(▼皿▼)
Tức quá đi mất.
Ngôn Chân Chân chạy nhanh ra khỏi thư viện, chạy thẳng về phía cổng trường.
Từ sau khi ra khỏi giấc mộng kia, cô phát hiện mình vượt qua thời kỳ yếu đuối, hơn nữa lực lượng còn có sự tăng trưởng. Cụ thể biểu hiện trên số lượng tiền của ngôn linh "tôi sẽ nhặt được tiền", từ tệ (tiểu học), tệ (trung học cơ sở), tệ (trung học phổ thông) tới bây giờ là một cái ví.
Cho nên, mặc dù ngôn linh hôm nay chỉ muốn tìm ra manh mối của con quái vật kia, kết quả quá là tốt đẹp, trực tiếp từ kinh hỉ biến thành kinh sợ.
Đơn giản mà nói, đại đa số từ trong hai trang giấy đều là "lời nói mê, điên rồi, hắn đền rồi, cái chết", làm cho người khác vô cùng nghi ngờ rốt cuộc Lăng Hằng đang đọc cái gì.
Nhưng ở góc không chút nổi bật, có một nhóm chữ phiên dịch thành: Thời gian và không gian, vạn vật, giờ, cửa, chìa khóa.
Giả sử cô không biết đây là manh mối, có khả năng sẽ bỏ qua nó, nhưng nội dung xuất hiện dưới tác dụng của ngôn linh đều cần thận trọng xem trọng nó.
Đặc biệt là nó nhắc tới "cánh cửa".
Trong cả giấc mơ, Ngôn Chân Chân ấn tượng sâu nhất là "cánh cửa", nhỏ tới mỗi cánh cửa sẽ gây ra không gian méo mó, to tới độ có xuyên qua cửa tới thế giới khác, không có cái gì là không thể hiện yếu tố này vô cùng quan trọng.
Mà cô cũng đột nhiên ý thức được, trong mộng có một cánh cửa là hoàn toàn khác.
Giờ nhớ lại một chút, cánh cửa trong mộng chia làm ba loại: Loại thứ nhất là cánh cửa bình thưởng, giống với hiện thực, sau khi xuyên qua thì sẽ làm không gian phạm vi nhỏ méo mó; loại thứ hai là cánh cửa thừa ram ví dụ như cánh cửa trong văn phòng tâng -, cánh cửa sau bức tranh, đều là cánh cửa không thấy trong thế giới hiện thực nhưng xuất hiện trong giấc mơ.
Loại thứ ba, chính là cánh cửa ánh sáng lúc rời khỏi giấc mộng.
Nó không tồn tại trong hiện thực, nhưng có một thứ khác thay thế cho sự tồn tại của nó ở hiện thực.
Lúc đó ở cổng trường không có bức tượng đồng.
Điều này rất thú vị.
Ngôn Chân Chân quyết định nghiên cứu lỹ bức tượng này. Cô tìm một cái ghế dài chỗ râm mát có thể nhìn thấy tượng đồng, vừa ăn kem vừa quan sát.
Tượng đồng vẫn là bức tượng đồng đó, ngoại trừ thiết kế đặc biệt, có thể phản xạ vô số ánh sáng thì nó cũng chỉ nhìn giống một quả bóng đồng khổng lồ mà thôi.
Không giống cửa chút nào.
Cô bắt đầu nghĩ có nên tìm tư liệu về lúc xây trường, tìm hiểu xem lai lịch của bức tượng đồng này ----Còn về việc dùng ngôn linh kiểm tra? Không không, trực giác nói cho cô biết không nên làm như vậy.
"Linh cảm của cháu rất mạnh." Đột nhiên trước mặt cô xuất hiện một bóng dáng lọm khọm. Ông hiệu trưởng mặc quần áo bụi bặm, chầm chậm ngồi xuống cạnh cô: "Thông thường mà nói, đứa bé giống như cháu, không phải bị điên thì là đang trên con đường phát điên."
Ngôn Chân Chân quay đầu lại: "Cháu cho rằng hiệu trưởng sẽ cố gắng tránh xuất hiện cơ."
"Không có chỗ nào không có mặt là không trốn nổi." Trong giọng nói bình tĩnh của ông hiệu trưởng có chút cảm giác sứ mệnh: "Bất kể là dũng cảm hay là nhút nhát, kết cục đều như nhau."
Ngôn Chân Chân không hiểu lắm lời của ông, nói thẳng: "Thế chuyện tối hôm đó rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra?"
Ông hiệu trưởng nói: "Chỉ là giấc mơ mà thôi."
"Người bình thường nằm mơ cũng không kích thích như vậy." Ngôn Chân Chân chế giễu không ngừng.
Ai ngờ ông hiệu trưởng vô cùng khoan dung cười cười: "Giấc mơ thần kỳ hơn điều cháu nghĩ nhiều, chỉ là đại đa số người thiên phú có hạn, không thể hiểu nổi."
Cách nói này quả nhiên gãi đúng chỗ ngứa của Ngôn Chân Chân, trên miệng cô tỏ vẻ ngại ngùng, không phụ họa nhưng lại tiếp tục truy hỏi: "Sao lại nói như vậy?"
Ông hiệu trưởng nghĩ nghĩ, nói: "Loài người là một chủng tộc nhỏ bé, cơ thể chúng ta trong vũ trụ như là một hạt bụi, nhỏ bé mà yếu đuối, chỉ có thể bị bao vây trên trái đất nhỏ bé."
Ngôn Chân Chân cố gắng ghi nhớ mỗi từ mà ông nói.
"Nhưng giấc mơ không giống vậy. Trong mơ, chúng ta có thể thoát khỏi thân thể yếu đuối, ý thức có cơ hội đi tới nơi vô cùng rộng rãi." Ông hiệu trưởng nhìn về phía tượng đồng, từ từ nói: "Đại đa số người không biết nơi đó thực sự tồn tại, cho rằng đó là ảo giác hư cấu, cho rằng giấc mơ là giấc mơ, chỉ có người phi thường mới ý thức được bí mật bên trong."