Giữa đêm yên tĩnh, phòng để xác truyền tới tiếng động kỳ lạ, nghe thôi đã thấy rợn người.
Ngôn Chân Chân nhanh chóng tắt điện thoại đi, sau khi chui về phòng hỏa táng, cảm thấy adrenalin đang nhanh chóng tăng lên, cả người vô cùng hưng phấn.
Lăng Hằng hơi cau mày, nhanh chóng đi tới cạnh cô, xuyên qua khe cửa nhìn ra bên ngoài.
Kết cấu của nhà tang lễ là hình chữ U, ở giữa là sảnh chính và linh đường có thể thuê, bên trái là khu văn phòng, bên phải là phòng hỏa táng và phòng để xác. Tầng thì sửa thành nhà nghỉ và quán ăn, đảm nhiệm các vấn đề hậu cần sau tang lễ.
Phía bắc bên phải có một cánh cửa sau, chuyên để bệnh viện và xe tang ra vào, tiện cho tiếp nhận người chết.
Buổi tối hơn chín giờ có người đến, không bình thường, nhưng cũng không tính là đặc biết kỳ quái.
Nhưng Lăng Hằng không gấp, xác chết đưa tới không thể lập tức đưa tới hỏa táng, cần làm các kiểu thủ tục, giấu ở trong phòng hỏa táng sẽ không bị phát hiện.
Nhưng chuyện đời khó mà dự liệu được.
Có một ông lão lom khom đẩy cửa sau ra, phía sau có anh chàng đẹp trai mặc bộ đồ tây đi theo.
Khoảnh khắc anh ta lộ mặt, cơ thể Lăng Hằng đột nhiên cứng lại.
Ngôn Chân Chân lập tức nhận ra, người tỏ vẻ oai phong này chính là Vương Lẫm - người mà cô hình dung giống Smith.
Anh ta là tài xế của Lăng tiên sinh, là tâm phúc của nhà họ Lăng.
Cô nhất thời trở nên hưng phấn, bịt mũi miệng, để tránh cho hơi thở gấp gáp gây nên nghi ngờ.
Không bật đèn, trên hành lang chỉ có lối thoát hiểm phát ra ánh sáng xanh lục nhàn nhạt.
Vương Lẫm hỏi: "Mấy người?'
" Chỉ có hai. "Ông lão giơ tay ấn vân tay, cửa phòng để xác mở ra, từng đợt gió lạnh thổi ra.
Vương Lẫm đi vào bên trong.
Cửa tự động đóng lại, không nhìn thấy gì bên trong.
Ngôn Chân Chân thì thầm với Lăng Hằng:" Họ đang làm gì vậy? "
Lăng Hằng không đáp.
Một phút sau, cửa mở ra, Vương Lẫm đẩy một chiếc va li inch đi ra.
Ông lão đóng cửa lại.
" Hồ sơ xử lý xong chưa? "Vương Lẫm tùy ý hỏi.
Ông lão gật đầu.
Vương Lẫm nhấc va li lên rời khỏi.
Ông lão kiên nhẫn chờ đợi, đợi tới lúc nghe thấy tiếng xe khởi động rời đi mới đi theo đường cũ quay về.
Cả quá trình không quá phút, đơn giản hiệu quả cao không nhiều lời, vừa nhìn đã biết không phải lần đầu.
Ngôn Chân Chân không nhịn nổi hỏi:" Anh ta trộm thi thể để làm gì? "
Lăng Hằng im lặng một lúc rồi nói nhỏ:" Không nhất định là xác chết. "
" Phòng để xác, va li, không phải xác chết thì là nội tạng. "Ngôn Chân Chân suy đoán:" Nếu như là ma thì không cần phải xử lý hồ sơ đâu? "
Lăng Hằng không biết nên nói gì.
" Sao cậu lại phản cảm như vậy? "Ngôn Chân Chân quay đầu qua, đối mặt với cậu, khoảng cách gần như vậy, hai người dường như đều cảm nhận được hơi khí toát ra từ đối phương:" Lẽ não cậu biết anh ta lấy xác chết để làm gì? "
Hô hấp của Lăng Hằng theo bản năng dừng lại một chút.
" Ô. "Cô cười cười, nhưng không truy hỏi:" Bây giờ làm thế nào? "
Lăng Hằng thầm thở nhẹ, như không có gì:" Nên về rồi. "
Ngôn Chân Chân cư nhiên còn nhớ tới mục đích chính:" Tôi còn chưa tìm thấy manh mối. "
" Từ bỏ đi, nếu như Vương Lẫm xuất hiện, chứng minh rằng nơi này thuộc sự quản lý của ba tôi. Nếu như dì Tương có vấn đề gì, chắc chắn sẽ tìm người đáng tin giải quyết, chúng ta không thể tìm được bất kỳ manh mối gì từ miệng người khác. "Lăng Hằng nói.
" Thế làm thế nào đây? "
Cậu dừng một chút, nói nhẹ:" Trước tiên nhận lại tro cốt của dì Tương, kiểm tra một chút. "
Hiểu biết của Ngôn Chân Chân về giám định hình sự đều đến từ tiểu thuyết, nghe thế không khỏi kỳ lạ:" Tro cốt còn có thể xác định nguyên nhân cái chết ư? "
" Không. "Dưới ánh đèn xanh lục yếu ớt, giọng điệu của Lăng Hằng có chút kỳ lạ:" Kiểm tra xem đó có phải là tro cốt của dì Tương không, hoặc là nói, đó có phải là tro cốt của người không. "
Ngôn Chân Chân hít một hơi lạnh.
Khu vực ngoại ô hẻo lánh không dễ gọi xe, họ đạp xe đạp tới khu dân cư gần đó, kết quả không cẩn thận bị dính mưa, may là chỗ này có xe buýt về trong thành phố, lau nước mưa đi về.
Người trên xe rất ít, giọt mưa hắt lên cửa kính, vẽ nên từng đợt sóng nước.
Hai người ngồi lên chỗ gần cuối, nhẹ giọng trao đổi.
" Cậu nghi ngờ xác của mẹ tôi có vấn đề? "Ngôn Chân Chân không hiểu:" Bởi vì Vương Lẫm sao? "
" Không phải. "Lúc Lăng Hằng dễ nói chuyện đích thực là vô cùng có kiên nhẫn, giải thích:" Dì Tương là bởi vì "điều ngoài ý muốn" mà mất mạng, trên người chắc sẽ có cái gì đó, nhưng tôi không hề cảm nhận được. "
Ngôn Chân Chân là em bé tò mò:" Thứ gì? Tàn niệm, lệ khí, hay là cái gì? "
Lăng Hằng lạnh lùng vô tình:" Không giải thích nổi, tự mình thể hội. "
Cô mới không sợ cậu lạnh mặt, oán giận nói:" Cái này cũng quá khó hiểu rồi, cậu không thể nói rõ một chút sao? "
" Cậu cần phải biết rằng "Lăng Hằng chậm rãi nói:" Những thứ đó không phải quái vật trong game, không có lượng máu, mức năng lượng, miêu tả kỹ năng, nếu như bắt buộc phải nói thì đặc trưng của chúng là ' không thể miêu tả' và 'không có hình dạng' "
Ngôn Chân Chân cau chặt mày.
Không thể miêu tả, không có hình dạng, đây là thiên địch của ngôn linh.
" Tôi có một suy nghĩ. "Lăng Hằng trầm ngâm nói:" Cái chết của dì Tương chắc là điều ngoài ý muốn, nhưng sau khi bà ấy mất, xảy ra chuyện ngoài dự liệu, làm cho ba tôi chú ý. Như vậy mới giải thích được tại sao bà ấy ở nhà tôi lâu như vậy vẫn luôn bình an vô sự, sau khi mất lại phải tìm cậu tới. "
Ngôn Chân Chân đồng ý phán đoán của cậu.
Giả sử lúc còn sống Đinh Tương tỏ ra sự không tầm thường thì nhà họ Lăng có thể trực tiếp ép hỏi, nhưng nếu như vậy thì Lăng Hằng sẽ phát hiện ra điều dị thường, không thể không biết gì. Chỉ có sau khi chết xảy ra vấn đề mới ép bọn họ dùng thủ đoạn để giải quyết, chú ý tới cô.
Thế vậy, sự dị thường của Đinh Tương, có liên quan tới cô không?
" Cậu đang nghĩ gì vậy? "Lăng Hằng phát giác cô đang thất thần.
Ngôn Chân Chân nói:" Ba tôi. "
Cậu sững người lại.
" Mẹ tôi là người bình thường, nếu không thì sao lại đi làm người giúp việc? "Ngôn Chân Chân linh hoạt chiết cành khái niệm, nửa thật nửa giả nói:" Một nhà cậu tôi cũng không có gì đặc biệt cả, điều đáng ngờ duy nhất không phải là ba ruột của tôi không rõ thân phận đó thôi sao? "
Lăng Hằng chần chừ một chút:" Nói như vậy thì dì Tương vẫn chưa từng nhắc tới người đó. "
Ngôn Chân Chân tính ngày:" Tôi sẽ nhanh chóng lấy tro cốt của mẹ tối tới, sau đó cậu giúp tôi tìm người kiểm tra. "
" Tôi biết. "Lăng Hằng nói:" Cậu trực tiếp đưa cho tôi là được. "
Cô lập tức tùy cơ ứng biến:" Vậy thì tôi sẽ quan sát. "
Lăng Hằng suy nghĩ một chút, miễn cưỡng đồng ý:" Được. "
Chuyện chính hai người thống nhất, không khí cũng thả lòng nhiều hơn. Sau khi vào trong thành phố, Ngôn Chân Chân phát hiện gần đây có phố ẩm thực mà hướng dẫn viên du lịch Lưu Du nhắc qua rất nhiều lần, là nơi du khách phải tới.
Cô chưa đi qua, lại thấy mưa đã tạnh bèn nói:" Tôi đói rồi, muốn đi ăn đêm, cậu đi không? Tôi mời cậu ăn. "
Lăng Hằng giơ tay nhìn đồng hồ, chưa kịp nhìn rõ thì Ngôn Chân Chân đã kéo tay cậu đi qua rồi.
Cái gọi là phố ẩm thực thực ra là một cái tên gọi chung. Ở đây tập trung nhiều quán ăn, quán đều không lớn, thậm chí có chỗ chỉ có mỗi ô cửa sổ.
Hai bên đường xếp đầy bàn ghế nhựa và ô che nắng rẻ tiền, du khách kéo nhau vào từng sạp lần lượt mua, cầm các loại đồ ăn ngồi cùng nhau ăn, líu ríu trò chuyện, chụp ảnh, vô cùng náo nhiệt.
Đường dây điện trên đỉnh nối nhau chi chít, treo kiểu đèn cổ, nhìn gần lạc hậu nhưng nhìn xa lại đẹp như sao trên trời.
Mùi vị của các loại thức ăn trộn lẫn vào nhau, làm nên mùi vị cuộc sống.
Ngôn Chân Chân linh hoạt qua lại như con thoi trong đám người, cầm hai xiên mực nướng quay lại. Quán này trình độ khá là tốt, không chỉ giữ nguyên được vẻ bề ngoài của mực, còn làm cho sợi râu của nó cong lên, rất là đẹp mắt.
" Cho cậu. "Cô cắn râu mực, dùng sức nhai.
Lăng Hằng âm thầm đẩy tay cô ra, không có chút khẩu vị nào.
Ngôn Chân Chân cũng không cưỡng ép, tự mình ăn hết hai con mực, lau miệng, mua về một suất mỳ lạnh kiều mạch, bánh mỳ nướng và xiên chiên, cùng với một cốc thạch sương sáo rất kỳ lạ.
Lăng Hằng tiên hạ thủ vi cường, lấy xuất mỳ lạnh kiều mạch có vẻ sạch sẽ nhất.
" Cậu không chia cho tôi một nửa sao? "Ngôn Chân Chân ngạc nhiên.
Đồ ăn vặt nhiều như vậy, mọi người đều là chia cho nhau ăn mới nếm thử được nhiều, bằng không thì mua nhiều như thế để làm gì.
Lăng Hằng giả vờ không nghe hiểu:" Tôi ăn được hết. "
Ngôn Chân Chân :(ˉ▽ ̄~)
Bị báo thù rồi, thật thù dai.
Dạ dày của tuổi thanh xuân là không có đáy, mặc dù lượng thức ăn rất nhiều, nhưng quái lạ là đều ăn được hết.
Lúc về tới trang viên đã gần giờ.
Có lẽ là vận mệnh thương xót cho người trẻ tuổi, tối nay không xảy ra chuyện gì cả. Lăng Hằng yên tâm, cảm giác mệt mỏi đến như nước thủy triều dâng lên, cậu nằm vào ổ chăn thoải mái, hiếm khi vừa nằm xuống đã ngủ.
Ngay hôm sau trôi qua trong nháy mắt.
Thứ sáu, Ngôn Chân Chân tìm tới Trương Lạp, đề nghị một chuyện mà ông ta không thể từ chối nổi:" Cậu cháu nói, thứ ba tuần sau là ngày hoàng đạo, thích hợp hạ táng, muốn cháu nhanh chóng mang tro cốt của mẹ cháu về, chôn cất cho yên lòng. "
Trương Lạp hơi ngạc nhiên:" Gấp như vậy? "
Ngôn Chân Chân lộ vẻ khó xử:" Cậucủa cháu khá là mê tín. "
Úp nồi lên trưởng bối trong nhà nên Trương Lạp cũng không tiện chất vất:" Cái này, cái này cần phải liên hệ với nghĩa trang. "
" Làm phiền chú Trương rồi, thứ bảy tuần này cháu mà lấy được thì chủ nhật có thể đưa về nhà rồi. "Ngôn Chân Chân sắp xếp vô cùng rõ ràng.
Trương Lạp miễn cưỡng đáp ứng.
Ngày hôm sau, ông ta liên hệ xong với nghĩa trang, có thể đi nhận tro cốt, hơn nữa:" Tiên sinh nói cháu một mình đi xa không an toàn, chú sẽ đưa cháu về, đợi sao khi hạ táng rồi quay lại. "
Ngôn Chân Chân từ chối:" Cháu tự mình ngồi máy bay tới, đương nhiên có thể tự mình về. "
" Cháu vẫn còn chưa trưởng thành. "Giọng điệu của Trương Lạp chắc chắn.
" Không cần. "Ngôn Chân Chân cười, lý do đầy đủ:" Mẹ cháu muốn an táng ở nhà cũ, ở đó nhiều quy củ, không cho người ngoài tham gia, nếu không tổ tiên sẽ tức giận. "
Trương Lạp cúi đầu nhìn cô, từ từ nói:" Chân Chân, chú là vì tốt cho cháu. Nhà họ Lăng đón cháu tới thì phải đảm bảo an toàn cho cháu. "
Ngôn Chân Chân im lặng một lúc, bình tĩnh hỏi:" Chú nhất định phải đi về cùng cháu sao? "
" Đã đặt xong vé máy bay rồi, buổi sáng chủ nhật lúc giờ rưỡi. "Trương Lạp nói:" Chú sẽ sắp xếp tốt, Chân Chân cứ làm theo là được. "
" Được thôi. "Cô nhẹ nhàng nói.
Quá trình nhận tro cốt chẳng có gì đáng nói, cầm giấy chứng minh thân phận đi nghĩa trang ký tên là xong. Tro cốt được đặt trong một chiếc hộp bằng gỗ, nặng chình chịch.
Do kiêng kị, hôm nay Ngôn Chân Chân không định về nhà họ Lăng, đặt một phòng ở khách sạn cạnh sân bay ngủ một đêm.
Trước lúc tạm biệt, Trương Lạp quan sát cô, nhấn mạnh lần nữa:" Ngày mai chú sẽ tới đón cháu, đừng chạy linh tinh. "
" Được."Ngôn Chân Chân cười tươi đáp ứng.
Xét thấy cô vẫn còn an phận, đắc tội nhà họ Lăng cũng không có gì tốt, Trương Lạp tạm tin cô, không yêu cầu ở cùng cô một đêm --- Giới tính ở ngay đó, như thế cũng quá kỳ quái --- Chỉ mong ngày mai mau tới.
Nhưng mà rất đáng tiếc, vận đen bắt đầu đến với ông ta từ lúc ông ta yêu cầu đi cùng.
Sáng chủ nhật lúc giờ phút, ông ta đang lái xe bị một lái xe vận tải do quá mệt đâm vào. May mà kỹ thuật lái của hai người đều không tệ, hai người xước qua nhau.
Xe vận tải thì vững, đâm vào vành đai xanh hóa, tài xế chỉ bị thương ngoài da.
Trương Lạp lái xe con thì nhẹ, không may bị lật, vây ông ta lại.
Người qua đường vội vã gọi xe cứu hộ, cứu người. Xe cứu hộ rất nhanh liền tới, đưa đi Trương lạp bị thương.
Ông ta bị vỡ lá lách, nhưng mà cấp cứu kịp thời, không nguy hiểm tới tính mạng.
Đại khái qua nửa tiếng sau ông ta mới tỉnh lại sau thuốc gây mê, phát hiện đã là giờ phút rồi.
Ngôn Chân Chân đã bay tới sân bay Phố Đông rồi.