Hoàng Cửu Cửu: “Anh không cần mỗi ngày đều đến ăn cơm cùng tôi chứ?”
Mạch Đào: “Chúng ta là cặp đôi, thân mật một chút không được sao?”
Hoàng Cửu Cửu, run lên một thân da gà, “Được rồi, dù chúng ta là một cặp, cũng không cần mỗi ngày gặp mặt chứ?”
Mạch Đào: “Thân ái, cuối cùng cậu cũng thừa nhận chúng ta là cặp đôi rồi.”
Hoàng Cửu Cửu, hít thở không thông ba giây, lẩm bẩm: “Rốt cuộc vì sao anh đối với tôi như vậy?”
Mạch Đào: “Đã nói là cậu đẹp trai mà! Vừa gặp đã yêu nha.”
Hoàng Cửu Cửu, không thể nhịn được nữa, đập bàn, “Thứ cho tôi nói thẳng, anh căn bản là nghĩ trêu tôi rất vui!”
Mạch Đào: “Nói đúng rồi, vậy thì thế nào?”
Hoàng Cửu Cửu: 〒_〒
============================
“Theo kịp theo kịp! Đừng chậm lại!” Chủ nô hô quát nói: “Anh, gấu chó kia! Chăn đệm kéo lê trên đất rồi! Anh, tóc vàng kia, cẩn thận một chút! Anh, tên GAY kia, nâng TV thế nào còn lung lay lúc lắc như thế, có phải đàn ông không vậy? Anh, sịp đỏ kia... Trừng em làm gì? Tạo phản à?”
Tên GAY suy yếu hỏi sịp đỏ: “Rốt cuộc anh thích cô ta ở điểm nào?”
Sịp đỏ đáp: “Anh, anh từng nói như thế sao?”
Tóc vàng nhân lúc chủ nô không chú ý nói với gấu chó: “Chúng ta đợi lát nữa đi xuống, mua chút nước uống chứ?”
Mừng rỡ trong mắt gấu chó chợt lóe mà qua, dùng mắt hỏi có nên nói cho hai người anh em bị áp bức khác không, tóc vàng nhẹ nhàng lắc đầu, thở phì phò nói: “Mục tiêu quá lớn sẽ bị cô ta phát hiện, cậu đừng nói cho ai khác, chúng ta len lén...”
Gấu chó lập tức thấy sắc quên bạn, gật đầu không ngừng.
...
Nguyệt Thăng ngồi ở trong căn tin công ty, trong tai mơ hồ nghe thấy chung quanh rất nhiều người đang nghị luận không ngớt —
A: Cô xem cô xem, một đám trai đẹp đang ngồi bên kia...
B: Tôi đã sớm thấy, tóc vàng kia là người mẫu công ty tìm tới sao?
A: Không biết... Cô xem xem anh chàng một mực ngồi ăn kia rất MAN, dáng ăn thật đáng yêu...
C: Cậu ta một mực cười khúc khích cô không nhìn ra à? MAN chỗ nào? Tôi thấy cậu ta y như con gấu ngốc... Trái lại anh chàng bên cạnh con bé xấu xí kia y như minh tinh Hàn quốc ấy, rất có phong độ...
D: tôi thích cậu bé điềm đạm đáng yêu kia...
ABC: Cô luyến đồng phích à? Cái kia nhìn qua còn là vị thành niên...
ABCD: Thứ xấu xí kia là ai? Thực sự là chướng mắt...
Thứ xấu xí?
Mẹ XX mấy cô mới là xấu xí! Nguyệt Thăng ở trong lòng mắng mấy nghìn mấy vạn lần, tàn bạo liếc xéo Hướng Hải và KAY, một bên lấy lòng múc đầy bát canh thịt bò Tây hồ, Đường Ngữ há miệng, Nguyệt Thăng liền đút lên một thìa vào miệng cậu.
KAY hai chân vắt chéo, hút cola, cười khanh khách không nói lời nào. Hướng Hải vẻ mặt hổ thẹn, vùi đầu càn quét một bàn đồ ăn, cũng không dám giải thích.
Thành Thực oán hận yếu ớt nhìn Hướng Hải: “Người anh em, cậu quá khiến tôi thất vọng, cậu có biết cậu và KAY bỏ trốn tôi và Đường Ngữ chạy đến mười chuyến lên xuống không...”
Đường Ngữ mệt đến hư thoát, mềm nhũn đáp một câu: “Đúng vậy đúng vậy, Thành Thực còn chỉ chuyển đồ nhẹ, đồ nặng đều là anh chuyển, Bùi Hướng Hải em một tên sức lao động cường hãn như thế cư nhiên dám chạy, mệt chết người...”
Nguyệt Thăng có chút yêu thương thay Đường Ngữ lau mồ hôi, tiếp lời nói: “Hai người các anh là đồ không có lương tâm chết giẫm, xem xem Đường Ngữ nhà chúng ta mệt đến tinh tẫn nhân vong...”
Đường Ngữ một ngụm canh chưa nuốt hết thiếu chút nữa liền phun ra, vội bịt chặt miệng, khụ khụ hai tiếng, canh từ trong lỗ mũi chảy ra. KAY và Thành Thực cười đến ngã trái ngã phải, Hướng Hải vẻ mặt vô tri tiếp tục cười khúc khích, Đường Ngữ đoạt lấy khăn tay trong tay Nguyệt Thăng che mũi, thẹn quá thành giận ồn ào: “Đã bảo em đừng có loạn dùng thành ngữ rồi mà, em có biết cậu đấy có nghĩa gì không mà nói lung tung!”
Nguyệt Thăng: “Đó không phải tinh lực dùng hết thì người sẽ mệt chết sao?”
Hướng Hải: “Đúng vậy, không phải ý này sao?”
Đường Ngữ, Thành Thực, KAY: “...”
Bác sĩ thực tập tiểu Băng lúc tan tầm nhìn ra ngoài cửa sổ, không có ý tốt cười nói với Hoàng Cửu Cửu: “Bác sĩ Hoàng, bạn anh thật là có nhẫn nại, hơn mười ngày rồi, thật đúng là gió mặc gió, mưa mặc mưa.”
Hoàng Cửu Cửu cười gượng.
Hai người buổi tối đến nhà hàng kiểu Pháp ăn, Hoàng Cửu Cửu thiếu thiếu hăng hái, thẳng đến ăn xong ra khỏi nhà hàng vẫn còn ủ rũ, Mạch Đào hỏi: “Hôm nay nóng gần độ, có phải bị cảm nắng rồi không?”
Hoàng Cửu Cửu suy yếu gật đầu, Mạch Đào cười, nói: “Tự làm bác sĩ cũng không biết chăm sóc chính mình, cậu chờ một chút.” Sau đó đi đến đối diện đường cái, đi vài bước quay đầu lại nói: “Không được chạy mất, nếu không tự gánh lấy hậu quả.”
Hoàng Cửu Cửu nhìn anh đi vào hiệu thuốc đối diện, bỗng nhiên có loại cảm giác rất kỳ quái dạo quanh trong lòng. Mạch Đào mua thuốc về đưa cho Hoàng Cửu Cửu, “Buổi tối uống thuốc rồi ngủ một giấc, sáng mai là ổn thôi.”
Hoàng Cửu Cửu nhận thuốc, nghĩ Mạch Đào người này kỳ thực cũng không tệ, dọc theo đường đi miên man suy nghĩ, về đến nhà xong hàm hàm hồ hồ cảm ơn Mạch Đào một tiếng chuẩn bị xuống xe. Mạch Đào hết lần này tới lần khác là người không đứng đắn nổi phút, mặt dày mày dạn kéo lấy anh không tha, ép buộc Hoàng Cửu Cửu hôn một trận mới như vậy. Hoàng Cửu Cửu về đến nhà trong cơn giận dữ, ném đống thuốc xuống đất, tôi giẫm tôi giẫm tôi giẫm, cho anh dùng sức ôm tôi như vậy! Cho anh đem lưỡi hôn vào trong miệng tôi! Cho anh không cạo sạch râu chọc đến mặt tôi tê rần!
Hoàng Cửu Cửu phát tiết xong liền lẻn đến trước cửa sổ nhìn xung quanh, cười đến cả mặt chỉ thấy răng: ôn thần kia quả nhiên đi rồi!
Chim sáo đá ở phía sau anh hỏi: “Muốn làm gì hả?”
Hoàng Cửu Cửu cởi áo sơmi văn vẻ lịch sự trên người, ngửa mặt lên trời cười to, “Tao muốn làm gì á? Hỏi rất hay! Cạc cạc dát...”
Chim sáo đá: “Ngu ngốc!”
Thanh niên tài tuấn Hoàng Cửu Cửu thần tốc thay một thân trang phục thích hợp cuộc sống về đêm, lái xe chạy nhanh về quán bar lần trước, anh còn nhớ mãi không quên tay bass chưa ăn đến miệng kia. Ở trong quán bar hỗn độn vòng vài vòng cũng không thấy tay bass lần trước, Hoàng Cửu Cửu không khỏi thất vọng, ngồi ở quầy bar uống hai ly rượu, liền có vài người bắt đầu đến gần, Hoàng Cửu Cửu thà thiếu chứ không ẩu, đều uyển chuyển từ chối, một nhân viên quầy bar chế nhạo anh: “Chàng đẹp trai, anh muốn ngồi đây chờ toàn bộ người trong quán bar tới tìm anh sao?”
Hoàng Cửu Cửu híp mắt nhìn nhân viên quầy bar mày thanh mắt sáng này, nở nụ cười, “Em năm nay bao nhiêu?”
“.”
Hoàng Cửu Cửu ngạc nhiên nói: “Không phải đâu? Sao anh cảm thấy em còn chưa được phát chứng minh nhân đân.”
Nhân viên quầy bar ý vị sâu xa liếc anh một cái.
Hoàng Cửu Cửu vui đùa nói: “Ông chủ của các em dùng lao động trẻ em nha.”
Nhân viên quầy bar hỏi: “Anh không phải cảnh sát đấy chứ?”
Hoàng Cửu Cửu làm hình dạng vô tội, “Anh là bác sĩ.”
Nhân viên quầy bar cong lên khóe miệng, cười có thâm ý khác, đến bên cạnh rót rượu cho người khác, lại về đến trước mặt Hoàng Cửu Cửu. Hoàng Cửu Cửu hỏi: “Em chừng nào thì tan ca?”
“Làm gì?”
“Em nói là làm gì?”
Nhân viên quần bar rót một cốc nước cất đưa cho Hoàng Cửu Cửu, trực tiếp nói: “Vậy trước khi em tan ca đừng uống rượu, em không có hứng thú qua đêm với con ma men.”
Sảng khoái! Anh thích! Hoàng Cửu Cửu vui sướng hài lòng uống nước cất, sắc tình hề hề nhìn nhân viên quầy bar kia bận rộn ở bên cạnh, càng xem càng thích: trẻ tuổi đúng là tốt, cái cổ tinh tế, vai hơi mỏng, da non mềm...
Hắc hắc hắc... Đã lâu không đi ra ngoài tìm việc vui, đều do cái tên chết tiệt kia... Hoàng Cửu Cửu đánh một cái rùng mình, đem khuôn mặt Mạch Đào từ trong đầu gạt đi, đứng lên đi toilet.