Trong thang máy, Hoàng Cửu Cửu: “A, anh bạn nhỏ, tan học rồi?”
Thành Thực, phẫn nộ: “Nhỏ cái đầu anh ấy! Ông đây trưởng thành từ năm trước rồi! Đừng có kêu loạn!”
Hoàng Cửu Cửu: “Anh bạn nhỏ, cậu như vậy mà trưởng thành sao? Ha hả, cười chết tôi.”
Thành Thực, tiện tay móc ra lon cola mới mua lắc lắc uy hiếp: “Còn kêu loạn! Em có lựu đạn! Đồng quy vu tận với anh!”
Hoàng Cửu Cửu: “Ha ha ha... Anh bạn nhỏ, cậu thực sự là, thực sự là, ha ha ha...”
Thành Thực: “A — em liều mạng với anh!!” Lựu đạn ném tới nện ở trên tường thang máy bắn ngược xuống đất, lại nhặt lên, lại ném, “Cho anh trốn! Em cũng không tin không ném được anh!”
Hoàng Cửu Cửu vừa trốn vừa nhịn cười, “Được được được, ngài Trần, tôi sai rồi tôi sai rồi.”
“Này còn tạm được!” Thành Thực nhặt lên cola, mệt đến thở hồng hộc, thờ ơ mở nắp lon.
Xì — xì xì xì —
Đinh ~~~
Thang máy tới tầng , Thành Thực một đầu một thân cola, khóc thét chạy ra ngoài: “Vương Bát Bát! Anh nhớ đấy! Em méc với Đình Đình! Anh chết chắc rồi!”
Hoàng Cửu Cửu ướt sũng, không nói gì.
Trong nhà, Mạch Đào, cười dâm: “Bảo bối, sao hôm nay nhiệt tình như thế, vừa về liền cởi quần áo.”
Hoàng Cửu Cửu: “Anh không thấy tôi một thân cola sao?!!”
Mạch Đào: “Cậu đã nhiệt tình như thế, tôi đành liều mình bồi quân tử!”
Hoàng Cửu Cửu: “Anh có nghe người khác nói không vậy — này! Tôi chỉ là quần áo ướt — a — không muốn không muốn không muốn ngừng...”
Mạch Đào: “Hắc hắc bảo bối nhi, yên tâm, đương nhiên tôi sẽ không ngừng...”
Hoàng Cửu Cửu: “Ô ô, không phải ý kia... A nha — ”
================================
Nguyên Khải sau khi giội nước lạnh cho Hướng Hải, tâm tình tốt, quay về phòng ngủ bù, mở mắt ra đều đã giữa trưa, nghĩ nghĩ chó săn kia phỏng chừng đang ngồi xổm trước cửa ăn mì, nghĩ đều nghĩ buồn cười. Cậu chậm rì rì tắm rửa một cái, sau đó mở cả, cư nhiên phát hiện chó săn còn đang ngủ!
Đệt! Là người à? Lợn cũng không ngủ nhiều như vậy chứ?
“Này!” Nguyên Khải giẫm cậu một cước, “Chết rồi à?”
Hướng Hải hơi mở mắt ra, ỉu xìu đáp lại.
Nguyên Khải lại giẫm một cước, “Giả chết à?”
Hướng Hải tựa lên tay vịn cầu thang, mềm nhũn ôm lấy chân Nguyên Khải.
Ai u uy, không tệ nha, xem xem, còn giở trò này nữa? Nguyên Khải dùng sức rút chân, Hướng Hải ngã xuống dưới chân cậu, bất động. Nguyên Khải sửng sốt, ngồi xổm xuống sờ sờ mặt Hướng Hải, nóng hổi nóng hổi. Nguyên Khải hoảng hốt: “Hướng Hải, sao cậu nóng như thế...” Nói một nửa, hiểu ra, còn không phải tối hôm qua mình giội ngu ngốc một chậu nước lạnh?
Cái gì gọi làm bậy không thể sống! Gặp được rồi!
Hướng Hải anh dũng bị cảm, quang vinh phát sốt, như cậu mong muốn được vào nhà, nằm ở trên giường của người trong lòng cậu lừng lẫy hôn mê.
Hồng An Đông lại đổi một chiếc xe Hummer, Thành Thực không hiểu xe, Đường Ngữ kinh ngạc nói: “Người này thật có tiền, tôi thay quần áo còn không nhanh bằng anh ta đổi xe, oa — Hummer!”
Thành Thực: “Hummer? Sản phẩm phụ thuộc BMWs sao?”
Đường Ngữ hèn mọn nhìn cậu, “Em thì hiểu cái rắm!”
Vạn Triết bĩu môi, “Thành Thực, tên kia tới kìa.”
Hồng An Đông từ xa đã cười rộ lên, kêu: “Ây, con trai!”
Thành Thực cả giận nói: “Kêu loạn cái rắm? Ai là con trai anh? Tôi nói cho anh, ba tôi là xã hội đen, ông ấy sẽ tìm người đánh anh đấy!”
Vạn Triết và Đường Ngữ lau mồ hôi lạnh trên trán, Thành Thực, chỉ số thông minh bao nhiêu vậy, lừa trẻ con à?
Hồng An Đông cười đến càng vui, đi tới ôn tồn hỏi: “Không gọi thì không gọi, buổi tối cùng đi ăn được không?”
Oa đệt! Theo đuổi trần trụi! Đường Ngữ liếc Vạn Triết, thế nào, tôi không nói sai chứ?
Thành Thực cảnh giác lui ra phía sau một bước, “Ba ba xã hội đen sẽ đón tôi về nhà ăn, anh tốt nhất mau cút, anh ấy lập tức sẽ tới, tính tình anh ấy rất táo bạo!”
Ba ba xã hội đen... Thành Thực... Bảo chúng tôi nói cậu thế nào đây? Cậu thật là người trưởng thành sao? Đường Ngữ và Vạn Triết triệt để bất đắc dĩ.
“Cậu đừng gạt tôi.” Hồng An Đông cười đến xán lạn không gì sánh được, “Bạn của cậu nói cho tôi biết, cậu là người bên ngoài, ba mẹ đều ở vùng khác.”
Thành Thực quay đầu trừng mắt Vạn Triết và Đường Ngữ, “Các anh! Các anh còn nói gì nữa!”
Đường Ngữ gãi gãi đầu, “Một ít hứng thú ham mê của cậu thôi, hắc hắc...”
Hồng An Đông bổ sung: “Còn nói cậu ở chung với một gã đàn ông tuổi .”
“Gì?” Thành Thực nổi trận lôi đình, túm Đường Ngữ lắc lắc, “Anh anh anh! Đồng tính luyến ái là chuyện tốt gì sao? Anh cư nhiên nói lung tung khắp nơi! Con nữa, Đình Xuyên nào có ? Anh ấy mới !”
Đường Ngữ: “Oan uổng mà! Không phải anh nói, là cậu ấy...” Run run ngón tay chỉ Vạn Triết.
“Nói bậy! Đại sư huynh sao có thể làm ra loại chuyện mất hết tính người này!”
Vạn Triết ở một bên hát đệm: “Đúng vậy! Cư nhiên vu cho tôi! Thật quá đáng! Thành Thực! Nhìn con mắt anh, nhất định phải tin tưởng anh!”
Đường Ngữ: “...” Kết bạn sơ suất nha! Kết bạn sơ suất!
Hồng An Đông làm vẻ bừng tỉnh đại ngộ: “Ồ... Ra cậu là đồng tính luyến ái, tôi còn tưởng cậu chỉ là thuê phòng ở chung với một người đàn ông thôi chứ.”
Thành Thực: T_T... chưa đánh đã khai!
Lương Đình Xuyên ngừng xe ở trước tranh tường, châm thuốc, rất có hăng hái thưởng thức Thành Thực và một người đàn ông xa lạ dây dưa không rõ.
Thành Thực: “Bạn bạn trai tôi tới tôi phải đi.”
Hồng An Đông nhìn ra xa: “Ở đâu?”
Thành Thực chỉa chỉa BMWs xa xa m.
Hồng An Đông: “Hình như anh ta không nhận ra cậu.”
Thành Thực: “Anh ấy nhất định là đang ngủ!”
“Đang ngủ?” Hồng An Đông bật cười, kéo Thành Thực về phía Hummer đỗ bên kia, “Tôi thấy anh ta còn đang hút thuốc, cậu đừng gạt tôi nữa, ăn một bữa cơm mà thôi, đừng không nể tình như thế nha.”
Thành Thực: “Đình Đình ~~ cứu mạng — ”
Lương Đình Xuyên phun ra một ngụm khói: hình như em chơi rất vui, anh xem em chừng nào thì có thể chơi tận hứng.
Đường Ngữ khoanh tay hăng hái bừng bừng đứng ngoài quan sát: “Đường đường một ông tổng bất động sản Thiên Hạ sao lại giống kẻ vô lại như vậy? Ban ngày ban mặt cưỡng đoạt con trai nhà lành.”
Vạn Triết đồng dạng khoanh tay nhàn nhã tự đắc đứng ngoài quan sát: “Từ xưa tới nay kẻ có tiền đều là như thế.”
Đường Ngữ trầm ngâm: “Cư nhiên không có anh hùng dám làm việc nghĩa! Thật đáng buồn, thật đáng tiếc!”
Vạn Triết bi thống: “Dân phong ngày sau, dân phong ngày sau!”
Thành Thực hoa chân múa tay vui sướng một trận, phát bệnh chó dại, một ngụm cắn lên cổ tay Hồng An Đông, Hồng An Đông lại càng hoảng sợ, vội buông tay. Thành Thực tay chân cùng sử dụng lủi lên BMWs, ôm Lương Đình Xuyên, “Ngao ưm...” Mạnh vẫy đuôi.
Hồng An Đông ngây ngẩn cả người, nhu nhu cổ tay, hóa ra mặt lá bài kia thật là bạn trai cậu ta?
Lương Đình Xuyên vỗ vỗ chó yêu, “Ngoan, chơi đủ rồi?” Chậm rãi khởi động xe, đi ngang qua bên cạnh Hồng An Đông, Lương Đình Xuyên lễ phép nói: “Cảm ơn.”
“Cảm ơn cái gì?” Hồng An Đông nhìn BMWs đi xa, ngạc nhiên.
Đường Ngữ và Vạn Triết trăm miệng một lời: “Cảm ơn anh đã chơi cùng thú nuôi nhà anh ta.”
= =
Nguyên Khải đem thuốc hạ sốt đặt ở trong thìa, dùng đũa dầm dầm, trộn đều, tự hỏi làm thế nào cho Hướng Hải uống.
Có một phương pháp không tệ, miệng đối miệng đút. Nguyên Khải cười quái dị, nói với Hướng Hải: “Tôi đút cậu uống thế nào?”
Hướng Hải không có ý kiến. (người ta bị mi chỉnh đến hôn mê, còn có thể có ý kiến gì.)
Nguyên Khải đem thìa đưa đến bên mép mình, nếm một ngụm nhỏ, “A phi! Đắng chết đi được! Tự cậu uống đi.” Nói, cưỡi ở trên người Hướng Hải, một tay cầm thìa, một tay bóp miệng cậu, mắng: “Ngu ngốc! Há mồm!”
Hướng Hải xoay người một cái đem Nguyên Khải bổ nhào, kèm theo cái thìa bay nốt, Nguyên Khải giận dữ, “Mẹ nó! Thành thật chút cho tôi!” Hướng Hải vắt cánh tay lông mềm đè lại Nguyên Khải, lầm bầm gì đó.
“Cái gì?” Nguyên Khải đem tai tiến đến gần miệng cậu, “Cậu nói gì?” Không phải gọi mình đấy chứ?
“... Nguyên...”
Nguyên Khải nhẫn ôm lấy cậu, tâm nói nhìn không ra con gấu này buồn nôn như thế.
Hướng Hải lại vắt một một chân cuốn lấy Nguyên Khải, “Nguyên...”
Nguyên Khải nắm thật chặt cánh tay, hôn hôn cái trán nóng bỏng của cậu, dịu dàng nói: “Tôi ở đây.”
Hướng Hải: “Lẩu uyên ương...”
“Cút mẹ cậu đi!” Nguyên Khải một cước đem người bệnh đá văng, từ mép giường mò lấy cái thìa bị đánh bay, đập loạn lên trán cậu, “Ăn chết cậu đi đồ ngu ngốc! Sao cậu không chết đi hả! Mẹ X lãng phí cảm tình của ông đây...”
“Ưm...” Hướng Hải khó chịu cuộn cuộn thành, tiếp tục nằm mơ, “Thịt lợn xào hành...”
Nguyên Khải nghiến răng nghiến lợi: “Mẹ nó! Còn tự ăn mình cơ đấy!”
Đô Đô Thành Thực nhặt về hiện tại đã lớn thành một tên du côn, lúc hai chủ nhân trở về, nó vẫn còn nằm trong lò vi ba ngủ gà ngủ gật, Lương Đình Xuyên lời ít ý nhiều nói với nó: “Cút.”
Đô Đô vươn vai một cái, dùng cái mông quay về phía anh.
Lương Đình Xuyên cắm nguồn điện, “Tao đếm đến , sau đó liền ấn nút: Một... Hai...”
Đô Đô cong lưng, “meo” một tiếng, lúc Lương Đình Xuyên nói “ba”, nó lười biếng bước đi thong thả nhảy vào nồi cơm điện cuộn thành một đoàn.
loading...
“Tốt lắm, ” Lương Đình Xuyên ôn hoà nhã nhặn đậy nắp nồi cơm điện, “Tối nay uống canh mèo.”
“Meo — méo — ”
Thành Thực thò đầu vào bếp, “Đình Đình, anh lại cãi nhau với meo meo à?”
Lương Đình Xuyên đem ốc khô cắt thành hạt lựu, cũng không ngẩng đầu lên, “Em đi lau sàn phòng khách một lần, lấy quần áo trong máy giặt ra phơi, sau đó thay cát đi vệ sinh cho mèo một chút.”
“Em đang luyện cấp!”
“Trần Thành Thực.” Lương Đình Xuyên mỉm cười, dừng dao làm bếp trong tay một chút.
Má ơi! Lúc Đình Xuyên tâm tình tốt sẽ kêu “Ngoan”, tâm tình bình thường gọi “Thành Thực”, tâm tình ác liệt kêu “Trần Thành Thực”, kẻ thức thời là trang tuấn kiệt, Thành Thực nơm nớp lo sợ đáp ứng, từ trong nồi cơm điện xách mèo ra, cấp tốc chuồn ra khỏi phòng bếp.