Thôi Hòa: “Đường cong phải có thực có hư, ví dụ một khối này, vẽ yếu đi chút vật thể sẽ xoay qua bên kia...”
Vạn Triết: “Cậu mua số mấy vậy... Không được, số ngày hôm qua mở rồi...”
Đường Ngữ: “Mở rồi mở tiếp, không nhất định mà! Nói không chừng chẳng ai chú ý đâu...”
Thôi Hòa coi như cái gì cũng không nghe thấy cái gì cũng không nhìn thấy, siêng năng: “Đường cong khung xương ở đây vẽ thực lên, nhất là một vài điểm xương quan trọng, mọi người xem...”
Thành Thực, tay chỉ ra ngoài cửa sổ: “Hướng Hải! Mau nhìn!”
Hướng Hải nhìn sang: “Ơ... Cái gì cũng không có... A! Thành Thực, sao cậu lại cướp trứng luộc nước trà của tôi!”
Thành Thực: “Cô ngô xâu ngao cạc cạc...”
Hướng Hải, tủi thân: “Thầy ơi, thầy xem Thành Thực kìa... Ô ô...”
Thôi Hòa, vô lực: “Tan học đi...”
===========================
Thành Thực đang luống cuống tay chân ngồi chồm hổm ở trên bàn vẽ bản thảo, điện thoại di động vang lên, cậu hô to: “Hướng Hải! Đưa điện thoại di động cho tôi.”
Hướng Hải đáp lại cậu: “Trên tay tôi đều là phẩm màu!”
“Đường Ngữ, đưa điện thoại em đây!”
“Anh đang đi tiểu.”
Nguyệt Thăng thét chói tai: “Ống nhổ chết giẫm! Anh cư nhiên đi tiểu ngay sau cửa!”
“Đây là phòng vẽ tranh của anh, cô quản được chắc?”
Thành Thực rống to hơn: “Lâm Nguyệt Thăng, đừng xem anh ấy đi tiểu nữa! Đưa điện thoại cho ông đây!”
“Chờ một chút, em đang chụp anh ấy...”
Thành Thực từ trên bàn bò xuống, rửa tay, chà lau hai cái lên T-shirt của mình, vừa tìm điện thoại di động vừa hùng hùng hổ hổ: “Sắc nữ chết giẫm, cô xem cậu em của sư huynh phải chịu trách nhiệm!”
“Thiết, anh ấy đưa lưng về phía em em đâu thấy gì đâu...” Giọng điệu Nguyệt Thăng cực kỳ thất vọng.
Đường Ngữ tiểu xong chạy tới vươn đầu nhìn điện thoại di động của Nguyệt Thăng, “Để anh xem xem, nhìn bóng lưng đi tiểu của anh có điển trai hay không.”
Thành Thực mắt trợn trắng, khó khăn lắm mới tìm được điện thoại di động của mình, ấn nhận xong khuôn mặt cười thành một đóa hoa, “Thân ái, anh ở đâu thế? Ngay cửa à? Em lập tức đi ra ngoài...”
Tên ngốc vùi đầu công tác kháng nghị: “Thành Thực, cậu không thể đi!”
Thành Thực nháy mắt mấy cái, “Anh bạn, muốn pizza hay đùi gà rán?”
Tên ngốc lộ ra dáng cười hàm hậu: “Pizza.”
Thành Thực làm động tác OK, chạy vội đi.
Điền Vạn Triết: “Tên ngốc, không có lập trường!”
Đường Ngữ: “Điện thoại di động của em chụp ảnh mấy chấm vậy? Chẳng nhìn rõ gì cả!”
Nguyệt Thăng: “Không rõ chỗ nào? Anh đi tiểu xong còn rùng mình một cái...”
“Là tay em run lên thì có...” (Vũ: hôn mê! Đây là thói đời gì chứ???)
Hoàng Cửu Cửu kinh hồn chưa định về đến nhà, nghĩ trước nghĩ sau đều nghĩ không an ổn, cuối cùng xuống dưới lầu gõ cửa nhà Lương Đình Xuyên.
Ông nội trợ Lương Đình Xuyên một bên để ý sắc ấm thuốc bắc đang đun lửa nhỏ, một bên tựa ở bên tủ lạnh xem sách dạy nấu ăn tốt cho sức khỏe, nghe xong vấn đề của Hoàng Cửu Cửu, giương mắt nhìn anh một cái, “Mạch Đào? Sao lại hỏi tới anh ta? Lại nói tiếp anh ta hôm qua cũng hỏi chuyện của cậu.”
Hoàng Cửu Cửu cười làm lành.
Yêu nghiệt đang ở trong phòng khách chơi trò chơi, bên người là con mèo kêu Đô Đô nằm úp sấp, con mèo này chỉ ăn ngon vài ngày liền châu tròn ngọc sáng, lười biếng ngủ gật.
Lương Đình Xuyên chỉa chỉa yêu nghiệt, nói: “Mạch Đào là anh cậu ta.”
“Cái này tôi biết...”
“Vậy cậu còn muốn biết cái gì?”
Hoàng Cửu Cửu cười mỉa nói, “Tôi thấy anh ta giống như một đại hiệp vậy, cũng không biết là làm nghề gì, chắc không phải võ lâm cao thủ gì đó chứ?”
“Nghề? Anh ta là tự mình kinh doanh.” Lương Đình Xuyên mở nắp ấm thuốc, dùng đôi đũa quấy quấy, tiếp tục nói: “Ừm, anh ta là thật sự có tài, lúc học đại học là quán quân môn võ hỗn hợp trong vùng, hiện tại dưới tay còn có một đám anh em, toàn là bại hoại xã hội mới...”
Hoàng Cửu Cửu kinh ra mồ hôi lạnh: “Sao cậu quen được anh ta?”
“Lúc học đại học thấy anh ta bị mười mấy người vây ở phía sau sân vận động, còn tưởng anh ta là người bị hại, nên giúp anh ta một lần, ai ngờ đám thùng cơm kia bị anh ta đánh cho kêu cha gọi mẹ, con rùa kia còn trách tôi xen vào việc người khác...”
Hoàng Cửu Cửu hóa đá.
Lương Đình Xuyên thờ ơ nói, đem nước thuốc đổ vào trong bát, kêu: “Thành Thực, thuốc sắc xong rồi.”
“Lập tức lập tức, em sắp qua bàn này rồi!”
Lương Đình Xuyên lục qua lục lại trong ngăn tủ, sau đó quay đầu lại nói với Hoàng Cửu Cửu: “Nhà cậu còn chocolate không?”
Hoàng Cửu Cửu cả giận nói: “Nhà tôi lấy đâu ra thứ đó nhiều như thế? Đó là vừa vặn người khác tặng! Chính cậu sao không tự mua đi?”
Lương Đình Xuyên nén lòng nói: “Bận, quên, siêu thị hẳn là còn chưa đóng cửa nhỉ? Cậu xuống dưới mua một ít đi.”
“Dựa vào cái gì?”
Lương Đình Xuyên kiêu ngạo nhìn lại Hoàng Cửu Cửu.
Hoàng Cửu Cửu co thành một đoàn, đáp lời: “Được được được...”
Lương Đình Xuyên hoà nhã nở nụ cười, “Mau một chút, nếu không thuốc sẽ nguội.”
Thôi Hòa sáng sớm đi vào an ủi các học sinh thức đêm vẽ bản thảo của mình, kinh sợ phát hiện trong phòng vẽ tranh chỉ có một mình Bùi Hướng Hải.
Thôi Hòa cả giận nói: “Chúng nó người đâu?”
Tên ngốc một mình sống qua đêm dài đằng đẵng thê lương nói: “Vạn Triết đi mua thuốc lá (tối hôm qua), Đường Ngữ đưa Nguyệt Thăng về (tối hôm qua), Thành Thực đi ăn (bữa tối hôm qua, còn nói mang pizza cho tôi...)”
Thôi Hòa ngửa mặt lên trời thở dài, sau khi xem xét bản thảo vài lần, giận càng thêm giận, chỉ vào một khối hỏi: “Ai vẽ đây?”
Hướng Hải nơm nớp lo sợ nói: “Thành Thực.”
“Cái này thì sao?” Thôi Hòa chỉ vào một khối khác.
“Em.”
Điền Vạn Triết mua thuốc lá một đêm, vừa lúc tiến đến, thờ ơ chào hỏi: “Thầy Thôi.”
Thôi Hòa: “Em còn biết trở về?”
Điền Vạn Triết cười làm lành dâng thuốc lên.
Thôi Hòa chỉa chỉa Hướng Hải: “Hai đứa chúng nó sao lại vẽ thành ra như vậy? Một cục cứt chó!” =..=
Hướng Hải vẻ mặt vô tội.
Điền Vạn Triết vội vàng hoà giải, nói: “Bọn nó một năm nay đều phải nặn đất, đã lâu không vẽ tranh màu, luyện hai ngày quen tay là được.”
Thôi Hòa hừ lạnh một tiếng, “Kéo chân mọi người! Trước cuối tháng này chúng ta phải hoàn thành bản phác thảo, hai đứa chúng nó cút đi trước, ôn lại nửa tháng rồi về! Vạn Triết!”
“Có!”
“Tìm một người mẫu cho hai đứa, dọn phòng vẽ tranh phía tây cho chúng nó đặc huấn!”
“Rõ!”
Nguyệt Thăng tốt nghiệp xong vẫn ở trong nhà Đường Ngữ thuê, Đường Ngữ đáng thương ngủ sàn nhà hơn mười ngày sau quát: “Con nhóc chết tiệt! Chừng nào thì biến hả?”
Nguyệt Thăng đang đánh răng, mồm miệng không rõ nói: “Mẹ em cho tiền mua vé xe em cầm đi mua quần áo rồi, anh xem, chính là cái này, mất hơn , đẹp không?”
Đường Ngữ: “Đây không phải là váy ngủ à? Mẹ X người ta ngực lớn eo nhỏ mới mặc váy hai dây, ngực phẳng eo thùng như cô mặc thành như vậy đi cùng với anh người ta còn tưởng anh đây bắt cóc nhi đồng... Ai nha, cái cốc đó bằng sứ! Sẽ ném chết người! Ai nha bà cô, anh mua vé xe cho cô cô mau cuốn xéo cho anh...”
Sáng sớm cửa ga ra của Hoàng Cửu Cửu, vẫn như cũ đỗ chiếc Cherokee kia, Hoàng Cửu Cửu run run ghé vào trên cỏ nằm rạp xuống bò đến, sau đó ngồi xổm phía sau bồn cây nhỏ, nhắc đi nhắc lại: “Nhìn không thấy mình nhìn không thấy mình...”
Mạch Đào vui muốn chết, anh nghĩ mỗi ngày dậy sớm không hề bị thiệt, sống cuộc sống không có hứng thú đã lâu, khó có được tìm ra thứ buồn cười ngu ngốc như thế. Anh cười lớn đi tới sau cây kéo Hoàng Cửu Cửu ra, nhét vào trong xe mình.
Tối hôm qua Hoàng Cửu Cửu nằm mơ một đêm tình tiết SM, anh ngồi bên cạnh nam diễn viên chính của cảnh trong mơ, cảm thấy còn chưa tỉnh lại cơn ác mộng kia.
Mạch Đào đưa tình dịu dàng kéo bàn tay lạnh lẽo của Hoàng Cửu Cửu, cười xấu xa hỏi: “Bác sĩ Hoàng, sắc mặt không tốt lắm nha, tối hôm qua không ngủ ngon sao?”
Hoàng Cửu Cửu không có nhẫn nại tránh né tay anh, hấp hối đáp một tiếng: “Ừ.”
“Tối hôm qua tôi ngủ rất ngon, hình như vẫn luôn mơ thấy bác sĩ Hoàng...” Mạch Đào nói xong câu buồn nôn này, thoả mãn quan sát đến khuôn mặt Hoàng Cửu Cửu hết trắng rồi xanh rồi lại trắng.
loading...
Ác mộng của Hoàng Cửu Cửu rất lâu rất lâu cũng không tỉnh lại, lúc ăn bữa trưa, anh tinh thần tiều tụy tựa ở bên tủ kính căn tin bệnh viện.
Bác gái căn tin nghi hoặc hỏi: “Ơ? Bác sĩ Hoàng, sắc mặt hôm nay sao lại kém như vậy?”
Hoàng Cửu Cửu ánh mắt trống rỗng di di, “À, cho bát canh củ cải...”
“Bác sĩ Hoàng, đây là canh bí đao...”
“À, canh bí đao củ cải...”
“Bác sĩ Hoàng, không có củ cải...”
“Trắng trắng kia...”
“Tôi đã nói là bí đao mà...”