Sau khi ăn sáng xong, Phương Nghiên chuẩn bị đồ đạc cùng với Thẩm Thư và Thẩm An đến ngoại thành dạo chơi.
Hôm nay khách sạn Thanh Diệp không mở cửa. Sau khi đẩy cửa ra, Phương Nghiên liền thấy một chiếc xe huyền phù đang đậu ở bên ngoài.
Phương Nghiên ngẩn người một lúc, sau đó nhíu mày. Bởi vì y nhìn thấy khuôn mặt của Hàn Tử Việt lộ ra sau khi cửa kính ô tô được hạ xuống.
"Ba nuôi ơi, sao ba đứng im vậy?" Phía sau truyền đến thanh âm non nớt của Thẩm An.
Phương Nghiên muốn đóng cửa lại ngay lập tức, nhưng làm như vậy quả thực như là đang "lạy ông tôi ở bụi này".
Thẩm An thấy Phương Nghiên không trả lời mình liền lon ton đi về phía trước, kết quả cũng nhìn thấy chiếc xe đậu ở cửa cùng với Hàn Tử Việt.
Đúng lúc Hàn Tử Việt mở cửa rồi bước xuống xe.
"... Chú Hàn, sao chú lại tới đây?" Thẩm An mở to đôi mắt to tròn, nghi hoặc hỏi.
"Sao hai người cứ đứng yên ở đây vậy?"
Hàn Tử Việt còn chưa kịp trả lời Thẩm An thì giọng nói của Thẩm Thư đã vang lên, sau đó đột nhiên im bặt. Cậu cũng đã nhìn thấy Hàn Tử Việt.
"Hàn tiên sinh, anh đến đây sớm như vậy để làm gì?" Thẩm Thư nghi hoặc lên tiếng.
Gọi trực tiếp là Hàn Tử Việt thì Thẩm Thư thật sự không gọi được, mà gọi là "Hàn gia chủ" thì sẽ làm Hàn Tử Việt không vui, cho nên Thẩm Thư bèn gọi Hàn Tử Việt là Hàn tiên sinh.
Vừa không quá xa cách cũng không quá thân mật, vô cùng lịch sự. Nhưng Hàn Tử Việt vẫn nhíu mày, sau lại giãn ra. Mặc dù anh không thích cách xưng hô quá lịch sự của Thẩm Thư nhưng cũng không phản đối gì, bởi vì Thẩm Thư nói không có gì sai cả.
Phương Nghiên nhìn dáng vẻ Hàn Tử Việt và Thẩm Thư im lặng mắt to trừng mắt nhỏ, nghĩ nghĩ mình là người ngoài nên định tránh đi. Phương Nghiên cho rằng Hàn Tử Việt lại muốn nói chuyện riêng với Thẩm Thư.
Y không thích Hàn Tử Việt, nhưng cũng không muốn làm cho Thẩm Thư xấu hổ trước mặt Hàn Tử Việt vì sự mất bình tĩnh của mình. Tuy nhiên khi Phương Nghiên tránh đi cũng không mang theo Thẩm An đi cùng.
Dù sao Thẩm An chỉ là một đứa bé, Hàn Tử Việt chắc sẽ không tránh mặt cậu nhóc, Thẩm An ở đây cũng tốt, nếu Hàn Tử Việt muốn làm gì đó thì có lẽ cũng sẽ cố kỵ hai cha con bọn họ một chút mà bỏ qua.
Sau khi Phương Nghiên tránh đi, Hàn Tử Việt mới trả lời câu hỏi lúc nãy của Thẩm Thư.
"Rạng sáng gọi điện cho em, em nói hôm nay sẽ đưa An An đi chơi nên tôi tới đây."
Bởi vì không biết Thẩm Thư và Thẩm An sẽ xuất phát khi nào nên Hàn Tử Việt đã đến thị trấn Tử Diên từ rất sớm, sau đó ngồi chờ ở bên ngoài khách sạn Thanh Diệp.
"... Anh muốn đi cùng chúng tôi sao?" Thẩm Thư mở to mắt, hơi ngạc nhiên hỏi.
Cậu khó có thể tưởng tượng được rằng Hàn Tử Việt sẽ vì những chuyện như đi chơi này mà từ sáng sớm đã chạy tới đây rồi ngồi ở bên ngoài chờ đợi. Cho dù Hàn Tử Việt không nói ra thì Thẩm Thư cũng không đoán được.
Rạng sáng cậu chỉ tùy tiện nhắc tới mà thôi, không nghĩ tới Hàn Tử Việt lại nhớ kỹ như vậy. Cậu cũng không có nói khi nào sẽ xuất phát, Hàn Tử Việt đương nhiên sẽ không biết thời gian, nếu muốn không lỡ mất thời gian với bọn họ thì ngồi xe từ trong thành phố đến đây cũng phải mất khoảng hai tiếng đồng hồ, mà bây giờ chỉ mới giờ sáng, cho nên chắc hẳn Hàn Tử Việt từ rất sớm đã tới bên ngoài khách sạn ngồi chờ.
"Có thể chứ?" Hàn Tử Việt hỏi.
Nếu Thẩm Thư không đồng ý, anh cũng sẽ không cưỡng cầu tham gia. Nếu không, bầu không khí dọc đường sẽ rất khó chịu.