Thẩm An được cô giáo Tần bảo vệ ở trong ngực, trừng mắt nhìn chằm chằm vào Omega nam đang mắng chửi kia, cho dù quanh hốc mắt đã tràn đầy nước mắt nhưng vẫn cố nén không cho mình rơi lệ.
Hơn nữa trên khuôn mặt non nớt của Thẩm An có thể thấy rõ cậu nhóc đang rất tức giận.
"Cô Tần, tôi tới rồi." Thẩm Thư đứng ở cửa, lên tiếng cắt ngang.
"Ba ba!" Thẩm An thoát khỏi lòng ngực cô giáo Tần, sau đó nhanh chóng lao về phía Thẩm Thư.
Khoảnh khắc nhìn thấy Thẩm Thư kia, giọt nước mắt mà Thẩm An cố kìm nén cuối cùng cũng không kìm được mà rơi xuống, nhưng cậu nhóc chỉ rơi lệ chứ không hề khóc thành tiếng.
Không phải nhóc không muốn khóc, nhưng nhóc không thể khóc, nhóc phải kiên cường lên.
Omega nam vừa nhìn thấy Thẩm Thư đã tới lập tức lao vào mắng càng thêm lợi hại: "Đây là con trai mà cậu dạy đây à?! Vừa nhìn liền biết loại không có giáo dưỡng như thế này thì có thể dạy ra được thứ gì tốt! Cư nhiên dám động thủ đánh con trai của tôi!"
"Chú mới không có giáo dưỡng! Chú dựa vào cái gì mà mắng ba ba của con?!"
Từ nãy đến giờ Thẩm An đều chưa hề lên tiếng phản bác khi đối phương mắng mình, nhưng ba mình vừa tới người này đã lập tức mắng ba ba làm Thẩm An không chịu được nữa, quay đầu lại dùng sức hét lớn một câu về phía Omega nam mập mạp kia.
Mắng nhóc thì được, nhưng không được mắng ba ba của nhóc!
"An An!" Thẩm Thư thấp giọng quát một tiếng, ý bảo Thẩm An đừng nói nữa.
Có một số chuyện chỉ có thể để người lớn bọn họ giải quyết.
Thẩm An lập tức vùi đầu lại vào trong ngực Thẩm Thư, đôi bờ vai bé nhỏ run nhè nhẹ, cố gắng hết sức để không khóc ra tiếng, hai tay gắt gao nắm chặt lấy áo của Thẩm Thư.
"Cô Tần, sao An An và cậu bé này lại đánh nhau vậy?" Thẩm Thư tận lực bỏ qua lời mắng mỏ của Omega nam kia, quay sang hỏi cô giáo Tần.
Vừa nãy ở trong máy liên lạc, cô Tần chỉ nói An An và bạn cùng lớp đánh nhau ở hành lang căn tin nhưng lại không nói lý do là gì.
"Chuyện này..." Vẻ mặt cô giáo Tần thoáng do dự, thật ra cô cũng chỉ nghe được từ các em học sinh khác miêu tả nguyên nhân Thẩm An và đối phương đánh nhau, nhưng bởi vì một số lời nói rất khó nghe nên cô không thể nói được gì trước mặt Thẩm Thư.
"Cậu ta nói ba ba bán thân, còn là tiểu tam phá hoại gia đình người khác! Nói con là một đứa con hoang không có hai người ba!" Thẩm An lại ngẩng đầu lên, đôi mắt to tròn đỏ bừng, chỉ vào cậu bé trong ngực Omega nam kia.
Nghe vậy, bàn tay Thẩm Thư bỗng dưng nắm chặt lại.
"Vốn dĩ chính là như vậy!" Thẩm An vừa dứt lời, cậu nhóc kia liền chen vào, còn làm mặt quỷ với Thẩm An: "Lêu lêu lêu, tao thích thì nói đấy! Nếu không thì tại sao ba ba Alpha của mày chưa từng tới trường đón mày chứ! Ba ba Omega của mày sinh mày ra khi vẫn còn đang học đại học, vậy không phải là bị bao dưỡng thì là cái gì?!"
"Cậu!" Thẩm An nghe vậy liền giãy giụa muốn thoát khỏi lòng ngực Thẩm Thư, nước mắt từ trên má chảy xuống, vẻ mặt hung ác muốn đi đánh đối phương lần nữa.
"Ba ba cứu con!" Cậu bé thấy vậy liền sợ tới mức hét to, quay đầu vùi vào lòng ngực bố mình.
Vừa nãy nhóc bị Thẩm An đá một cái, đến bây giờ người vẫn còn đau đây.
"Thẩm An!" Thẩm Thư lại nhỏ giọng quát: "Lời ba ba nói con không nghe nữa đúng không?!"
Không phải cậu không tức giận, nhưng loại chuyện này có tức giận cũng vô dụng, đặc biệt đối phương chỉ là một đứa trẻ, sao cậu có thể đi so đo với đối phương chứ? Hơn nữa thoạt nhìn cậu bé kia cũng cùng một dạng không chịu nói lý như ba mình.