Thẩm An đột nhiên ôm mình khóc lớn lên, còn gọi mình là "cha" làm cánh tay đang ôm Thẩm An của Hàn Tử Việt cứng đờ. Sau đó Hàn Tử Việt bế Thẩm An lên, để đầu nhỏ của Thẩm An tựa vào vai mình.
Thẩm Thư sững người tại chỗ, phảng phất như có thứ gì đó chôn chân cậu lại, biểu cảm trên mặt từ khiếp sợ đến khổ sở. Khiếp sợ là bởi vì những lời Hàn Tử Việt nói, khổ sở là bởi vì hành động của Thẩm An.
Có lẽ cậu không phải là một người cha xứng đáng, cho nên mới làm Thẩm An thà ôm Hàn Tử Việt òa khóc cũng không muốn dựa dẫm vào cậu.
Cậu biết Thẩm An đánh nhau với bạn là vì bảo vệ mình, nhưng cãi nhau với cha của đối phương thì có ích lợi gì? Chỉ làm cho mọi chuyện trở nên rắc rối hơn, huống chi đối phương còn ngang ngược vô lý như vậy, Thẩm Thư sao có thể cãi nhau với đối phương được chứ. Chẳng lẽ cậu còn phải đánh một trận với đối phương sao?
Cậu chỉ là hy vọng có thể giải quyết chuyện này trong hòa bình, chẳng hạn như có thể giải quyết theo trình tự pháp luật. Nhưng cậu đã xem nhẹ lời mắng của mình với Thẩm An đã làm thằng bé nghĩ như thế nào.
Đứa nhỏ sáu tuổi vòng tay ôm chặt cổ Hàn Tử Việt, vùi đầu vào bả vai anh khóc thật sự rất thương tâm.
"Không khóc không khóc, ngoan." Hàn Tử Việt có chút vụng về mà an ủi Thẩm An: "Cha đến rồi."
Anh vỗ vỗ lưng Thẩm An tỏ vẻ trấn an. Thẩm An chỉ ôm lấy cổ Hàn Tử Việt mà không nói gì, vẫn cứ khóc.
Cho dù cậu nhóc có ngoan ngoãn, có hiểu chuyện hay thông minh đến đâu thì bây giờ nhóc cũng chỉ là một đứa trẻ sáu tuổi mà thôi.
Lời Hàn Tử Việt nói không chỉ làm Thẩm Thư sững sờ mà còn khiến cô Tần và Omega nam của cậu bé kia khiếp sợ.
Cô giáo Tần hỏi: "Tiên sinh ngài là...?"
Thẩm An đã học ở đây một năm, từ trước đến nay đều chỉ có một mình Thẩm Thư đến trường. Những khi có hoạt động cần cha mẹ tham gia thì bọn họ cũng chỉ thấy có một mình Thẩm Thư.
Mặc dù đôi khi cũng có Phương Nghiên đi cùng, nhưng Thẩm An lại gọi Phương Nghiên là ba nuôi. Theo thời gian dài, các bạn trong lớp đều bàn tán sau lưng Thẩm An suy đoán tại sao Thẩm An lại chỉ có một người cha.
Hiện tại đột nhiên lại có một người đàn ông với diện mạo bất phàm nhảy ra nói mình là cha của Thẩm An làm cô Tần không dám tùy tiện tin tưởng, cho dù Thẩm An đã gọi đối phương là cha nhưng Thẩm tiên sinh lại đứng bất động tại chỗ không nói gì.
"Vừa nãy không phải tôi đã nói rồi sao? Tôi là cha của An An, tôi họ Hàn." Giọng nói Hàn Tử Việt có chút không vui.
Thấy Thẩm An càng khóc càng thương tâm, cậu bé vốn dĩ còn đang rất kiêu ngạo ở trong lòng ngực ba mình cũng đột nhiên khóc lên, một là bởi vì bị tiếng khóc của Thẩm An lây nhiễm, hai là vì sợ hãi trước khí thế của Hàn Tử Việt.
"Con khóc cái gì mà khóc? Cho dù có như thế thì sao, không nghe thấy hắn nói hắn họ Hàn à? Thẩm An họ Thẩm, hai người bọn họ không có họ giống nhau, ai biết có phải là được mời đến diễn kịch hay không?" Ba của cậu bé quát lại cậu bé với một giọng điệu âm dương quái khí, nhưng lời nói lại nhằm vào Hàn Tử Việt, Thẩm Thư và Thẩm An: "Hay là nói Thẩm An vốn dĩ chính là con ngoài giá thú, kim chủ không nhận nó cho nên chỉ có thể theo họ Thẩm."
Lời nói của đối phương khiến Hàn Tử Việt càng thêm không vui, chân mày nhíu lại nhìn thẳng về đối phương, ngay cả Thẩm Thư cũng không kìm nén được lửa giận trong lòng nữa.