Vừa vặn cuối tuần Thẩm An không đi học, Hàn Tử Việt cũng chuẩn bị ở nhà với Thẩm Thư thêm hai ngày. Sau khi thảo luận với nhau, hai ông bố quyết định đưa Thẩm An đến thủy cung.
Mặc dù với công nghệ hiện nay, ở nhà dùng quang não cũng có thể xem được ảnh ảo ba chiều về dáng vẻ của những sinh vật sống dưới nước này không khác gì ngoài thực. Tuy nhiên, ý nghĩa của một gia đình ba người cùng nhau đi thủy cung lại khác.
Mặc dù cơ thể Thẩm Thư vẫn còn hơi khó chịu nhưng cũng đã gần như hồi phục. Với ngoại hình nổi bật cũng như khí chất cao cao tại thượng đã làm mưa làm gió trên thương trường suốt bao năm nay, khiến Hàn Tử Việt đi đến đâu cũng là tâm điểm thu hút sự chú ý. Tuy ngoại hình của Thẩm Thư không bằng Hàn Tử Việt nhưng cũng hoàn toàn không thua kém gì.
Hai nam nhân với tướng mạo xuất chúng, còn dắt theo một đứa bé vô cùng đáng yêu cùng nhau dạo quanh thủy cung, tổ hợp mỹ sắc này không khỏi thu hút sự chú ý của rất nhiều người cũng đến tham quan thủy cung.
Trước đây Thẩm An cũng đã từng được Thẩm Thư và Phương Nghiên đưa đi thăm thủy cung khi còn ở tinh cầu Diên Vĩ, có điều hôm nay nhóc vẫn rất phấn khích. Bởi vì thủy cung ở thủ đô Hải Lam Tinh lớn hơn rất nhiều so với thủy cung trên tinh cầu Diên Vĩ nên có thể nhìn thấy rất rất nhiều sinh vật dưới nước khác.
Quan trọng nhất chính là có Hàn Tử Việt và Thẩm Thư, nhóc được hai người bố đích thân dẫn đi chơi. Trước kia mỗi lần Thẩm An nhìn thấy những đứa trẻ khác có cha mẹ cùng dẫn đi chơi đều hâm mộ vô cùng.
Thủy cung và công viên giải trí nằm chung một chỗ. Đôi mắt to tròn của Thẩm An không khỏi trừng lớn, cơ hồ muốn đem mặt dán sát vào tấm kính pha lê. Nhóc con kinh ngạc ngắm nhìn những sinh vật đang bơi lội qua tấm kính trong suốt, thỉnh thoảng lại phát ra vài tiếng reo hò.
Thẩm An bị hấp dẫn bởi một chú cá lớn xinh đẹp, thế nên hai mắt chỉ tập trung nhìn vào nó, còn lon ton chạy theo sau, hoàn toàn không để ý tới phía trước. Mà cách đó cũng có một cậu bé khác trạc tuổi Thẩm An đang chăm chú ngắm bể cá, hoàn toàn không nhìn đường.
"An An, cẩn thận!" Thẩm Thư bỗng hét to một tiếng.
Cậu và Hàn Tử Việt đi theo phía sau Thẩm An cách một khoảng không xa cũng không gần. Hai người lớn cũng có lời muốn nói. Sau khi trải qua lần động đó, tình cảm giữa hai người cũng trở nên thân mật hơn.
Nhưng Thẩm Thư còn chưa nói hết câu, Thẩm An đã va vào người cậu bé kia. Đầu hai đứa nhỏ hung hăng đập vào nhau, phát ra một tiếng rõ đau, sau đó cả hai mất thăng bằng cùng ngã xuống đất.
"Ai da!"
Thẩm An chống hai tay xuống đất, đau đến nỗi rên lên một tiếng, mà cậu bé đối diện cũng đồng dạng như vậy. Thẩm An đau đến nước mắt lưng tròng lập tức đứng lên, chuẩn bị kéo cậu bé đụng phải mình lên.
Khi vừa nhìn rõ dáng vẻ của cậu bé ngồi dưới đất vẫn chưa kịp đứng dậy, Thẩm An đột nhiên ngây ngẩn cả người, kế tiếp lại bắt đầu nghi ngờ vào mắt mình. Bởi vì cậu bé ngồi dưới đất phi thường thanh tú xinh đẹp, nếu mặc váy công chúa chắc chắn ai ai cũng sẽ nhận nhầm.
Nhưng người này rõ ràng đang mặc quần áo con trai, thế nên Thẩm An mới hoài nghi liệu người nhóc vừa va ngã rốt cuộc là con gái hay con trai. Đây là lần đầu tiên Thẩm An nhìn thấy một người trạc tuổi của mình lại đẹp đến như vậy.
Bàn tay đang vươn tay định kéo cậu bé kia đứng dậy hay những lời sắp buột miệng thốt ra cũng đột ngột bị nuốt trở lại trong cổ họng. Hai nhóc con, cứ như vậy mắt to trừng mắt nhỏ nhìn đối phương.
"Tiểu Vũ, sao lại ngã xuống đất?"
Thẩm Thư và Hàn Tử Việt còn chưa kịp nói gì, một giọng nói thanh thúy của thiếu niên vang lên. Cũng chính âm thanh này đã gọi lại hồn của hai đứa trẻ còn đang ngẩn ngơ nhìn đối phương.
"Không cẩn thận bị ngã thôi." Cậu bé gọi là "Tiểu Vũ" quay đầu lại nhìn thoáng qua anh trai cách đó không xa đang chạy chậm lại đây mà trả lời. Sau đó đặt tay mình vào tay Thẩm An, Thẩm An cũng dùng sức kéo cậu bé lên.
"Thực xin lỗi, vừa nãy đã đụng vào bạn." Thẩm An lo lắng xin lỗi đối phương. Dù đang đau đến ứa nước mắt nhưng Thẩm An vẫn xin lỗi đối phương trước. Vì nhóc cho rằng đây là lỗi của mình.
"Không cần xin lỗi tôi." Thanh âm của cậu bé trong trẻo lạnh lùng đáp lại: "Không phải một mình cậu sai, tôi cũng có sai."
Đúng lúc này, Thẩm Thư và Hàn Tử Việt vừa đi tới.
"Cháu ngã có sao không? Có đau chỗ nào không?" Theo phép lịch sự, Thẩm Thư trước tiên hỏi qua cậu bé tên Tiểu Vũ trước, sau đó mới hỏi đến Thẩm An. Nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe của con trai làm cậu không khỏi nhói lòng.
Hai đứa nhỏ đồng thời lắc đầu. Anh trai của Tiểu Vũ xoay qua xoay lại người cậu bé để xác nhận xem em trai mình thật sự không sao mới yên tâm thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Hàn Tử Việt ở bên cạnh khi vừa nhìn thấy anh trai của Tiểu Vũ liền sững sốt một chút, sau khi đi tới thấy rõ khuôn mặt Tiểu Vũ, trong lòng anh gần như lập tức đoán được hai đứa nhỏ là con nhà ai.
Mà hai người vừa mới từ chỗ rẽ đi tới cũng chứng thực suy đoán của Hàn Tử Việt.
"Ồ, người quen cũ, đã lâu không gặp." Omega nam tướng mạo thanh tú trông thấy Hàn Tử Việt, cười đến cong khóe mắt: "Ở đây mà cũng có thể gặp được cậu... một nhà ba người của cậu đây sao?"
Vốn dĩ đối phương định nói "Ở đây mà cũng có thể gặp được cậu sao?", nhưng khi nhìn thấy Thẩm Thư và Thẩm An bên cạnh Hàn Tử Việt liền bổ sung thêm mấy chữ phía sau.
Thẩm Thư đang cúi đầu kiểm tra Thẩm An có bị thương chỗ nào hay không, nghe thấy giọng nói kia liền ngẩng đầu lên. Sau khi nhìn thấy người nọ, động tác của cậu bỗng cứng đờ.
"Đã lâu không gặp, Giản Hi." Trong giọng nói của Hàn Tử Việt mang theo vài phần kinh ngạc.
Trái tim Thẩm Thư nghe được lời Hàn Tử Việt nói cũng dần dần chìm xuống. Cậu đứng thẳng dậy ôm Thẩm An vào trong ngực, nhìn Omega nam đang đi tới, môi mím chặt lại.
Thẩm An có chút kỳ quái nhìn ba ba, bởi vì Thẩm Thư dùng lực ôm nhóc rất mạnh. Thẩm Thư trộm xem phản ứng của Hàn Tử Việt, lại vừa đúng lúc đối diện với ánh mắt của Hàn Tử Việt nhìn qua.
Omega phảng phất như bị chọc thủng tiểu tâm tư, lập tức không được tự nhiên dời mắt khỏi Hàn Tử Việt.
"Đây là bạn đời của tôi, họ Thẩm, còn đây là con trai của tôi, An An, chào chú đi con." Hàn Tử Việt giới thiệu: "Đây là Giản Hi, bạn của anh, còn ba nhóc con này đều là con của cậu ấy."
Thẩm An ngoan ngoãn gọi một câu con chào chú.
Hàn Tử Việt căn bản không biết Thẩm Thư đã từng nhìn thấy ảnh chụp chung của anh và Giản Hi, còn nhìn thấy "scandal ngoại tình" kia, cho nên hoàn toàn không biết giờ phút này trong lòng Thẩm Thư đang suy nghĩ cái gì.
"Xin chào." Giản Hi vươn tay ra, thoải mái hào phóng chào hỏi với Thẩm Thư.
"Xin chào." Thẩm Thư có chút không được tự nhiên nắm lấy tay đối phương.
Quả nhiên người thật còn thanh tú xinh đẹp hơn trong ảnh nữa. Thẩm Thư thầm nghĩ.
"Mặc dù lúc trước có nghe Hàn Tử Việt nói qua bạn đời của cậu tuổi còn rất trẻ, nhưng lại không nghĩ tới so với cậu lại trẻ hơn nhiều như vậy." Omega bày ra vẻ mặt cảm thán: "Lão Hàn, cậu gặm cỏ này cũng quá non rồi? So với con trai của tôi..."
Giản Hi nói nói rồi chỉ vào con trai lớn đang đứng bên cạnh: "Trông Thẩm tiên sinh thoạt nhìn còn chưa già dặn bằng thằng bé nữa, thế mà cậu cũng xuống tay được. Chậc chậc chậc..."
Hàn Tử Việt tựa hồ đã quen bị người khác trêu chọc như thế, chẳng hạn như nói anh "trâu già gặm cỏ non" các kiểu.
"Tiểu Thư quả thật nhỏ hơn Hoắc Thành vài tuổi." Hàn Tử Việt lại không bị bối rối chút nào: "Chẳng lẽ không phải do cậu và Hoắc Tu kết hôn sớm quá sao?"
Giản Hi lại làm ra dáng vẻ vô cùng đau lòng: "Cậu đây là làm hại một bông hoa của liên minh nha, lão Hàn."
- ---------