Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Giang Chí Hoành từ đầu chí cuối vẫn khó có thể tin được Dương Quýnh lại sắp kết hôn rồi.
Trên thực tế chuyện xảy ra hôm nay đối với hắn mà nói đều quá mức ma xui quỷ khiến -- gã thường ngày ra khỏi cửa đều là lái xe, cố tình ngày hôm nay gã mang bông lọc nước sang cho Hàn Thao, bắt buộc phải đi qua một đoạn đường bị chặn lại vì sửa đường ống dẫn, nên đành phải ngồi xe buýt. Gã lên xe rồi định giữ khoảng cách với người xung quanh, sau đó lại bị tài xế đuổi ra đằng sau đứng, nhường chỗ cho người khác lên...
Giang Chí Hoành nhíu mày, đánh giá mấy cái đầu nguời nhấp nhô bốn phía, bất thình lình nhìn thấy người quen, lại nghe được hai câu như vậy.
Sự thật là không phải trùng hợp ngẫu nhiên, lúc vừa nhìn thấy Dương Quýnh, gã còn sợ xấu hổ mà cố ý lặng lẽ tránh sang một bên. Nào ngờ dỏng tai lắng nghe, Dương Quýnh lại mở miệng ngậm miệng đều là "quà đáp lễ" rồi lại "hôn lễ"... Giang Chí Hoành hơi sửng sốt, lúc sau mới giả vờ giả vịt đi qua chào hỏi, vừa hỏi ra quả nhiên là như vậy -- Dương Quýnh sắp kết hôn rồi, tháng sau kết hôn!
Giang Chí Hoành trực giác phán đoán người đối phương chọn không phải là loại tốt lành gì, cho dù Dương Quýnh bày ra vẻ mặt tình nồng ý mật nói đến là có đầu có đuôi, gã vẫn cảm thấy hoài nghi.
Nhà của Hàn Thao cách đó khá xa, Giang Chí Hoành sau khi xuống xe buýt phải đi bộ một đoạn đường, chờ đến lúc đem bông lọc nước đến tay người trong nhà, trên người đã sớm mồ hôi nhễ nhụa.
Hàn Thao đang ở trong nhà, thấy gã như vậy tức khắc mỉm cười, mở miệng mời: "Vào trong ngồi đi."
Giang Chí Hoành đi vào, nhưng cũng không ngồi, đứng tại chỗ xem Hàn Thao thay bông lọc nước cho bể cá. Nhà Hàn Thao bài trí theo kiểu Trung Quốc truyền thống, bàn ghế vuông vức ngăn cách, màu sắc thiên về đậm. Bởi vậy một cái bể cá hình tròn trong suốt đặt ở chính giữa hoàn toàn không thích hợp.
Giang Chí Hoành còn biết bể cá này được mua đã nhiều năm rồi. Khi đó gã vẫn là sinh viên, bạn học rủ rê đi dạo chợ hoa và cây cảnh, một nhóm người đi đến đâu ghé vào đến đó, cùng nhau tiến vào một cửa hàng chuyên kinh doanh bể cá, khi ấy gã vừa ngó vào, liền thấy được Hàn Thao. Đó là vào thời điểm Giang Chí Hoành mới quen Hàn Thao chưa được bao lâu, cũng không có mặt mũi đi qua chào hỏi, chỉ nhìn y và một anh chàng đẹp trai khác đang chọn bể cá.
Trai đẹp đương nhiên không rành mấy thứ này, đảo mắt một vòng quanh cửa hàng, tùy tay chỉ vào một cái bể đáy tròn ở cạnh cửa: "Mua cái này đi."
Lúc đó Hàn Thao rõ ràng có chút lưỡng lự, đứng bên cạnh nói: "Cái này là lọc tràn trên... Lọc tràn trên không tốt bằng lọc tràn dưới."
Y nói chuyện tốc độ không nhanh, âm thanh cũng dễ nghe, nào ngờ trai đẹp liền tỏ vẻ thiếu kiên nhẫn, cau mày nói, "Bản thân cậu đã có chủ ý, còn bảo tôi chọn cho cậu làm gì? Chính mình muốn mua cái nào thì mua cái đó thôi!"
Sau đó Hàn Thao liền quyết định mua cái bể cá đáy tròn này.
Về sau còn gặp phải bọn họ đi chọn cá, Hàn Thao đi loanh quanh ở khu vực cá Kim Long và cá khổng tước (cá bảy màu), nhìn ngó một lát, trai đẹp lại chạy quanh một vòng, không biết từ đâu lôi ra một cái túi nylon đưa về cho y: "Mấy con này thế nào, tôi cảm thấy bụ bẫm như vậy rất đẹp, cho cậu."
Bên trong là mấy con cá vàng.
Giang Chí Hoành thu hết cảnh này vào trong tầm mắt, nhất thời có chút dở khóc dở cười, điểm tốt nhất của cái bể kia chính là bộ phận sưởi ấm, người này lớn lên đẹp trai lại thiếu hiểu biết, thế mà còn đưa cho Hàn Thao cá nước lạnh. Thế này không phải là uổng phí thiết bị tốt giá hơn hai ngàn sao?
Nào ngờ Hàn Thao cũng nhận, còn rất vui vẻ. Trong nháy mắt đó Giang Chí Hoành liền biết là mình hết hy vọng rồi.
Gã vẫn luôn chưa từ bỏ ý định, rồi lại trước giờ đều không thể chân chính bắt đầu theo đuổi Hàn Thao. Gã vẫn luôn ở bên với tư cách là sư đệ, bạn bè, thậm chí còn từng là bạn thân... Hàn Thao chưa chia tay gã không có cơ hội, Hàn Thao chia tay rồi, mà người kia còn độc thân, gã vẫn là không có cơ hội.
Lần này Hàn Thao trở về, Giang Chí Hoành gần như tích cóp hết thảy dũng khí của bản thân, mới cắn răng chia tay với Dương Quýnh, xoay người bắt đầu mãnh liệt theo đuổi y.
Hàn Thao tháo nắp đậy trên bể cả, đổi bông lọc nước, sau đó đem lớp khăn trên cùng đi giặt. Giang Chí Hoành luôn luôn lẳng lặng đứng một bên, không nói tiếng nào làm trợ thủ, giúp y thay nước cho bể cá.
Bận việc xong xuôi Hàn Thao mới áy náy cười với gã, đi vào nhà bếp rót hai chén trà bưng ra.
Hai người ngồi ghế tán gẫu, Giang Chí Hoành nhất thời không tìm được đề tài gì hay ho, bèn đem chuyện mình ngồi xe buýt đến đây, vừa dịp gặp phải người yêu cũ ra nói một chút.
Trước đây gã chỉ nói cho Hàn Thao biết chính mình mới vừa chia tay, mà chưa nói đến chia tay vì cái gì, lúc này nhắc đến cũng hơi tỏ vẻ cảm khái, thở dài nói: "Con người Dương Quýnh ấy à, diện mạo không tồi, thế nhưng tâm trí chưa trưởng thành, có chút nhẹ dạ, lần này chỉ cần không phải bị người lừa là tốt rồi."
Hàn Thao cũng rất kinh ngạc, hỏi gã: "Các cậu không phải vừa mới chia tay sao?" Suy nghĩ một chút rồi lại nói: "Bất quá chuyện duyên phận không thể nói chắc chắn, có khả năng thật sự tồn tại nhất kiến chung tình. Đột xuất kết hôn không hẳn đều là qua loa, hôn nhân có thể được chúc phúc chính là hôn nhân tốt."
Giang Chí Hoành cau mày, biểu thị không đồng ý: "Tôi muốn chúc phúc cậu ấy lắm chứ, thế nhưng anh nghe mấy lời cậu ấy nói xem, kiểu gì cũng nghe ra cố ý chọc giận tôi." Lại nói: "Tôi thấy cậu ấy lúc xuống xe đi đến một công ty hôn lễ rất cao cấp. Người này không giữ nhiều tiền, ngày thường tiếp xúc giao du với người khác cũng đều là đứng đắn thì không có tiền, có tiền thì không đứng đắn. Thật ra tôi không có ý tứ gì khác, chỉ là sợ nhỡ đâu lầm đường lạc lối... Vậy thì quá đáng tiếc."
Gã nói xong tự giác thấy chính mình kể lể chuyện người ngoài quá nhiều, đang muốn tìm một đề tài khác để lái sang, không ngờ Hàn Thao lại muốn tiếp tục, cười nói: "Cậu là không dám chúc phúc, hay là căn bản không muốn chúc phúc?"
Hàn Thao ôm lấy cốc trà, cách làn hơi nóng mờ mịt mà nhìn gã, nửa thật nửa giả nói: "Nếu như đối tượng mới của người ta quá không tử tế, vậy thì cậu nói chia tay đối phương sẽ chịu đồng ý sao, hẳn là sẽ níu kéo cậu không buông tha đi. Lại nói, nhiều cặp đôi hai bên gia đình không môn đăng hộ đối vẫn ở bên nhau đấy thôi, không phải ai cũng có mục đích xấu xa như cậu nghĩ."
Giang Chí Hoành bị nói thẳng vào mặt, xấu hổ mà ngẩn người.
Hàn Thao lại cười: "Chỉ là nhắc nhở cậu, ở chỗ tôi lải nhải mấy lời này thì không sao, để cho người khác nghe được thì không hay cho lắm."
Giang Chí Hoành cũng nhanh trí, tức khắc nhấc tay đầu hàng: "Vậy coi như tôi không muốn chúc phúc cậu ấy, tôi hâm mộ, tôi ghen tị là được chứ gì. Dù sao người ta cũng sắp kết hôn rồi, tôi đây lại chỉ mới bắt đầu theo đuổi, cũng không biết đến khi nào mới có thể tu thành chính quả, cùng người tôi thích tám năm kết hôn lĩnh chứng đây, " gã cười cười, giương mắt nhìn Hàn Thao: "Anh nói xem?"
Giang Chí Hoành nói thẳng, ý tứ rõ ràng định thăm dò thái độ của Hàn Thao, trong lòng cũng đã chuẩn bị xong các loại ứng đối, tỷ như Hàn Thao đồng ý thì phải làm sao, buông lời cự tuyệt thì làm sao, đánh Thái cực với hắn thì lại làm thế nào.
đánh Thái cực: tảng lờ câu hỏi, trốn tránh không muốn trả lời
Ngờ đâu Hàn Thao chỉ nghiêng đầu nhìn cốc trà đến xuất thần, lại qua hai phút, mới trực tiếp gật đầu nói: "Tôi cũng thấy đồng cảm."
Giang Chí Hoành sững sờ, trong phút chốc không hiểu y là có ý gì cho lắm.
Hàn Thao khe khẽ thở dài, nói với gã: "Là tôi... tôi cũng chúc phúc không nổi. Hầy, cậu biết không?" Y khựng lại vài giây, sau đó nói: "Mối tình đầu của tôi kiêm người yêu cũ, cũng phải kết hôn rồi."
Mối tình đầu của Hàn Thao sắp kết hôn rồi, nhưng mà chuyện càng khiến người ức chế hơn chính là, mối tình đầu kia của y không rõ là tâm tư thô thiển hay là hành động cố ý, thế mà còn muốn gửi cho y thiệp mời đám cưới. Nếu đem ra so sánh, Dương Quýnh ngược lại là còn tử tế hơn nhiều, dù sao lúc đó nhắc đến chuyện kết hôn, Dương Quýnh cũng không đưa ra đề nghị mời Giang Chí Hoành đến dự.
Giang Chí Hoành từ nhà Hàn Thao đi ra, nghĩ thầm: Gần đây là ngày lành tháng tốt để kết hôn đấy à, làm sao mà đều cùng lúc như vậy. Tuy là mối tình đầu kia của Hàn Thao kết hôn rồi cũng rất tốt, có nghĩa là mình bớt đi một tình địch. Nhưng mà Dương Quýnh... Giang Chí Hoành nghĩ thầm, mặc kệ Dương Quýnh tìm được người nào đi, bình tĩnh mà xem xét, gã vẫn cảm thấy Dương Quýnh không có khả năng tìm được đối tượng kết hôn càng tốt hơn, ít nhất là người tốt hơn hắn... cũng không phải dễ tìm như thế.
Nhân tiện nhớ đến, hoàn cảnh mà gã và Dương Quýnh quen biết nhau còn rất giống như trong tiểu thuyết. Ngày đó Giang Chí Hoành công tác không quá thuận lợi, nghẹn một bụng tức tan tầm trở về nhà, lại nghe mẹ gã nhiếc móc cha gã, nơi này không tốt nơi đó không được. Giang Chí Hoành phiền muộn không chịu nổi bèn lái xe ra ngoài, trực tiếp đến một quán rượu trong nội thành.
Gã ngồi xuống uống chút rượu, giương mắt liền thấy trên bàn bên cạnh có một cậu bé trắng nõn ưa nhìn đang bị người rót rượu ép uống. Ngồi ở bàn bên đó cả trai lẫn gái đều có diện mạo không tồi, cử chỉ tùy tiện. Nếu là trước đây Giang Chí Hoành rất có thể sẽ chỉ dời mắt đi chỗ khác. Có lẽ ngày đó gã trúng phải tà, nhất thời nổi máu dũng sĩ gặp chuyện bất bình.
Cậu bé ưa nhìn đó tên là Dương Quýnh, nhỏ hơn gã hai tuổi, chỉ là vẻ bề ngoài non mềm, tựa như còn là học sinh, khí tràng có chút yếu ớt.
Sau đó trong một quãng thời gian rất dài, Giang Chí Hoành đều ở trong tình trạng tiến thoái lưỡng nan, đau đầu suy nghĩ có nên hay không chia tay.
Công bằng mà nói, Dương Quýnh là một người yêu kỳ thực khó lòng chê vào đâu được. Ngoại hình đẹp, thông minh, tính tình ôn hòa, dễ thương lượng, cách xử sự làm người cũng không ngốc nghếch không vụng về. Dĩ nhiên cũng có vài tật xấu vặt vãnh, chẳng hạn như con người Dương Quýnh trong công việc không hề có cốt khí, có thể nhẫn nhịn mặc cho người giày xéo như cái bánh bao. Lại ví dụ như cậu có chút keo kiệt, thường xuyên nghĩ phải làm thế nào để an bài mọi thứ tốt đẹp mà không cần phải dùng đến nhiều tiên, ngẫu nhiên lại giống như người biết tính toán, có tâm cơ, rồi lại không có đủ kinh nghiệm cùng thủ đoạn.
Tuy thế những tật xấu này cũng không phải là không thể chịu đựng... Giang Chí Hoành cũng đã từng cân nhắc chuyện hai người về chung một nhà, cho nên lúc Dương Quýnh đột nhiên đưa ra ý tưởng kết hôn lĩnh chứng, gã mới gật đầu đồng ý. Chính là lại có đôi khi, loại xúc cảm chờ mong cuộc sống gia đình này sẽ bị càng nhiều xúc cảm phức tạp hơn thay thế.
Chẳng hạn như cha mẹ nhà họ Giang lo lắng đủ đường. Hai người bọn họ quả thật không quá yêu thích Dương Quýnh, không chỉ vì mỗi nghề nghiệp của Dương Quýnh, mà còn vì sự thấp kém và chật vật của những gia đình thuộc về tầng lớp dưới đáy xã hội như nhà họ Dương. Dù sao thì Giang Chí Hoành từ nhỏ cũng quen sống trong nhung lụa, bây giờ sự nghiệp cũng đang thuận buồm xuôi gió, trong nhà có tài sản cố định, ở ngoài có đầu tư hưởng lãi, nói một cách dễ hiểu hơn, nhà bọn họ mặc dù không có bảo mẫu tài xế hầu hạ suốt giờ, nhưng chắc chắn không như nhà Dương Quýnh, phải tính toán chi li từng đồng mua trà gạo dầu muối.
Giang Chí Hoành đối với thành kiến này của cha mẹ mình không công khai biểu lộ quan điểm gì, dù vậy trong lòng vẫn luôn âm thầm đồng ý. Bây giờ Dương Quýnh sắp kết hôn rồi, còn luôn mồm luôn miệng nói đối phương không thiếu tiền lại để cậu tùy tiện tiêu pha... Gã dù thế nào cũng cảm thấy khó lòng mà tin nổi.
- -----
Giang Chí Hoành rảnh rỗi sinh nông nổi, nổi lòng hiếu kỳ suy đoán lung tung, Dương Quýnh bên này lại hoàn toàn đem lần gặp mặt ngẫu nhiên ngày đó quên sạch.
Người của công ty dịch vụ hôn lễ rất có trách nhiệm, tính tình lại tốt, thêm WeChat của cậu rồi mỗi ngày nhắn tin cập nhật tiến độ, chốt lại vài chi tiết nhỏ. Thiệp mời cậu cũng đã viết gần xong, cho nên thương lượng với Phó Duy Diễn, dứt khoát xác định cuối tuần này cùng nhau đi gặp mặt gia đình đôi bên.
Dương Quýnh định chơi trò khôn vặt, mở lời yêu cầu thứ sáu Phó Duy Diễn đến nhà mình trước tiên. Ai ngờ bị Phó Duy Diễn liếc mắt một phát đã nhìn thấu: "Cậu còn không phải là sợ ở nhà tôi nói cậu theo đuổi tôi thành thói quen rồi, đến nhà cậu lại lỡ miệng sao!"
Phó Duy Diễn tỏ vẻ khinh thường, cười nhạo nói: "Vạch trần chút trò khôn vặt."
Dương Quýnh bị hắn nói đến chột dạ, khó tránh khỏi thẹn quá hóa giận, nói: "Vốn là sự thật mà, ngày đó là ai ở dưới lầu nhà tôi cầu hôn? Ai mở miệng trước hả, sớm biết tôi nên lấy bút ghi âm ghi lại làm bằng chứng."
Phó Duy Diễn tức khắc vui vẻ, ở đầu bên kia cười: "Coi cậu ghê gớm chưa kìa, trước đây không phải ăn nói rất vụng về sao?"
Dương Quýnh oán hắn: "Hiện tại vẫn thế, nhưng là bị anh ép cho phải tự bảo vệ chính mình, bằng không sau này mỗi ngày sẽ bị anh làm cho tức chết."
Phó Duy Diễn nói: "Được thôi, nhường cậu lần này." Lại hỏi: "Vậy ngày mai tôi đi có cần mua gì không?"
Dương Quýnh vừa nghe được hắn muốn mua đồ, hiển nhiên là hiểu được đạo làm khách, nhất thời thở phào nhẹ nhõm. Chỉ là xét cho cùng, hai người không phải là người yêu chân chính, trong lòng cậu thầm nhủ lần thứ nhất đến nhà đương nhiên là mua quà càng đắt tiền càng tốt, ngoài miệng lại ngượng ngùng nói ra, chỉ tỏ vẻ lịch sự: "Còn định mua cái gì nữa, quá khách khí."
Ngày thứ sáu đến, khí trời thanh thuần ấm áp, Dương Quýnh đã sớm dành một ngày trời dọn dẹp nhà cửa sạch sẽ. Dương Bội Quỳnh cũng khá trịnh trọng, dậy từ rất sớm thay một thân quần áo mới, còn cắt vài bông hoa bên nhà hàng xóm cắm vào bình, đặt ở lối ra vào.
Nhà cửa đã được thu dọn sạch sẽ tinh tươm, nghênh đón con rể mới đến chơi nhà. Hai mẹ con chuẩn bị xong, cũng huyên náo đến có chút sốt ruột, ngồi trong nhà mắt to trừng mắt nhỏ.
Cũng may Phó Duy Diễn xuất phát từ sớm, không để Dương Quýnh phải chờ quá lâu, đã nói mình sắp đến cửa tiểu khu.
Dương Quýnh nhất thời bình tĩnh lại, sợ hắn ôm đồm quá nhiều đồ, vội nói với Dương Bội Quỳnh, "Con đi xuống đón anh ấy."
Cậu xuống lầu, đột nhiên có chút mong đợi khó lòng giải thích. Phó Duy Diễn quả thực sắp đến nơi, lái chiếc xe vô cùng bắt mắt kia, trang phục cũng có tinh thần tương tự, âu phục giày da, tựa như muốn làm cho Dương Quýnh nhìn đến choáng váng.
Dương Quýnh trông hắn từ xa đi tới, nhịn không được nghĩ thầm, lúc kết hôn phải mặc đồ như thế này! Nhất định phải là bộ đồ này! Không mặc bộ này méo thèm cưới nữa!
Cậu đứng tại chỗ nhìn si mê, rồi lại cảm thấy hình như có chỗ nào không đúng.
Mãi cho đến khi Phó Duy Diễn đi tới trước mặt cậu, Dương Quýnh mới đột nhiên sững sờ, vỡ lẽ ra: "Ấy không phải... còn quà đâu?"
===================================
Editor: EQ của bác sĩ Phó triệt để rớt xuống giá trị âm rồi =)))))))))))))))))))))))
Giang Chi Hoành có vẻ như nhỏ tuổi hơn Hàn Thao, vì chỉ hơn Quýnh Quýnh có tuổi, nên mình sẽ để nhân xưng tôi-anh nhé.
bông lọc nước cho bể cá
Cá Kim Long (Cá rồng châu Á)
khí tràng (气场): một dạng năng lượng vô hình tỏa ra từ một con người, biểu hiện qua dung mạo, cử chỉ, nét mặt, lời nói,... Tiếng Anh là kiểu aura, vibe í.