Cuối tuần Dương Quýnh về nhà một mình, Dương Bội Quỳnh thấy Phó Duy Diễn không tới, hỏi ra mới biết Phó Duy Diễn tuần sau phải xuất ngoại.
Người thuộc thế hệ của bà vẫn luôn vốn có tư tương cực kỳ mâu thuẫn về ngoại quốc, cảm thấy ra khỏi nước nhà nơi đâu cũng là hoàng kim tráng lệ, rồi lại nơi đâu cũng là cám dỗ và hiểm nguy, kiểu như ở nước ngoài trình độ phát triển cao, kiến thức uyên bác, mà con người cũng sống phóng túng buông thả, không đứng đắn. Bà suy nghĩ một hồi lâu, lại hỏi Dương Quýnh, Phó Duy Diễn đi bao lâu, là quốc gia nào thành phố nào, bao nhiêu người đi cùng, thời gian làm việc ra sao.
Dương Quýnh còn thật sự chưa hỏi kỹ mấy chi tiết này, vài câu Phó Duy Diễn từng đề cập tới cũng không đủ cho cậu bịa chuyện, dứt khoát thật thà nói: "Con chưa hỏi."
Dương Bội Quỳnh có chút sốt ruột, hỏi cậu: "Chuyện quan trọng như vậy mà sao con còn chưa hỏi?"
Dương Quýnh nói: "Cái này có gì đâu mà hỏi ạ, hơn nữa con hỏi rồi nghe trả lời cũng không hiểu gì sất, công việc kia của các anh ấy vừa mở mồm ra là toàn từ ngữ chuyên ngành, con nghe mà cả người như lọt vào trong sương mù, hỏi mấy lần cũng có thể lát sau sẽ quên ngay." Cậu nói xong thấy Dương Bội Quỳnh có chút nôn nóng, vội vàng nói: "Ầy, mẹ à, con vốn là đứa học hành không giỏi, đây không phải là vừa nghe đến chuyện du học bồi dưỡng liền ù ù cạc cạc sao?"
Dương Bội Quỳnh lại lắc đầu nói: "Cũng không phải là con đi, con sợ hãi cái gì vậy?"
Dương Quýnh cười nũng nịu, nói: "Từ khi còn bé con đã sợ thầy cô rồi. Đặc biệt không tình nguyện nghe nói đến mấy chuyện này."
Cậu dỗ ngọt mẹ mình trong chốc lát, lại đi xung quanh kiểm tra trong nhà xem có nơi nào cần tu sửa hay không, gạo có phải đi mua chưa, mì còn đủ ăn hay không, Dương Bội Quỳnh nhìn cậu bận rộn đi ra đi vào, mọi ngóc ngách trong nhà đều không buông tha, cuối cùng không nhịn được mà ngữ trọng tâm trường (nghiêm túc chân thành) khuyên nhủ: "Quýnh Quýnh à, tuy rằng con nghỉ học từ sớm, thế nhưng mẹ không phải là trông mong con ở nhà làm đàn ông nội trợ đâu, hệt như cái cậu hàng xóm ở đối diện nhà kìa."
Đối diện nhà bọn có có hai hộ hàng xóm, một nhà làm vườn, một nhà nuôi chó. Gia đình nuôi chó kia trong nhà nữ cường nam nhược, người vợ thì ra ngoài đi làm kiếm tiền, ông chồng thì ở nhà cả ngày lau bàn quét tước hầu hạ chó, chính là con chó kia và gã không hợp nhau, Dương Quýnh thường xuyên nhìn thấy người đàn ông kia dắt chó ra ngoài, gào kiểu gì cũng không được, quát thế nào cũng không nghe, nói nhiều quá con chó kia còn nhe răng gầm gừ với gã. Về sau các nhà hàng xóm đồn đại với nhau, nói người vợ ở nhà kia lợi hại đến mức tàn nhẫn, ở nhà cứ như là nương nương, không coi đàn ông trong nhà ra gì, cho nên chó học theo chủ, cũng nhìn người đàn ông này bằng nửa con mắt.
Tuy rằng mỗi cây mỗi hoa mỗi nhà mỗi cảnh, sinh hoạt gia đình ấm lạnh thế nào người trong cuộc tự biết, người ngoài không thể tùy tiện bàn luận, thế nhưng người nào trong nhà có con cái lại khó tránh khỏi suy nghĩ nhiều, tình cờ sẽ đem nhà này nhà kia ra làm ví dụ, nhắc nhở con mình về sau không được trở thành như vậy. Có người giáo dục con cái đừng không có tiền đồ để cho người khác phải nuôi, có người trái lại giáo dục con cái tương lai kết hôn rồi ở nhà, ngay cả kiếm tiền ít hơn người ta cũng không thể bất lực, để cho vợ đè đầu cưỡi cổ. Dương Quýnh trước đây nghe mấy chuyện giáo dục con cái kiểu nhà quê đó như chuyện cười, cảm thấy cái nào cái nấy đều thực sự là bận lòng vớ vẩn, nào nghĩ tới hôm nay lại áp dụng đến mình rồi.
Cậu không biết Dương Bội Quỳnh đang ám chỉ bên nào, lấy ngón tay trỏ vào chính mình, đầy nghi ngờ nói: "Mẹ, mẹ nói con sao?" Cậu không hiểu, hỏi lại: "Con cũng đâu phải là không có việc làm, tại sao lại thành đàn ông ở nhà làm nội trợ."
Dương Bội Quỳnh lại có chút lo lắng: "Dạo này thời gian nhàn rỗi của con dài bao lâu rồi, vừa không đi ra ngoài đóng phim, cũng không có thu nhập khác..."
Dương Quýnh lúc này mới bất chợt nhận ra, cậu hiểu ý của Dương Bội Quỳnh, đơn giản là bà cảm thấy gần đây thời gian rảnh rỗi của cậu quá nhiều, không công tác không thu nhập, cả ngày ở nhà lu bu cơm nước quét dọn, nghĩ gần thì thấy cậu chỉ là đang chăm sóc sinh hoạt hằng ngày của Phó Duy Diễn, nghĩ xa hơn thì cũng sợ cậu đánh mất ý chí chiến đấu, không cầu chí tiến thủ.
Con người ở thời điểm cảm thấy bản thân không thể sánh bằng người ta có rất nhiều nỗi tâm tư, suốt ngày lo lắng mình sẽ bị người khác coi thường. Đặc biệt là nhà Phó Duy Diễn cũng coi như là có tiền, bản thân Phó Duy Diễn cũng có công ăn việc làm tử tế, bây giờ lại sắp xuất ngoại đi du học, càng so sánh càng cảm thấy cậu quá tầm thường. Dương Bội Quỳnh mỗi ngày nhìn vết xe đổ ở nhà đối diện, trong lòng đắn đo không biết bao nhiêu lần.
Trước đây Dương Quýnh đều là đồng thời cùng Phó Duy Diễn đến đây, người lớn trong nhà vui mừng hân hoan, không tiện kéo người ra một góc nói chuyện riêng, lại sợ lời nói truyền đạt không đúng ý, vô duyên vô cớ nhồi thêm vào tâm lý của hai người trẻ tuổi nhiều nỗi băn khoăn. Thế nhưng tảng đá này trước sau vẫn đè nặng ở trong lòng Dương Bội Quỳnh, bà vừa không muốn con trai của chính mình không có thể diện, cũng không muốn Dương Quýnh về sau mỗi ngày đều làm công việc hầu hạ người, xong rồi còn mất công mà chẳng thu về được kết quả gì, bị người ta nói là không có tiền đồ.
Dương Bội Quỳnh muốn nói lại thôi, nửa ngày sau mới bảo: "Quýnh Quýnh, mẹ còn một ít tiền tiết kiệm, chi bằng cho con thêm một chút, con cân nhắc buôn bán cái gì đi? Anh họ con tùy rằng đối xử với dì con không ra sao, nhưng mà người ta mở quán trà bình thường một năm còn có thể thu về hơn mười vạn, cửa hàng mặt phố kia của nó ước chừng cũng trên dưới ba mươi, chỉ là nhập hàngvề từ đại lý bán trà, cũng không gặp nhiều khó khăn, hay là con thử học hỏi nó một chút?
Dương Quýnh rất không ưa vị anh họ kia, vừa không thích tiếp xúc, cũng không muốn học hỏi từ hắn, nghe đến lời này tức khắc bực bội: "Anh họ nào, con không có họ hàng gì với gã."
Dương Bội Quỳnh thở dài, lại nói: "Vậy không thì con gia nhập một chuỗi cửa hàng nhượng quyền thương hiệu đi? Hôm nọ mẹ đi siêu thị gặp phải dì Tôn, dì gia nhập một chuỗi cửa hàng túi xách, ở ngay cửa siêu thị. Phí nhượng quyền thương hiệu là mười vạn, chuyên môn bán các loại túi xách bằng da cho phụ nữ. Nguồn hàng là tổng công ty cung cấp, sau đó phần lãi ròng chia :. Sau đó nếu như lượng tiêu thụ tăng lên, còn có thể điều chỉnh tỷ lệ."
Dương Quýnh hỏi: "Mẹ đi siêu thị nào thế?"
Dương Bội Quỳnh nói: "Thì siêu thị Đại Nhuận Phát (RT-Mart) trong thành phố đó."
Từ nhà bọn họ đi vào thành phố phải hết một tiếng đồng hồ, Dương Bội Quỳnh mua cái gì cũng không cần phải đi đường xa như vậy đến siêu thị. Vô tình gặp nhau thuận miệng tán gẫu, cũng không thể đến cả phương thức gia nhập chuỗi cửa hàng và tỷ lệ ăn chia lợi nhuận của người ta cũng hỏi ra tới. Bà dĩ nhiên là cố ý đến tìm người hỏi thăm. Dương Quýnh cũng có chút ấn tượng với người dì họ Tôn kia, lúc cậu mười mấy tuổi người kia còn hay lui tới nhà cậu, về sau bố cậu sinh bệnh cần tiền, những người đó đều bắt đầu dồn dập đi công tác, ra nước ngoài, không liên lạc được... Dương Bội Quỳnh ngoại nhu nội cương, năm đó phải bán nhà bán xe cũng không mượn của người ngoài một đồng nào, sau đấy một quãng thời gian thì cũng đều đứt đoạn lui tới.
ngoại nhu nội cương: bề ngoài mềm mỏng, nhu hòa nhưng nội tâm cứng rắn, mạnh mẽ.
Dương Quýnh không nghĩ tới bây giờ bà sẽ vì việc này mà dò hỏi khắp nơi, còn tìm đến người quen lúc trước.
Cậu không khỏi lặng người đi, nuốt hết xuống những lời cáu kỉnh vốn dĩ định nói, lại suy nghĩ trong lòng một phen, mới mở miệng: "Mẹ, tháng sau con có công tác, hơn nữa thứ ba tuần tới con còn có thể đi thử vai, nếu may mắn thì chưa biết chừng việc nối tiếp việc. Chuyện đổi nghề sang mở cửa hàng, tụi con không vội, mẹ cũng đừng hỏi thăm nữa có được không?"
Dương Bội Quỳnh khẽ thở dài một tiếng.
Dương Quýnh bình tâm tĩnh khí nói: "Lại nói, kể cả tương lai có đổi nghề, con cũng không có nhiều khả năng đi mở cửa hàng. Con biết, bố con là người rất có đầu óc buôn bán, nhưng mà con không được di truyền đến. Hơn nữa thiện bất lĩnh binh, nghĩa bất tồn tài, con người con có chút quá thật thà, tầm nhìn lại thiển cận, không biết nhìn xa trông rộng, nếu thật sự đi làm buôn bán cũng không phải chỉ dựa vào bất kể là ai cũng có thể kiếm được một năm mười mấy hai mươi vạn."
thiện bất lĩnh binh, nghĩa bất tồn tài: người thiện lương không thể cầm quân đánh trận, người quá trọng nghĩa không để dành được tiền của.
Hiện tại người mở cửa hàng buôn bán càng ngày càng nhiều, thứ nhất là những người trẻ tuổi thế hệ này so với thế hệ sau càng có nhiều ý tưởng sáng tạo, vừa không tình nguyện làm công cho người ta vừa không muốn bị bóc lột sức lao động thặng dư, thứ hai là những người này có điều kiện gia đình so với Dương Quýnh tốt hơn rất nhiều, phàm là trong nhà có chút của cải hầu như đều có thể bỏ vốn thuê mặt bằng dựng cửa hàng, trợ giúp tài chính để khởi nghiệp. Thế nhưng nhìn chung, ngược lại là không phải tất cả đều làm được cho ra hồn, một số bỏ dở giữa chừng, một số miễn cưỡng thu hồi được tiền vốn, bộ phận khác nửa đường rẽ sang hướng khác, hoặc là cộng thêm vào mấy năm thành bại lên voi xuống chó chật vật, còn có một bộ phận nữa thì làm được rất tốt, tuy vậy những người này làm được tốt, không phải là bởi vì công việc này dễ làm, mà trên phương diện này một số người đã sẵn có năng lực, bản thân có chỗ xuất sắc hơn người, bọn họ không làm cái này thì làm cái khác tương tự cũng không kém đi chút nào.
Mà Dương Quýnh thì tự cho mình chỉ là một người bình thường mờ nhạt giữa đám đông. Năm ấy cậu đi học cũng chỉ xếp từ dưới đếm lên, mấy môn năng khiếu cũng có học một ít, thế nhưng thư pháp hội họa hay nhạc cụ đều không có cái nào tinh thông, không thể so với dân chuyên nghiệp, cũng không thể dựa vào mà kiếm cơm ăn. Tính tình tốt là sau này mài dũa được, chứ trên thực tế cậu cũng có không ít tật xấu, nội tâm thường xuyên thiếu kiên nhẫn. Lấy năng lực của cậu, nếu như mở cửa hàng thì cũng có thể sẽ có lợi nhuận, nhưng mà đầu tư thì lại nguy hiểm, Dương Quýnh còn nhát gan, sợ mất tiền.
Dương Bội Quỳnh không nghe được người khác nói con trai mình không tốt, thế nhưng lại phân tích tỉ mỉ hơn thì cũng rút ra được kết luận như vậy.
Dương Quýnh an ủi: "Mẹ cũng đừng mãi vì con mà nhọc lòng linh tinh, tiền của mẹ thì mẹ cứ giữ lại, đó là tiền dưỡng lão của mẹ, con không muốn dùng chỗ tiền đó. Sau này nếu như thật sự muốn làm gì cần đến tài chính, con cũng sẽ dùng tiền của chính con." Cậu thấy Dương Bội Quỳnh vẫn thoáng nhíu mày, cười nói: "Theo con thấy thì đều là do Phó Duy Diễn, ai bảo điều kiện của anh ấy tốt như thế, sớm biết vậy con đã tìm người khác tầm tầm như con, cùng là diễn viên nhỏ, hoặc là thu nhập cũng không nhiều lắm giống con, khi đó chẳng phải sợ chênh lệch gì cả, mẹ còn có thể cùng với bố mẹ nhà người ta chơi mạt chược."
Dương Bội Quỳnh vội phỉ phui nói: "Hồ đồ, chỗ nào là do Duy Diễn không tốt." Bà nói xong cũng cười, suy nghĩ một chút, đành nói lời thật lòng: "Ngay cả trong lòng muốn môn đăng hộ đối, làm gì có ai mà không trông mong được bước cao lên một bậc đâu? Vốn dĩ mẹ đối với chuyện của con và Tiểu Giang còn có chút lấn cấn, nhưng mà ngày đó con và Duy Diễn về nhà, vừa mới liếc mắt một cái liền cảm thấy, được, quá được rồi, so với đứa nhỏ kia còn tốt gấp trăm lần đây, tức chết một nhà kia."
"Chả trách sao, " Dương Quýnh cười nói: "Ngày đó Phó Duy Diễn chỉ mang theo một bó hoa đã mua chuộc được mẹ, hóa ra vẫn là nhìn mặt."
"Nhìn chỗ nào cũng không kém, " Dương Bội Quỳnh cười nói: "Thôi, cuộc sống gia đình của các con thế nào trong lòng chính con nắm rõ, lời này cũng chính là bởi vì con một mình trở về, mẹ mới nhớ ra mà nói cho con thôi. Mẹ vừa sợ con không cầu tiến, lại sợ bố mẹ bên kia bắt con làm bảo mẫu. Nếu như Duy Diễn cũng ở đây thì nhất định không thể nói, sợ nó suy nghĩ nhiều."
Dương Quýnh thầm nghĩ, làm gì có chuyện hắn sẽ suy nghĩ nhiều, bố hắn cũng không quan tâm những chuyện đó, có điều bà Phó ngược lại là thật sự từng cân nhắc chuyện như thế, bị quở ngược lại một phen. Lát sau Dương Quýnh lại không nhịn được mà chịu ảnh hưởng, nghĩ thầm: Quở trách trên đầu môi thôi thì có tác dụng gì, chỉ là lúc đó không phải chịu ấm ức mà thôi, lại không thay đổi được ý nghĩ của người khác. Nếu muốn thẳng lưng đường hoàng, vẫn phải xem bản lĩnh thật sự.
Đã là như vậy, cậu ngược lại đối với buổi thử vai ngày thứ ba kia càng ôm thêm một chút chờ mong. Mấy ngày nay Phó Duy Diễn thay ca không trở về nhà, Dương Quýnh cũng chỉ đều đặn buổi trưa mang cơm đến, đến ngày thứ ba liền sớm đánh tiếng, nói mình đi thử vai, cả ngày sẽ để điện thoại ở chế độ im lặng, cơm cũng không đưa đến.
Phó Duy Diễn đồng ý, còn rất tri kỷ mà cổ vũ cậu, lại nói rất nhiều lời động viên
Dương Quýnh vốn dĩ không cảm thấy quá căng thẳng, được hắn cổ vũ nhiệt tình ngược lại là đột nhiên áp lực nhiều hơn chút đỉnh.
Phó Duy Diễn ở bên kia nói: "Yên tâm! Em nhất định sẽ làm được!"
Dương Quýnh sợ nhỡ đâu không được thì mất mặt, vội chừa cho mình một đường lui, nói: "Không sao, hẳn là cũng có những người khác đến tham gia thử vai, em nếu như bị đánh rớt cũng chuyện thường tình."
Phó Duy Diễn lại khăng khăng nói: "Không, em nhất định có thể mà."
Dương Quýnh: "..."
Phó Duy Diễn: "Bà xã anh là giỏi nhất!"
Kể từ ngày đó hắn hôn Dương Quýnh trở về sau, giống như dán tem đóng dấu cho người, hôm sau gọi điện thoại lập tức không gọi tên nữa, đổi thành bà xã. Dương Quýnh mới đầu bị dọa cho giật mình, cảm thấy chính mình cũng không phải phụ nữ, tại sao phải gọi bà xã, ấy vậy mà Phó Duy Diễn nói năng hùng hồn, vặn lại ai quy định rằng bà xã chỉ có thể dùng để gọi phụ nữ. Sau đó sửa mãi cũng không nghe, cuối cùng Dương Quýnh dứt khoát hùa theo hắn.
Dương Quýnh nói: "Được, bà xã anh chuẩn bị đi làm, em xuất phát đây."
Cậu mặc áo sơ mi âu phục chỉnh tề, lại chải hết phần tóc mái hơi dài về phía sau, lộ ra cái trán, dùng keo xịt tóc định hình đánh cho phồng lên, Dương Quýnh không biết trang điểm, chỉ dặm một ít phấn nền che khuyết điểm, hiệu quả không hề tệ. Chính cậu nhìn đến cảm thấy rất có tinh thần, đi ra tới cửa lại không chắc chắn, quay người lại hỏi bà ngoại: "Ngoại ơi, con mặc thế này có được không?"
Bà lão lạch bạch chạy ra, khoa trương trừng mắt lớn tiếng la lên: "Được được được, đẹp trai lắm, ưa nhìn hơn thằng cháu nhà ta nhiều."
Dương Quýnh có chút ngượng ngùng, cúi đầu nhìn xuống ống quần mình, nói: "Con không có đôi chân dài như Phó Duy Diễn." Đương nhiên sở hữu ngũ quan cũng không đẹp bằng Phó Duy Diễn luôn.
Bà lão lại tỏ vẻ am hiểu, chặc lưỡi nói: "Bẩm sinh không đủ thì nỗ lực bù đắp thôi, con chờ đó." Chỉ trong chốc lát bà lấy ra một miếng độn giày từ trong phòng mình, thoăn thoắt cắt đi một nửa chỉ còn lại phần gót, lấy keo dính vào bên trong gót giày của Dương Quýnh.
Dương Quýnh đang đi giày thể thao, độn thêm hai tầng cũng không quá lộ, nhìn vào còn cảm thấy rất ổn, cũng không biết là có phải tác dụng tâm lý hay không. Cậu vui vẻ cười không ngớt, lại khom lưng ôm bà lão một cái, rồi vội hứng khởi đi đến chỗ hẹn.
Nào ngờ cậu đến từ rất sớm, vị đạo diễn kia lại thay đổi địa điểm.
Mặt trời càng lúc càng lên cao, Dương Quýnh bất đắc dĩ cởi áo khoác ra vắt ở trên tay, lại đi đến địa chỉ mới. Địa chỉ mới lại khá đặc biệt, nằm trên đường dành riêng cho người đi bộ bên trong một lối nhỏ, cấm xe đi vào, chỉ có thể đi bộ qua. Dương Quýnh vừa đi vừa nhìn biển số, sợ chính mình đi qua mất, dần dần bị hun nóng đến toát mồ hôi đầy đầu, sau đó kiểu tóc vuốt keo cũng bị rối loạn, tay áo sơ mi cũng bị cậu kéo lên, mấu chốt là miếng độn giày sau gót đi một hồi lâu bị xộc xệch, mới đầu cậu còn có thể chịu đựng, sau đó đến lúc không thể đi nổi nữa mới dừng lại, cởi ra nhét lại cho ngay ngắn, rồi tiếp tục tìm đường.
Cách thời gian đã định chỉ còn kém hai phút, Dương Quýnh tốt xấu gì cũng tìm được điểm hẹn, là một cửa hàng sinh tố hoa quả phía cuối con đường nhỏ, cánh cửa được cải tạo, rèm cửa rất thấp, bởi vậy ánh sáng bên trong rất tù mù. Cậu từ một nơi dưới mặt trời chói lọi bất thình lình đẩy cửa đi vào, trước mắt nhất thời một mảnh đen nhánh, chờ qua vài giây đôi mắt dần thích ứng được, lại nhòm vào trong quan sát, mới thấy bên phía tay trái có mấy người, dường như đang chờ cậu, thấy cậu nhìn sang, có hai người đồng thời nhoẻn cười với cậu.
Dương Quýnh lại nhìn những nơi khác, phát hiện toàn bộ cửa hàng chỉ mỗi bàn này có người, hẳn là không sai rồi. Cậu bỗng dưng lại thấy căng thẳng, vội bước nhanh đi qua hỏi: "Chào ngài, xin hỏi vị nào là..."
Cậu chưa nói xong, một người đàn ông trẻ tuổi vừa mới cười với cậu ngược lại đã mở lời. Người kia vẫy tay về phía cậu đầy dí dỏm, nói thẳng: "Tôi chính là Kỷ Hiểu."
Kỷ Hiểu chính là người đạo diễn mà cô trợ lý nhỏ giới thiệu, Dương Quýnh tươi cười với người kia, nói: "Xin chào, tôi là Dương Quýnh, đến để thử vai."
Kỷ Hiểu gật đầu, lại không lên tiếng, chỉ đưa cho cậu một cặp tài liệu. Dương Quýnh đưa hai tay ra tiếp nhận, cúi đầu xuống liền thấy trên bìa cặp tài liệu kia viết hai chữ lớn -- 《 Nghịch Lữ 》
===================================