Tại Mỹ Nhân Hoài

quyển 1 - chương 40

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Trái phải nhìn chung quanh một lần, phát hiện gian nhà gỗ nhỏ này thật sự là sơ sài đến khiến người khác giận sôi. Nhưng nghĩ lại, đây chẳng qua là nơi ở tạm của thợ săn trong thôn trang, có thể thu thập được như vậy đã xem như không tồi rồi, nhất thời lại cảm thấy được không có chỗ nào để bắt bẻ cả, chỉ là trong lòng vẫn còn có chút bất mãn, khiến cho y nhìn thế nào cũng cảm thấy không thuận mắt…

—— Bây giờ đúng là cuối mùa thu đầu mùa đông, các công việc nhà nông của các hộ gia đình trong thôn trang vẫn còn bận rộn. Hơn nữa mùa đông chưa đến, vẫn chưa tới thời gian săn thú, cho nên gian nhà gỗ nhỏ này, trước khi tuyết rơi xuống, hẳn là cũng sẽ không có người đi lên —— sơn đạo (đường núi) khó đi, từ trong thôn đi đến đây, phải leo núi bám vách đá. Hơn nữa lúc này dã thú (thú hoang) đã có thức ăn đầy đủ, coi như đến đây cũng chẳng bắt được cái gì, với lại cũng không có người nhàm chán như thế, vất vả lặn lội đi lên chỉ là vì ngắm phong cảnh —— đây cũng chính là nguyên nhân vì sao y thấy được thôn trang đã gần ngay trước mắt, nhưng vẫn quyết định ngủ lại tại…gian nhà gỗ nhỏ này.

—— vì tránh cành mẹ sinh ra cành con (phát sinh rắc rối), có thể không để cho người ta biết, vẫn tận lực không để lộ tin tức thì hơn.

Mộ Tĩnh Vân suy đi nghĩ lại, y cảm thấy không tự nhiên ôm người đang bị trọng thương này đi lại. Còn không bằng hai người ủy khuất ở lại nơi này một vài ngày, chờ thương thế Hách Liên Dực Mẫn tốt lên, không dấu vết biến mất là được rồi sao —— kỳ thật lo lắng nhiều như vậy, nguyên nhân chủ yếu, vẫn là bởi vì khuôn mặt Hách Liên Dực Mẫn rất hấp dẫn ánh mắt của người khác, nếu có thể bình thường được, thì bây giờ đã dễ dàng hơn rất nhiều rồi đó!

Nghĩ vậy, Mộ Tĩnh Vân lại không tự chủ được liếc Hách Liên Dực Mẫn một cái, nhưng mà không thể tránh được. Ở trên đường đã chậm trễ rất lâu, bây giờ sắc trời đã gần đến hoàng hôn, nhiệt độ không khí cũng bắt đầu lạnh xuống, Mộ Tĩnh Vân nhớ tới vừa rồi ở ngoài phòng có thấy thùng nước và vài vật dụng này nọ. Nghĩ rằng, vẫn là đi đến sơn tuyền lấy nước lau miệng vết thương cho Hách Liên Dực Mẫn mới là chuyện nên làm.

Xoay người xuất môn, mới phát hiện gió đã chuyển lạnh, chợt lại muốn trở về giúp Hách Liên Dực Mẫn đốt lửa sưởi ấm, nhưng mà người nọ lúc này lại hôn mê bất tỉnh, lại lo lắng không ai trông chừng ngọn lửa. Nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có thể làm thế thôi, chung quy vẫn là sợ Hách Liên Dực Mẫn cứ như vậy không minh bạch bị đông cứng mà chết hoặc là chết cháy, cuối cùng chỉ có thể cởi ngoại bào của mình phủ lên người hắn trước, cuối cùng mới đi ra ngoài.

Chốc lát sau, Mộ Tĩnh Vân đã khiêng một thùng nước trở lại, từ trong người Hách Liên Dực Mẫn lấy ra đá đánh lửa đốt lửa, trong gian nhà gỗ nhỏ mới xem như là sáng sủa. Y đi đến bên người Hách Liên Dực Mẫn xốc ngoại bào lên, vốn muốn nhẹ nhàng cởi y phục cho Hách Liên Dực Mẫn. Nhưng y chưa bao giờ làm qua chuyện hầu hạ người khác, nắm y phục trong tay mới phát giác không biết xuống tay từ chỗ nào, cuối cùng trong lòng cảm thấy phiền phức, trực tiếp “xoẹt” một tiếng, xé nát y phục…

Nghĩ đến hẳn là lúc xé y phục xuống tay hơi nặng, đụng tới miệng vết thương, vốn là trong hôn mê Hách Liên Dực Mẫn tựa hồ cảm giác được đau đớn, khẽ ‘hừ’ một tiếng, bất quá cũng không có mở mắt ra.

Kiên nhẫn của Mộ Tĩnh Vân vốn không nhiều lắm, ban đầu thì vẫn tốt đó, nhưng càng về sau lại càng không kiên nhẫn, nếu không bởi vì Hách Liên Dực Mẫn vì y mới bị thương, có lẽ xuống tay càng không biết nặng nhẹ hơn…

Mà Hách Liên Dực Mẫn tuy rằng rên rĩ ‘hừ’, thế nhưng y lại cũng làm như không nghe thấy, ba chân bốn cẳng dỡ xuống miếng vải đã băng bó tạm thời trước đó, sau đó xé một vạt áo thấm ướt nước suối giúp Hách Liên Dực Mẫn lau vết máu —— nước suối trong khe núi, lạnh như băng, khẽ chạm đến miệng vết thương đã huyết nhục mơ hồ ghê sợ, đau đớn giống như là bị kim đâm vào xương nổi lên, rõ ràng là bị nước lạnh như băng chạm đến miệng vết thương gần như đã mất đi cảm giác từ lâu. Nhưng mà cảm giác bị kim châm, nhưng vẫn là giống như *Phụ Cốt Chi Thư nối tiếp theo sau, sau khi lạnh qua đi là nóng, vừa nóng lại xen lẫn bị châm đâm, giống như là trên người mình bị một đàn kiến cắn, đang cắn chặt lấy huyết nhục của mình, muốn giãy xuống, rồi lại lực bất tòng tâm, bất lực…

(Phụ Cốt Chi Thư: giòi bọ bám vào xương cốt)

Hách Liên Dực Mẫn tuy rằng thần chí hôn mê, nhưng nước suối lạnh như băng vẫn khiến hắn nhíu mày, thân mình cũng không tự chủ vặn vẹo không ngừng, tiếng rên rỉ nhỏ vụn và trầm thấp, xem ra thật là vô cùng đau đớn đến khó kìm nén…

Mà Mộ Tĩnh Vân thấy hắn như vậy, trong lòng lại càng thêm dị thường buồn bực, nói không rõ là không kiên nhẫn. hay là nhìn thấy hắn chịu khổ mà trong lòng mình khó chịu. Tóm lại chính là trong lòng không vui!!

Trong lòng không vui, động tác trên tay cũng mạnh lên theo, cuối cùng vội vàng lau sạch sẽ. Khi y đi lấy nước cũng thuận tiện hái một ít thảo dược, nhìn thấy ấn đường(giữa trán) Hách Liên Dực Mẫn chậm rãi giãn ra, tiếng rên rỉ cũng không vang lên nữa, Mộ Tĩnh Vân mới lo lắng không yên đổ một thùng nước đã bị nhuộm đỏ máu tươi ra ngoài cửa…

Tiện tay ném thùng nước luôn, thấy hơi thở Hách Liên Dực Mẫn đã khôi phục lại bình thường, Mộ Tĩnh Vân mím môi, trong lòng vừa phiền vừa rối, rồi lại không biết mình phiền chuyện gì, rối rắm chuyện gì, chỉ biết rằng mình không thể tức giận với Hách Liên Dực Mẫn được. Nhưng lại thật sự không có chỗ phát tiết, đứng ở cạnh cửa tức giận trừng mắt nhìn Hách Liên Dực Mẫn đang ở trên giường một cái, cuối cùng vẫn là không có cách nào đóng cửa quay trở lại ——

Ánh lửa trong phòng lập lòe, so với bên ngoài, gian nhà gỗ nhỏ quả thật là ấm áp hơn, huống chi y sợ lạnh như vậy, muốn y vì tránh đi Hách Liên Dực Mẫn mà qua đêm ở bên ngoài một đêm, chỉ sợ là đầu óc y bị hỏng rồi mới làm như thế —— tuy rằng y cũng không biết rốt cuộc vì sao y phải tránh Hách Liên Dực Mẫn…

“Ai…” Thở dài, đi trở về bên giường, nhìn dung nhan Hách Liên Dực Mẫn yên tĩnh an tường ngủ. Trái lại trong lòng Mộ Tĩnh Vân loạn thất bát tao, không rõ lắm là rốt cuộc mình bị sao vậy, chẳng qua là Hách Liên Dực Mẫn chỉ dỡ giùm y … có một chiêu thôi, y làm chi giống như là thiếu hắn ân tình cả đời như vậy chứ? Thật sự là! Thật sự là! Tức chết người mà!

—— trong lòng tuy rằng thở phì phì cố gắng muốn đổ toàn bộ lỗi lầm lên người Hách Liên Dực Mẫn, nhưng mà trên tay vẫn không tự giác muốn đắp kín ngoại bào giúp hắn, để tránh cảm lạnh, dù sao mình vừa rồi trong lúc giận dữ đã xé nát y phục của người ta, để cho hắn trần trụi nằm như thế được —— trong lòng thì nghĩ như thế, chỉ là khi đắp giúp hắn thì ánh mắt lại không tự chủ được ngắm đến lồ.ng ngực trắng muốt trơn bóng của Hách Liên Dực Mẫn, đáy lòng yên tĩnh đột nhiên nổi lên một trận nhộn nhạo —— khác với bệnh trạng của hắn, làn da Hách Liên Dực Mẫn trắng như Ngọc, đường cong mềm mại, rắn chắc lại không mất mạnh mẽ, đường nét tuyệt đẹp mà không lộ ra yếu ớt, tuy là người luyện võ, lại khác với những mãng phu l.ỗ mãng kia, khắp nơi lộ ra khí chất nhà đại phú và đẹp đẽ.

Tuy rằng giờ phút này bên trái ngực nhiều hơn một chút thảo dược xanh đậm và vài vết máu đỏ tươi không hợp, nhưng chẳng biết tại sao dán lên người trắng nõn như Hách Liên Dực Mẫn, lại làm cho người ta cảm thấy được tình cảnh này, đột nhiên trở nên yêu mị hẳn lên…

Mộ Tĩnh Vân ngơ ngác nhìn, trong lúc nhất thời lại có chút kinh diễm không phản ứng, suy nghĩ sao không biết lại bay đến cái đêm hai người gặp nhau lần đầu kia, Hách Liên Dực Mẫn điên cuồng và cố ý, còn có y khi đó bị đặt dưới thân có chút khó chịu và ngượng ngùng —— thời gian dài như vậy tới nay, y vẫn cho rằng mình đã quên cái buổi tối phát sinh sai lầm đó rồi, tuy rằng không thể phủ nhận sự tồn tại của nhi tử, nhưng y, lại không muốn nhớ lại cái đêm phát sinh quan hệ đó —— tin tưởng rằng, bất kỳ một người nam nhân nào, cũng không thể thản nhiên chấp nhận loại chuyện đó phát sinh trên người mình cả…

Chỉ cần qua đêm nay, người kiêu ngạo như Hách Liên Dực Mẫn, nếu là bị y đặt ở dưới thân, nhất định sẽ làm giảm phần nhuệ khí cuồng vọng của hắn!

Mà y, mặc dù nó không đủ để bù lại những chuyện kia, nhưng cũng có thể để cho y bớt đi một ngụm oán khí trước kia, hòa nhau một lần!

—— trong lòng Mộ Tĩnh Vân không ngừng động viên mình, cố gắng thuyết phục chính mình: Cơ hội gần ngay trước mắt, tận dụng thời cơ hiếm có này, ngàn vạn lần không được lãng phí thời gian mà do dự nữa!

—— nhưng, nghĩ thì nghĩ như vậy, ngoại bào nắm trong tay lại vẫn còn không có xốc lên, mà là buồn bực vung tay, ngoại bào đó, liền lại đắp trở về trên người Hách Liên Dực Mẫn, mà vốn đang đè nặng hắn Mộ Tĩnh Vân, giống như muốn trút toàn bộ cơn giận còn lại, lăn vào giữa giường, thất bại lấy tay đỡ trán, nằm ở bên cạnh Hách Liên Dực Mẫn ——

Không xuống tay được!

Tuy rằng cùng Hách Liên Dực Mẫn trải qua một đêm, ngoại trừ y rên rỉ và bị Hách Liên Dực Mẫn giày vò đến giày vò đi, cơ hồ cái gì cũng chưa làm…

Mà y làm chuyện này với Hách Liên Dực Mẫn ư… Được rồi, y thừa nhận y làm không được…

Hơn nữa, vì sao người nam nhân này rõ ràng đã hôn mê rồi, nhưng ngay lúc y muốn xốc ngoại bào kia lên, lại cảm giác được một cổ khí thế cường đại và áp lực bao phủ quanh hắn, thậm chí ngay cả sâu trong lòng y, đều có một tiếng nói đang không ngừng tự nói với mình —— nếu y thật sự làm, vậy nhất định là sẽ chết rất khó coi…

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio