Tại Mỹ Nhân Hoài

quyển 2 - chương 16

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Từ ngày bắt đầu trở lại Hách Liên đại trạch, sinh hoạt của Mộ Tĩnh Vân dường như đang phát sinh một chút biến đổi, tuy rằng bên ngoài bình tĩnh như trước, nhưng vô luận là bầu không khí hơi lộ ra sự đè nén ở Thính Phong cư, hay là bọn hạ nhân hầu hạ y tùy tiện thủ thỉ, cũng không thể không lộ ra rối loạn nhỏ không thể che giấu được——

Y biết là vì y mà Hách Liên Dực Mẫn đã cố hết sức chế trụ những *lưu ngôn phỉ ngữ* (đồn đại bịa đặt) nhàm chán này, vì vậy bọn hạ nhân ở Hách Liên gia mặc dù lần nữa đối với y và Nhị thiếu gia quan hệ tốt vô cùng, lại không dám đối với y có chút vô lễ hay cẩu thả chậm trễ — nhưng hết thảy đều không phải là trọng điểm, y vốn không quan tâm, những người trong nhà vốn không liên quan đến y, cũng không quá để ý đến những thứ kia có hay không, bây giờ y để ý nhất, để tâm nhất chính là tiểu quỷ bình tĩnh đến *bất khả tư nghị* (không thể tin được) kia – Tranh Vân!

Mặc dù lúc đó cũng không biểu hiện ra ngoài cái gì, nhưng y vẫn luôn khăng khăng cho rằng tên tiểu quỷ kia sau một ngày kinh ngạc và tức giận lúc ban đầu, có lẽ sẽ đến hỏi y cho rõ, chỉ là y đợi mãi đợi mãi, đại điển nhận tổ đều đã qua, nhưng vẫn không thấy có người đạp cửa đi vào một bước…

Ngoài dự liệu và lo lắng của mọi người, Tranh Vân cũng không có thái độ hay hành động gì không tốt đối với Tĩnh Mẫn, dường như nó tuổi còn nhỏ cũng đã biết thân phận mình và trách nhiệm của một ca ca——

Tuy rằng đệ đệ này xuất hiện, thật sự là quá mức đột ngột và chấn động;

Tuy rằng nó đố kị với đệ đệ chiếm được phần ấm áp mà bản thân mình vẫn muốn lấy được mà không sờ được kia;

Tuy rằng trong lòng lúc nào cũng không tự chủ được mà xẹt qua một tia lạnh buốt…

Thế nhưng những vấn đề này đều không thể xóa sạch hết chuyện bọn họ thật sự là một thân huynh đệ, cùng chung phụ mẫu, gương mặt gần giống nhau, lúc mặt đối mặt có một loại tuyệt mỹ gần như đối xứng nhau…

—— Giữa y và Tranh Vân vốn cũng bởi vì xa cách quá lâu, mà xen lẫn vấn đề như vậy, rất nhiều chuyện, chính y cũng không nghĩ ra được một manh mối, cho nên càng không biết phải giải thích với nó như thế nào cho tốt…

Kỳ thật, nếu như Tranh Vân thật sự tìm tới cửa, y cũng không biết nên làm thế nào cho phải, nói cái gì, làm những gì, tất cả cũng chưa suy nghĩ rõ ràng, thế nhưng, trong lòng chung quy vẫn hy vọng thấy thân ảnh nho nhỏ ương ngạnh kia thẳng thắn nói ra, lại lần nữa chủ động hiện ra trước mặt y…

“…” Thở dài một tiếng, ngồi một mình ở trong sảnh bên của Thính Phong cư, cầm chén trà trong tay đặt xuống rồi cầm lên lại, cứ lặp đi lặp lại, nhưng cuối cùng vẫn chưa đưa đến bên môi, tâm loạn như thế, nhưng lại không có chỗ giải sầu, Mộ Tĩnh Vân cưỡng ép đè nén nội tâm đang rối rắm của mình, nhưng không nghĩ là càng dằn xuống, nghĩ về vấn đề của y trong đầu thì càng không nhịn được mà bắt đầu hiện lên – Hách Liên Dực Mẫn… (ảnh nhớ chồng đó ạ)

Y đã bao lâu không thấy nam nhân này xuất hiện ở trong Thính Phong cư?

Thật sự là đã rất lâu rồi, lâu đến nỗi ngay cả y là người chậm nhận thức được sự thay đổi của cảnh vật chung quanh cũng phát hiện ở nơi này thiếu dấu tích của thân ảnh bị xóa sạch kia…

Sau khi trở về, tất cả mọi như cũ, chỉ là hình bóng của Hách Liên Dực Mẫn — người hay quấy rầy kia lại dần dần ít đi——

Trong ngày hầu như giống như cũ, không thấy được cả bóng người, ngay cả buổi tối cũng không biết là bắt đầu từ khi nào, dần dần không dây dưa với y nữa, thỉnh thoảng cầu hoan, tuy là cũng hết sức ôn nhu, nhưng không ngủ lại ở trong Thính Phong cư, số lần hai người gặp mặt càng ngày càng giảm, nói chuyện chăm sóc thì càng không nói đến. Có lúc gặp nhau cũng chỉ là nói mấy câu rất ít, thái độ của Hách Liên Dực Mẫn lễ độ mà lại xa cách…

Bây giờ nghĩ lại, trong khoảng thời gian này cho đến nay, lúc hai người bọn họ tiếp xúc tự nhiên nhất lại là lần lục soát người trên đường trở về nhà – tuy là giở trò qua lại từ trên xuống dưới, nhưng động tác vô lễ cũng không tiến thêm một bước, buổi tối tuy rằng vẫn nằm ngủ cùng giường như cũ, nhưng mở miệng rất ít, tay chân an phận, không hề mảy may làm chuyện vượt quá khuôn phép…

Không phải là đối với y không tốt, chỉ là giữa hai người tựa hồ như sinh ra một tầng ngăn cách không hiểu được, rõ ràng ở bên cạnh, nhưng hoàn toàn không sờ tới được, thanh âm vang lên ở ngay bên tai, nhưng khi nói chuyện với người kia cứ mơ mơ hồ hồ như cách *thiên sơn vạn thủy* (trăm núi ngàn sông)——

Cho nên quan hệ giữa hai người bọn họ, sau khi trải qua sự kiện lần này, tựa hồ như thật sự như y mong muốn lúc trước vậy, dừng lại ở cấp bậc lễ nghĩa…

Vốn nên vui mừng, không phải sao?

Đây chính là cuộc sống mà y mong muốn trước kia nhưng Hách Liên Dực Mẫn chưa từng cho y, không phải sao?

Bây giờ rốt cuộc cũng đến rồi, không phải sao?

—— Rõ ràng là như nguyện, nhưng vì sao lúc nào cũng cảm thấy thiếu một cái gì đó, tựa hồ như suy xét mọi thứ đều không nghĩ không thông suốt được, nhưng sự thật là không những khiến y tìm không ra, mà cái bộ dáng quá xa cách này của Hách Liên Dực Mẫn khiến tâm thần của y có chút không yên…

“Nương!”

Mộ Tĩnh Vân cầm ly trà, suy nghĩ còn bay đến nơi xa xôi, đột nhiên nghe được có tiếng người kêu ở xa xa, đồng thời còn kèm thêm tiếng chạy bộ “thình thình thình” đồng loạt truyền đến, trong lòng nhất thời cả kinh, vội vàng định thần lại, nâng ly trà lên đến bên môi khẽ nhấp một cái để che dấu sự chột dạ và sự đại loạn trong lòng của mình ở thời khắc này – gọi y như vậy, cũng chỉ có Tranh Vân thôi…

“Nương!” Thanh âm tiến đến gần, một thân ảnh nho nhỏ cũng theo đó mà xuất hiện ở trước mặt Mộ Tĩnh Vân, vẫn chưa dừng lại, mà vừa đi vào cửa đã trực tiếp đột nhiên nhào vào lòng y – dáng người nhỏ bé, động tác nũng nịu, cho nên người vừa tới cũng không phải là Tranh Vân mà Mộ Tĩnh Vân nghĩ tới, là tiểu nhi tử, Tĩnh Mẫn.

“Khụ khụ!!” Một là bị Tĩnh Mẫn đột nhiên lao tới, hai là bị cách xưng hô của tên tiểu tử này dọa đến giật mình, Mộ Tĩnh Vân uống một ngụm trà có thể nói là gian nan vạn phần, sơ ý một chút, lập lại vết xe đổ bị sặc lần trước khi Tranh Vân gọi y là “nương”…

—— Quả thật là một tiểu tử ăn cây táo rào cây sung, y nuôi nó hơn bốn năm, kết quả là chỉ trở về Hách Liên gia mới hơn một tháng, ngay cả cách xưng hô đối với y cũng bị sửa lại!!

“…” Thấy nương bị nước trà làm sặc thành bộ dáng này, Tĩnh Mẫn lập tức không dám lộn xộn, yên tĩnh nằm ở trên đùi Mộ Tĩnh Vân, chờ y từ từ bình phục.

“Khụ… Ai dạy con gọi như vậy?” Cuối cùng dừng ho khan lại, Mộ Tĩnh Vân đỡ trán tựa ở trên bàn, vẻ mặt hết sức khó coi hỏi – nếu như y đoán không sai…

“Là ca ca dạy!” Không nhận ra được sắc mặt của “mẫu thân” đã đen một nửa, lúc Tĩnh Mẫn nói đến ca ca thì lập tức nở nụ cười: “Ah! Nương, con đưa thanh chủy thủ kia cho ca ca rồi.” Nói đến đây mới nhớ là vì sao mình chạy tới nơi này, vội vàng bổ sung thêm một câu.

“!” Lại thấy kinh hãi, không nghĩ tới động tác của tên tiểu tử này cư nhiên có thể nhanh như vậy, mới qua một thời gian, nó đã quen thuộc như vậy với ca ca kiêu ngạo kia của nó… “Nó nói thế nào?” Ngừng lại một chút, vẻ mặt của Mộ Tĩnh Vân rõ ràng có chút mất tự nhiên…

—— Tranh Vân sẽ chịu nhận sao?

“Ca ca nói con qua đây gọi nương đi tới sân luyện võ, ca nói ca sẽ chờ người ở đó.” Khuôn mặt nhỏ nhắn ngẩng lên, thành thật đáp.

“… Biết rồi, con về phòng trước đi, ta tự đi một mình là được rồi.”

Đợi Tĩnh Mẫn trở về biệt viện của nó, Mộ Tĩnh Vân chậm rãi đứng dậy, qua loa sửa sang xiêm y trên người một chút mới chậm rãi bước ra ngoài, quẹo vài lần, đi tới bên trong sân luyện võ của Hách Liên gia——

Từ sớm Tranh Vân đã đợi ở chỗ này rất lâu, nghe được tiếng bước chân của Mộ Tĩnh Vân ở sau lưng vang lên, mới chậm rãi quay người lại – mũ ngọc châu, cẩm bào màu bạc, vẫn là một thân quý khí bức người, biểu tình trên mặt nhàn nhạt, hai tay xuôi ở bên người, tay trái trống không, tay phải cầm một vỏ đao màu tím đậm của một chủy thủ tinh xảo.

“Đánh một trận đi.” Xoay người lại, nhãn thần phức tạp nhìn thẳng “mẫu thân”, Tranh Vân cúi đầu nhìn thanh chủy thủ trong tay một chút, sau đó ngẩng đầu lên khẽ nói…

“Được.” Phụ tử tận lực lẩn tránh đối phương một thời gian lâu như vậy, lúc này bỗng nhiên thấy nhau, đáy lòng tựa hồ như bị thắt chặt lại một chút, tuy rằng không biết Tranh Vân đã tha thứ cho y hay chưa, thế nhưng bây giờ, chí ít cũng đã đạt được mong muốn nói chuyện với nó, nhìn chung cũng là một khởi đầu tốt…

“Tập trung một chút.” Lại nói một câu, nắm chặt chủy thủ trong tay, ánh mắt của Tranh Vân bắt đầu sắc bén hơn, ngưng thần nhìn Mộ Tĩnh Vân, trong ánh mắt lóe lên quang mang của sự kiêu ngạo và liều lĩnh, khí thế ra oai trước để áp chế đối phương, trong người vận công đề khí, chân hạ xuống một chút, *tiên hạ thủ vi cường* (ra tay trước thì chiếm được lợi thế)!

“Tự quản bản thân mình cho tốt đi.” Biết Tranh Vân không phải là đùa giỡn, sát khí trong mắt Mộ Tĩnh Vân cũng bắt đầu ngưng tụ lại – kỳ thật y biết hài tử này chẳng qua là muốn cùng y đánh một trận thống thống khoái khoái, để oán khí trong lòng giải tỏa ra hết mà thôi, cho nên y không thể cự tuyệt, mà chỉ có thể làm theo nó, thật nghiêm túc đánh với nó – nếu là cố ý nhường chịu thua, chỉ sợ Tranh Vân biết sẽ càng thêm oán hận y!

Trong lòng Mộ Tĩnh Vân hiểu rõ, vẻ mặt cũng theo đó mà nghiêm túc lên, hai mắt nheo lại, trong nháy mắt thân hình lay động, phi thân về phía trước, một tay giữ lấy cổ tay cầm đao của Tranh Vân, năm ngón tay kia khép lại, ngón tay làm thành chưởng, mang theo kình lực bén nhọn thẳng tới trước mặt Tranh Vân — những tiểu xảo mở màn này không gây thương tổn cho nhi tử của y được, cho nên cũng không cần quá mức lưu ý đến chỗ nào đặc biệt, ngược lại Tranh Vân, nhất định có thể có chỗ hổng để né tránh——

Mộ Tĩnh Vân biết chênh lệch giữa mình và nhi tử, cho đến nay, y đều không chiếm được lời một lần, hơn nữa nội lực của Tranh Vân thâm hậu, võ công tiến bộ cũng nhanh, cũng chính là ỷ vào điểm này mà y mới có thể ra chiêu tấn công không chút kiêng dè – chỉ là lúc này, y hình như đã đoán sai rồi!

—— Bàn tay của y đã áp đến trước mặt, nhưng Tranh Vân vẫn *bất vi sở động* (không có bất cứ việc gì làm cho giao động), mắt thấy được sẽ tổn thương nó, nhưng tay vẫn để mẫu thân giữ lại, vẫn chỉ là lẳng lặng rũ xuống như cũ, dường như căn bản là giống như không có dự tính lấy chủy thủ ra——

Khi Mộ Tĩnh Vân phản ứng kịp với tình huống bất thường này thì đầu ngón tay của y sẽ đụng phải mắt của Tranh Vân!

Trong lòng nhất thời kinh hãi, đang lúc nghìn cân treo sợi tóc phản ứng kịp, bật người dời bàn tay đi, nhưng động tác mặc dù nhanh nhưng chưởng mang theo nội lực mạnh mẽ, vẫn là đả thương gương mặt *quan ngọc* (dung mạo đẹp đẽ) của Tranh Vân – một vết máu từ trên xương gò má chảy chảy xuống tóc mai của Tranh Vân, từ từ hiện rõ ràng lên, huyết dịch cũng theo một dòng nhỏ lúc ban đầu biến thành những giọt châu chảy xuống, chỉ trong nháy mắt, đã nhiễm đỏ một phần khuôn mặt nhỏ nhắn…

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio