Tài Năng Tuyệt Sắc

quyển 1 chương 115: lời thề của tần diêm 2

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

An toàn ra khỏi Ma Vực, lo lắng trong lòng Khắc Lôi Nhã cũng biến mất. Ba người nhanh chóng hướng về An Mạt Cách Lan.

Lúc Khắc Lý Phu kiểm tra ma lực cho Khắc Lôi Nhã thì rất kinh ngạc, trong thời gian ngắn, Khắc Lôi Nhã đã đột phá Ma Đạo Sư!

"Á á...., Khắc Lôi Nhã, năm nay ngươi mới mười bốn tuổi! Lại là Ma Đạo Sư! Ôi trời ơi!! Sau này ngươi sẽ thành Pháp Thần trẻ tuổi nhất, ha ha... Đúng là đệ tử bảo bối của ta." Khắc Lý Phu ngửa mặt lên trời cười to, vui vẻ lắc lư thắt lưng của mình, "Bây giờ ta sẽ dạy ngươi chú ngữ cao cấp."

"Sư phụ, cấm chú đâu, ta muốn học cấm chú" Một chút chú ngữ cao cấp nho nhỏ kia làm sau có thể thỏa mãn được Khắc Lôi Nhã.

"Học cái đầu ngươi, bây giờ ngươi không thể dùng cấm chú, sức lực tiêu hao rất nhanh, nguy hiểm tới tánh mạng, có hiểu không?" Khắc Lý Phu một mực từ chối.

"Ta muốn học, hiện tại sẽ không dùng." Khắc Lôi Nhã nhất quyết muốn học.

"Không được, không được, chỉ học chú ngữ cao cấp." Khắc Lý Phu lắc đầu không chấp nhận.

"Trả chiếc nhẫn Không Gian lại cho ta!" cái mũi Khắc Lôi Nhã phun lãnh khí, lấy ma thạch cấp chín trong túi ra thương tiếc nói. "Vốn nghĩ sẽ đưa cho sư phụ. Nhưng mà bây giờ thì thôi. Còn có những thứ này......’’ Khắc Lôi Nhã đem ma thạch bỏ vào chiếc nhẫn Không Gian rồi lấy những khoáng thạch mình tìm được ở cung điện dưới đất ra quơ quơ trước mắt Khắc Nhã Phu, rồi lại cất vào.

"A! Nhiều ma thạch cấp chín vậy, còn có Ried khoáng thạch, Sindra khoáng thạch! Khắc Lôi Nhã, ở đâu ngươi có nhiều ma thạch và khoáng thạch quý như vậy, a a a..., cho ta nhìn một chút" Khắc Lý Phu kêu to.

"Dùng cấm chú để đổi." Khắc Lôi Nhã đi thẳng về phía trước không thèm để ý Khắc Lý Phu.

"Được được, sợ ngươi, ngươi muốn học cấm chú gì.’’

Khắc Lý Phu đuổi theo, nịnh nọt hỏi.

Tẫn Diêm nhìn một già một trẻ, khóe miệng mỉm cười. Cũng bước nhanh theo họ.

Khi ba người vừa tới cửa thành đế đô, chưa kịp về phủ Công Tước, người của thần điện Quang Minh đã chờ sẵn.

"Tế Ti đại nhân, Giáo Hoàng đại nhân chờ ngài đã lâu." Người của Thần điện mặc áo trắng tôn kính nói với Khắc Lôi Nhã.

"Làm sao các ngươi biết hôm nay ta sẽ trở về?" Khắc Lôi Nhã cau mày, trong lòng có chút không vui.

"Chúng tôi phụng lệnh Giáo Hoàng ở đây đợi ngài, chưa bao giờ rời khỏi." Người của Thần điện trả lời khiến Khắc Lôi Nhã hoảng sợ.

Một mực chờ ở đây?!

"Tế Ti đại nhân, mời ngài theo chúng tôi trở về Thần Điện, Giáo Hoàng đại nhân đang chờ ngài." Người Thần điện đưa tay cung kính mời, một cỗ xe ngựa màu trắng cách đó không xa.

"Tẫn Diêm, ngươi trở về trước, nói cho gia gia ta đã về, ta sẽ về sau." Khắc Lôi Nhã nhàn nhạt căn dặn Tẫn Diêm.

"Tiểu..... ’’ Tẫn Diêm còn chưa nói hết, đã bị Khắc Lôi Nhã cắt ngang, Khắc Lý Phu biết Tẫn Diêm đang nghĩ gì.

"Tẫn Diêm, người về trước đi. Ta cùng đi với Khắc Lôi Nhã, ta đang muốn gặp Lao Nhĩ." Khắc Lý Phu cười híp nói với Tần Diêm. Hàm ý rất rõ ràng, ông sẽ đảm bảo an toàn cho Khắc Lôi Nhã.

"Vâng" Tẫn Diêm gật đầu, xoay người đi về phủ Công Tước.

Khắc Lôi Nhã và Khắc Lý Phu cùng nhau lên xe ngựa, đi đến thần điện Quang Minh.

Vừa đến cửa chính Thần Điện, trên đường mọi người đều hướng Khắc Lôi Nhã hành lễ. Thầy tế vị trí chỉ dưới Thánh Nữ, mọi người dĩ nhiên rất tôn kính.

"Ơ ha ha, đồ đệ bảo bối, sau này ngươi phải chiếu cố sư phụ nha." Khắc Lý Phu cười híp mắt.

Khắc Lôi Nhã trợn trắng mắt: "Đi tìm đại sư Lao Nhĩ đi, ta không quen ngươi."

Khắc Lý Phu cười hắc hắc bước theo thị nữ dẫn đường đi tìm đại sư Lao Nhĩ.

Khắc Lôi Nhã đi về phía trước, hướng tới đại điện.

Khắc Lôi Nhã theo sau thị nữ ngang qua đại điện, dọc theo hành lang đi vào trong

"Tế Ti đại nhân, Giáo Hoàng đại nhân ở bên trong. Thuộc hạ cáo lui." Thị nữ hành lễ, đi xuống.

Khắc Lôi Nhã nhẹ nhàng gõ cửa, bên trong giọng nói trầm thấp truyền đến: "Vào đi."

Khắc Lôi Nhã mở cửa, liền thấy Giáo Hoàng chấp tay đứng bên cửa sổ.

Giáo Hoàng chậm rãi xoay người, mỉm cười nhìn Khắc Lôi Nhã: "Tế Ti đại nhân của chúng ta cuối cùng cũng trở về?"

Khắc Lôi Nhã trầm mặc, im lặng nhìn ông cụ hiền lành trước mặt. Giáo Hoàng vẫn mặc áo trắng, thấy rất uy nghiêm.

"Tế Ti đại nhân đã nhận lễ vật, có phải cũng nên bắt đầu công việc?" Giáo Hoàng híp mắt, mỉm cười nói. Vẻ mặt cười như không cười khiến Khắc Lôi Nhã khẽ cau mày. Đương nhiên Khắc Lôi Nhã hiểu ý của Giáo Hoàng. Nàng đã lấy mất bảo vật Thần Nữ ban tặng, bây giờ là lúc trả lại.

"Giáo Hoàng đại nhân, thuộc hạ có thể vì Thần điện làm gì đây?" Trong lòng Khắc Lôi Nhã khẽ thở dài, bắt người ta tự chặt tay à. Ông cụ xảo trá này dù sao cũng đã cho nàng một chút mặt mũi.

"Ha ha, đương nhiên rồi.." Giáo Hoàng còn chưa nói hết, tiếng bước chân ngoài cửa vang lên, theo sau là tiếng gõ cửa.

"Vào đi." Giáo Hoàng đã sớm biết người ngoài cửa là ai, nhàn nhạt nói.

Cánh cửa mở ra, đó là Lãnh Lăng Vân và Tuyết Tình. Hai người đi vào, khi thấy Khắc Lôi Nhã, đáy mắt cùng lộ vẻ ngạc nhiên. Khắc Lôi Nhã quay đầu nhìn, nhẹ nhàng gật đầu rồi xoay người, nhưng lại bị thu hút bởi chiếc hộp trong tay họ.

Trong tay người đều cầm một chiếc hộp, một lớn một nhỏ.

"Làm xong việc rồi à?" Giáo Hoàng mỉm cười nhìn hai người họ, dù đang hỏi, nhưng vẻ mặt Giáo Hoàng rất hài lòng. Hai người họ làm việc, chưa bao giờ làm ông thất vọng.

Liễu Tuyết Tình liếc nhìn Khắc Lôi Nhã, khẽ do dự. Lãnh Lăng Vân thì nhíu mày.

"Không sao đâu, bây giờ Khắc Lôi Nhã đã là thấy tế của Thần Điện, không phải người ngoài." Giáo Hoàng lại mỉm cười gật đầu với Liễu Tuyết Tình.

Trong mắt Liễu Tuyết Tình lóe lên một tia phức tạp, mở cái hộp trong tay ra. Ánh mắt Lãnh Lăng Vân cũng phức tạp, muốn mở miệng, nhưng lại bị ánh mắt của Giáo Hoàng ngăn lại.

Khi nhìn thấy vật bên trong chiếc hộp thân thể Khắc Lôi Nhã cứng đờ.

Trong hộp là một bình thủy tinh, bên trong là hai con mắt đầy máu! Con ngươi màu đen! Bình thủy tinh bên cạnh đựng tóc màu đen!

Ngay lập tức máu trong người Khắc Lôi Nhã đọng lại, không cách nào dời mắt khỏi bình thủy tinh. Trong lòng nổi lên một cỗ lạnh lẽo, nắm chặt quả đấm, lòng bàn tay đầy mồ hôi lạnh.

"Phản đồ và kỵ sĩ Hạ Khắc đã chết?" nhìn vẻ mặt của Khắc Lôi Nhã đáy mắt Giáo Hoàng lóe một tia sáng, nhàn nhạt hỏi Lãnh Lăng Vân.

"Đã chết." Lãnh Lăng Vân chậm rãi nói. Nhưng trong lòng đang thở dài. Hắn biết rõ dụng ý của Giáo Hoàng. Nhưng, Giáo Hoàng làm như vậy, có gấp quá không? Nhanh như vậy đã để Khắc Lôi Nhã thấy, thật sự có thể? Muốn thăm dò thái độ của Khắc Lôi Nhã như thế nào với Thần Điện, có phải còn quá sớm hay không?

Liễu Tuyết Tình thấy vẻ mặt Khắc Lôi Nhã có chút tái nhợt, lạnh lùng nói: "Phản bội Nữ Thần Quang Minh, phản bội thần điện Quang Minh chỉ có một con đường chết. Hơn nữa còn cùng cô gái bóng tối dơ bẩn bỏ trốn, tội càng thêm tội."

Ánh mắt Khắc Lôi Nhã chậm rãi từ cái hộp trong tay Liễu Tuyết Tình nhìn đến chiếc hộp trong tay Lãnh Lăng Vân. Nói như vậy, cái hộp trong tay Lãnh Lăng Vân là đầu của kỵ sỉ Hạ Khắc?!

Khắc Lôi Nhã đã sớm biết, con ngươi và cái đầu trong chiếc hộp kia, là của đôi uyên ương số khổ mà bọn họ đã gặp trong sơn cốc! Không nghĩ tới hai người họ không tránh được sự truy sát của Thần điện Quang Minh. Quá tàn nhẫn, con ngươi bị móc, đầu bị chém! Khắc Lôi Nhã nắm chặc quả đấm nắm ngón tay đã trắng bệch, nhẹ nhàng cười chua xót. Thân thể Khắc Lôi Nhã khẽ run rẩy, sắc mặt tái nhợt.

Thần điện Quang Minh! Giáo Hoàng! Đây là. Nhân Nghĩa Đạo Đức của Giáo Hoàng!

Giáo Hoàng hờ hững đi về phía trước, nhìn chiếc hộp trong tay Liễu Tuyết Tình, gật đầu tán thưởng: "Lần này các ngươi làm rất tốt. Tiêu diệt đám người dơ bẩn, làm cho ánh sáng luôn nở rộ......"

Giọng nói của Giáo Hoàng chợt ngưng, thình lình một cổ sức mạnh đánh tới.

Giáo Hoàng và Tuyết Tình đều sửng sốt, cả người Khắc Lôi Nhã phát ra ánh sáng màu vàng, ánh mắt lạnh lẽo. Mà sức mạnh cuồng bạo đó xuất phát từ Khắc Lôi Nhã!

Đáy mắt Liễu Tuyết hiện lên vẻ vui mừng. Khắc Lôi Nhã muốn ra tay với Giáo Hoàng? Nàng muốn chết sao? Giáo Hoàng ngạc nhiên nhìn Khắc Lôi Nhã. Không khí trong phòng hết sức căng thẳng! Giáo Hoàng còn chưa có hành động gì, Lãnh Lăng Vân đã lên tiếng.

"Khắc Lôi Nhã!" Lãnh Lăng Vân hét to, phá vỡ không căng thẳng trong phòng.

Khắc Lôi Nhã đã lấy lại tinh thần, ánh sáng màu vàng trên người biến mất. Chậm rãi buông quả đấm trong tay, lạnh lùng liếc nhìn người trong phòng, không nói lời nào, xoay người rời đi.

Ba người vẻ mặt khác nhau đứng yên tại chỗ.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio