Ầm Ầm.
Tiếng sấm nằng nề xuất hiện từ phía chân trời.
Bạch Đế và Hắc Vũ nhảy lên bả vai Khắc Lôi Nhã, gọi khẩn thiết, hi vọng Khắc Lôi Nhã tỉnh táo lại. Khắc Lôi Nhã lại không có phản ứng.
Mây đen dầy đặc bầu trời, sấm chớp cũng xuất hiện, va vào nhau, gầm thét. Làm người mất hồn bạt vía.
"Chiêm chiếp!" Bạch Đế nóng nảy, liền há mồm cắn vành tai Khắc Lôi Nhã, đau đớn để cho nàng tỉnh táo.
Hắc vũ vừa thấy vậy, cũng cắn một vành tai còn lai của Khắc Lôi Nhã, nghĩ kêu Khắc Lôi Nhã tỉnh.
Cuối cùng ánh mắt của Khắc Lôi Nhã cũng có chút khôi phục bình thường, chậm rãi ngẩng đầu nhìn về sấm chớp trên đỉnh đầu của mình, trong mắt một mảnh chết chóc, vẫn không có bất kỳ cử động. Rầm!
Một đạo sấm chớp giống như cây cột lớn giáng xuống, xông thẳng về phía Khắc Lôi Nhã.
Khắc Lôi Nhã lẳng lặng ngẩng đầu nhìn sấm chớp đang tới gần, gương mặt bình tĩnh, không chuyển động.
Có lẽ, kết thúc tất cả là tốt nhất, không phải sao?
Sau một khắc, Khắc Lôi Nhã lại giật mình.
Một cánh tay có lực kéo nàng và ôm nàng thật chặt, Khắc Lôi Nhã rơi vào trong lòng ngực ấm áp. Khuôn mặt tuyệt mỹ quen thuộc.
Trong con ngươi màu đen đều là kiên nghị, mái tóc màu lửa đỏ tung bay.
Là ngươi? Tại sao lại là ngươi?
Phong Dật Hiên......
"Sát" một tay Phong Dật Hiên đem Khắc Lôi Nhã ôm vào trong ngực, một tay giơ lên cao, khẽ quát, nháy mắt phía trên đầu người xuất hiện một lá chắn bằng gió. Là lá chắn mà cũng không phải là lá chắn. Là một lá chắn gió xoay tròn. Sấm chớp đánh xuống, không đánh xuyên qua tấm lá chắn, mà nó bị xoáy vào trong cơn gió sấm chớp tỏa ra xung quanh. Giống như pháo hoa rực rỡ.
"Thật xin lỗi, ta tới chậm." Phong Dật Hiên ôm Khắc Lôi Nhã thật chặt, nói nhỏ bên tai Khắc Lôi Nhã.
Trong giọng nói tràn đầy áy náy, đau lòng và lo lắng, còn có tự trách. Khắc Lôi Nhã chậm rãi nhắm mắt lại, tựa đầu vào trong ngực Phong Dật Hiên, không nói nên lời.
Lòng của Phong Dật Hiên níu chặt, có cảm giác giờ phút này người trong ngực nhu nhược như sắp tan vỡ. Cảm giác đau lòng cứ như thế lan tràn ra.
Khi Lãnh Lăng Vân chạy tới, liền nhìn thấy cảnh tượng này.
Bầu trời tầng tầng lớp lớp mấy đen, sấm hình trụ khổng lồ đánh xuống, mà bên dưới, một nam tử tuyệt mỹ mái tóc màu đỏ đang ôm một người trong ngực, một tay giơ lên cao, Phong Dật Hiên làm phép để đón sấm chớp, lại là hắn! Ánh mắt của Lãnh Lăng Vân rơi vào người trong ngực Phong Dật Hiên. Lập tức tim hắn giống như ngưng đập. Cô gái tóc đen, nàng, màu tóc thay đổi, nhưng hắn vẫn nhận ra. Đó là Khắc Lôi Nhã! Khung cảnh xung quanh rất kinh hoàng, một vùng đất toàn máu, phía xa Giáo Hoàng nằm trong vũng máu, Ô Mã Lý bị chém làm , tay Công Tước Cổ Đốn bị phế, Lạp Tây Á và Lạp Cách hôn mê. Xem ra tất cả đều là huyết tinh là tàn khốc. Nhưng mà, hai người đứng ở kia điềm tĩnh như vậy, ấm áp như vậy, tuyệt mỹ như vậy! Cảnh tượng trước mắt làm ánh mắt Lãnh Lăng Vân đau nhói, mà tâm cũng đau nhức.
Thời điểm Khắc Lôi Nhã nguy hiểm nhất, là Phong Dật Hiên đứng cạnh nàng, không phải là mình.
Giờ phút này Phong Dật Hiên tuyệt không dám khinh thường, mặc dù hắn đột phá đến cấp Thiên Cương Phong Lệ, nhưng đạo thiên lôi, muốn đónnhận toàn bộ thì rất khó khăn. Trong lòng thầm mắng, nếu như lão già đáng chết đó, ở đây thì tốt. Tuyệt đối có thể ngăn trụ đạo sâm chớp này trên đầu Phong Dật Hiên, cúi đầu nhìn Khắc Lôi Nhã mềm yếu trong ngực. Đây là lần đầu tiên hắn thấy Khắc Lôi Nhã bất lực như thế. Bất luận như thế nào, nhất định phải ngăn cản mười đạo thiên lôi này! Lãnh Lăng Vân đứng cách đó không xa, kinh ngạc nhìn cảnh tượng trước mắt chưa hoàn hồn lại. Cho đến đạo thiên lôi thứ đánh xuống, trên mặt Phong Dật Hiên có vẻ mỏi mệt, lúc này Lãnh Lăng Vân mới phục hồi tinh thần.
Bây giờ không phải thời điểm ngẩn người!
Tiếp tục như vậy, Phong Dật Hiên cũng không kiên ttrì nổi, sẽbị thiên lôi đánh chết cùng với Khắc Lôi Nhã!
Chân mày Phong Dật Hiên nhíu chặt, vẫn như cũ ôm thật chặt Khắc Lôi Nhã hắn đã không còn lực để ngăn cản sấm chớp. Tám đạo thiên lôi, lực lượng của hắn đã tiêu hao hết. Những đạo thiên lôi tiếp theo, lực lượng sẽ cuồng hơn dữ dội hơn. Sợ rằng mình cũng không tiếp nổi, Phong Dật Hiên nghiêng mắt nhìn thấy Lãnh Lăng Vân cách đó không xa, trong lòng khẽ lo lắng, chẳng lẽ hắn muốn bỏ đá xuống giếng? Không đúng, người hắn đang ôm trong ngực là ai? Không phải tiểu quỷ Huyên Huyên cả ngày quấn lấy Khắc Lôi Nhã sao? Hình như, chết rồi? Đã xảy ra chuyện gì? Ngay sau đó tiếng gầm rú trên bầu trời đem suy nghĩ hắn trở lại.Phong Dật Hiên thầm mắng, bây giờ không phải là thời điểm suy nghĩ chuyện này. Phải nghĩ biện pháp bảo vệ tốt người trong ngực! Sức lực Phong Dật Hiên bị rút dần, lá chắn trên đỉnh dầu đang biến mất, một tay ôm thật chặt Khắc Lôi Nhã vào trong lòng.
Hắn muốn dùng chính thân thể mình đỡ hai đạo thiên lôi cuối cùng cho Khắc Lôi Nhã! Lãnh Lăng Vân nhẹ nhàng buông thân thể đã sớm mất đi nhiệt độ của Lãnh Huyên Huyên xuống, lấy từ trên cổ dây chuyền giọt nước trong suốt, kéo xuống. Chấp tay trước ngực, chính giữa là dây chuyền, nhắm mắt lại, nhanh chóng niệm chú ngữ.
"Vách đá dựng đứng!" Lãnh Lăng Vân Phi nhanh chóng đọc xong chú ngữ, đột nhiên mở mắt. Trên tay hiện ra ánh sáng tím, ánh sáng màu tím chói mắt chiếu nghiêng về phía Khắc Lôi Nhã và Phong Dật Hiên, tạo thành một rào chắn.
Rầm!!
Đạo thiên lôi thứ uy lực đáng sợ đánh xuống, nặng nề đánh vào rào chắn màu tím kia. Hàng rào chắn màu tím lắc nhẹ, không có bị tan vỡ. Lãnh Lăng Vân nhẹ nhàng thở phào một cái, hoàn hảo. Vật này hôm nay rốt cuộc cũng phát huy công dụng.
Phong Dật Hiên ôm Khắc Lôi Nhã, ngẩng đầu liền dị tượng trên đỉnh đầu, quay đầu nhìn về phía Lăng Lăng vân, biết là Lãnh Lăng Vân cứu mình và Khắc Lôi Nhã.
Đạo thiên lôi hung bạo cuối cùng giáng xuống thì Lãnh Lăng Vân khẽ hí mắt, đôi môi khẽ động, nhanh chóng đọc chú ngữ. Ánh sáng tím trên đỉnh đầu Phong Dật Hiên và Khắc Lôi Nhã bắn ra bốn phía, trong nháy mắt độ dầy cũng tăng gấp hai.
Rầm!
Một đạo thiên lôi cuối cùng rốt cuộc mạnh mẽ bổ vào hàng rào màu tím.
Thiên lôi tiêu tán, ánh sáng tím biến mất, rào chắn vỡ vụn.
Lãnh Lăng Vân phun ra một ngụm máu tươi. Âm thầm kinh hãi, không ngờ sấm chớp này bá đạo như thế, cắn trả người làm phép!
Xung quanh từ từ yên tĩnh lại, mây đen trên nhanh chóng tản đi. Ánh trắng mông lung dần hiện ra.
"Mau rời khỏi đây." Lãnh Lăng Vân đè nén xuống khó chịu trong lồngngực, ôm lấy thân thể Lãnh Huyên Huyên, đi về phía trước thúc giục. Người của Thần điện sẽ nhanh chóng chạy đến. Bây giờ bọn họ cũng đã không còn lực chiến đấu. Nếu như bây giờ gặp địch nhân, hậu quả rất khó nói.
Ánh mắt có chút phức tạp của Phong Dật Hiên nhìn Lãnh Lăng Vân, nhưng vẫn gật đầu một cái Phong Dật Hiên cúi đầu nhìn người trong ngực, người trong ngực sớm đã hôn mê. Bạch Đế và Hắc Vũ nhảy lên vai Phong Dật Hiên, lo lắng nhìn Khắc Lôi Nhã trong ngực Phong Dật Hiên.
"Đi thôi, trước về nhà ta." Phong Dật Hiên đến gần Lãnh Lăng Vân, lấy ra quyển trục Không gian Tống Truyền xé ra, ánh sáng thoáng qua, bóng dáng của bọn họ cũng biến mất.
Rất nhanh, Thánh nữ Liễu Tuyết Tình và người của Thần điện đã chạy tới, khi thấy cảnh tượng thê thảm trước mắt, toàn bộ giật nẩy người. Mọi người không tin vào mắt mình. Giáo Hoàng mất một chân, máu nhuộm đỏ đất. Thân thể Ô Mã Lý bịphân thành hai nửa, máu óc tung tóe đầy đất. Một cánh tay Công Tước Cổ Đốn đã trở thành hư không, huyết tương đọng lại chung quanh. Miệng lỗ mũi lỗ tai Lạp Tây Á và Lạp Cách rỉ máu, hôn mê bất tỉnh. Mười hai vị Đại Giáo Chủ, không còn nhìn ra thi thể, thi thể không trọn vẹn.
Quá tàn khốc!
Ai gây ra?
Khắc Lôi Nhã không có ở đây, cũng không có thi thể! Chạy? Lăng Vân đâu? Cùng Khắc Lôi Nhã trốn sao?
Như vậy những người này là người nào giết? Chẳng lẽ là Khắc Lôi Nhã? Liễu Tuyết Tình lập tức phủ quyết suy đoán của mình. Tiểu tiện nhân mặc dù rất mạnh, nhưng mà tuyệt đối không thể nào đối với mình sư phụ hạ như vậy độc thủ. Cũng không thể đánh chết nhiều như vậy Đại Giáo Chủ cùng trọng thương Giáo Hoàng!
Chuyện gì đã xảy ra, phải cứu sống mấy người trước mắt mới có thể biết.
Các mục sư đã bắt đầu liều mạng trị liệu.
Mây từ từ che kín ánh trăng mông lung, chung quanh tối dần.
Hai ngày sau, An Mạt Cách Lam bày ra một tin đồn rợn người.
Hi Nhĩ Khắc Lôi Nhã vốn là ánh sao tỏa sáng trên bầu trời, bởi vì bị trục xuất khỏi Thần điện, phát điên chết mẫu thân mình Hi Nhĩ Khải Sắt Lâm, lão sư Ô Mã Lý, làm gia gia Cổ Đốn của nàng bị thương nặng, Hi Nhĩ Công Tước. Thủ đoạn tàn nhẫn đáng sợ. Thần điện Quang Minh chắc sẽ không tiếp nhận người ác độc như vậy, hạ lệnh truy nã, Hi Nhĩ Khắc Lôi Nhã kêu gọi thần Hắc Ám đánh bị thương nặng người của thần điện Quang Minh. Quyến rũ Thánh tử Lãnh Lăng Vân rời bỏ Thần Điện. Bây giờ, trọng thưởng truy nã Khắc Lôi Nhã, bất luận chết sống. Thánh tử Lãnh Lăng Vân bởi vì bị che mờ tâm trí, hi vọng Thánh tử sớm ngày tỉnh lại, trở về vòng tay của Nữ thần.
Tin tức này, tạo nên sóng to gió lớn.
Lạp Cách Tạp, mật thất Phong phủ.
"Bọn người đê tiện!" Phong Dật Hiên nhìn tin tức trong tay, tức phát runkhông đợi đến lúc xem hết đã đem lá thư xé nát.
"Có phải vu oan tất cả cho Khắc Lôi Nhã hay không?" Lãnh Lăng Vân nhàn nhạt hỏi, thấy phản ứng của Phong Dật Hiên Lãnh Lăng Vân đã hiểu hết. Thủ đoạn thần điện Quang Minh, sao hắn không rõ.
"Đê tiện! Đê tiện!" Phong Dật Hiên tức không thốt nên lời. Thần điện Quang Minh lại có thể vô sỉ hạ tiện đến mức này!
Lãnh Lăng Vân trầm mặc, nhìn người trên giường, trong lòng khổ sở. Khắc Lôi Nhã vẫn như cũ không thức tỉnh, vẫn hôn mê, hoặc là không muốn tỉnh. Trạng thái này Khắc Lôi Nhã thân là Mục Sư Lãnh Lăng Vân dĩ nhiên hiểu, nàng đang trốn tránh, trốn tránh thực tế, không muốn tỉnh lại. Không muốn đối mặt với sự thật. Nhưng nếu nàng tỉnh lại, người ta vu oan hãm hại nàng giết chết người thân nhất của nàng, nàng sẽ như thế nào? Phải đối mặt như thế nào? Lãnh Lăng Vân nghĩ tới đây, trong lòng liền rất đau lòng.
Phong Dật Hiên vươn tay nắm lấy tay Khắc Lôi Nhã, nóng nảy nói: "Tại sao nàng còn không tỉnh? Đã hai ngày rồi, tại sao còn không tỉnh?"
Lãnh Lăng Vân trầm mặc, hồi lâu nói: "Nàng đang trốn tránh thực tế, không muốn đối mặt với sự thật tàn khốc này. Cho nên không muốn tỉnh lại."
Phong Dật Hiên sững sờ, ngay sau đó là đau lòng, vươn tay nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt của Khắc Lôi Nhã. Bạch Đế và Hắc Vũ đứng bên gối Khắc Lôi Nhã, lo lắng nhìn mặt Khắc Lôi Nhã.
"Khắc Lôi Nhã, ngươi nhất định phải tỉnh lại. Ngươi còn phải báo thù! Mẫu thân của ngươi, sư phụ của ngươi bị kẻ thù giết chết, chẳng lẽ ngươi muốn ngủ mãi không đối mặt sao?" Lãnh Lăng Vân nhìn gương mặt của Khắc Lôi Nhã, lạnh giọng nói.
"Ngươi!" Phong Dật Hiên cắn răng nhìn vẻ mặt lạnh lẽo Lãnh Lăng Vân, chán nản. Mặc dù biện pháp này rất tàn nhẫn, nhưng lạilà cách hữu hiệu nhất gọi Khắc Lôi Nhã tỉnh lại.
"Khắc Lôi Nhã, tỉnh." Phong Dật Hiên nắm tay Khắc Lôi Nhã thật chặt, trầm giọng, "Nàng biết không? Trên lưng nàng có nỗi oan rất lớn. Mẫu thân của nàng tuyệt đối sẽ không muốn nhìn bộ dáng bây giờ của nàng, tỉnh lại. Chẳng lẽ nàng muốn uổng phí tình yêu của mẫu thân nàng sao?"
Mẫu thân......
Sư phụ............
Chậm rãi, từ từ, lông mi thật dài Khắc Lôi Nhã khẽ run lên.
"Khắc Lôi Nhã!" Phong Dật Hiên kích động nắm chặt tay Khắc Lôi Nhã.
Trong lòng của Lãnh Lăng Vân thở phào nhẹ nhõm.
Khắc Lôi Nhã chậm rãi mở mắt ra.Trong ánh mắt, không có mê mang, không có tuyệt vọng......
Chỉ có kiên định!
"Khắc Lôi Nhã." Phong Dật Hiên lo lắng gọi.
Khắc Lôi Nhã quay đầu nhìn Phong Dật Hiên và Lãnh Lăng Vân, nhẹ nhàng một chữ: "Còn sống."
Trên mặt Phong Dật Hiên mỉm cười, tản đá trong lòng đã để xuống.
Lãnh Lăng Vân nhẹ nhàng nói: "Rốt cuộc ngươi cũng tỉnh."
"Ừ, ta tỉnh." Khắc Lôi Nhã chậm rãi đứng dậy, Phong Dật Hiên vội vàng tiến lên đỡ Khắc Lôi Nhã."Để cho các ngươi lo lắng." Khắc Lôi Nhã nhẹ nhàng tựa đầu vào giường.
"Không có việc gì là tốt." Phong Dật Hiên và Lãnh Lăng Vân nhẹ nhàng gật đầu.
"Nói cho ta biết mọi chuyện thế nào rồi." Con ngươi đen nhánh của Khắc Lôi Nhã một mảnh sâu xa.
Phong Dật Hiên và Lãnh Lăng Vân liếc mắt nhìn nhau.
Phải nói sao? Khắc Lôi Nhã bị vu oan hãm hại trở thành hung thủ giết chết người nàng quan tâm nhất, phải nói sao?