Thích Ngạo Sương nhìn vẻ mặt xấu hổ của Tinh Linh trước mặt, lập tức nhớ tới lời sư phụ đã từng nói trước kia ông đã cứu một Tinh linh và hộ tống nàng về Tinh Linh Chi Sâm, chẳng lẽ chính là Tinh Linh này?
Mạc Na thấy sắc mặt có chút quái lạ của Thích Ngạo Sương, không khỏi có chút lùi bước, nói thật nhỏ: "Ta, ta, quá đường đột. Nhiều người như vậy, ngươi, cũng không thể......"
"Không. Trưởng lão, ngài hỏi đúng người rồi. Người ngài tìm là sư phụ Khắc Lý Phu của ta, ông từng nói cho ta biết, khi còn trẻ ông có cứu một tinh linh hộ tống nàng trở lại Tinh Linh Chi Sâm." Thích Ngạo Sương nhìn Tinh Linh xinh đẹp trước mắt trong lòng có chút thổn thức. Loài người và Tinh linh khác nhau quá lớn, loài người sống chỉ mấy chục năm còn Tinh linh lại là mấy trăm năm, giống như bây giờ. Tinh linh trước mắt trẻ trung xinh đẹp như thế, mà sư phụ thì đã thành ông già, mặc dù lão đầu đấy rất đáng yêu. Thích Ngạo Sương khẽ cau mày, bây giờ sư phụ đang ở nơi nào? Khi nàng còn ở Đê đô cũng không thấy bóng dáng của sư phụ, hiển nhiên là Thần điện cố ý làm vậy. Giờ phút này Thích Ngạo Sương lại càng nhớ đến lão đầu đáng yêu đó.
"A! Thật sao?" Mặc Na kích động đứng lên, trên mặt đỏ ửng.
"Đúng." Thích Ngạo Sương nhẹ gật đầu, nhìn thái độ của Tinh Linh trước mắt đã biết quan hệ của người không đơn giản.
"Hắn, hiện tại hắn có tốt không?" lúc này Mặc Na mới nhớ tới sự luống cuống của mình, cúi đầu che giấu sự luống cuống của mình, ngồi xuống.
"Ông rất tốt." Thích Ngạo Sương gật đầu, trong lòng cũng than nhẹ, sư phụ, giờ này người đang ở đâu? Mình xảy ra chuyện lớn như vậy, chắc hẳn sư phụ cũng đã biết. Như vậy, bây giờ rốt cuộc sư phụ đang làm gì đấy?
"Vậy thì tốt, vậy thì tốt......" Mặc Na lẩm bẩm, chậm rãi ngẩng đầu, cười khổ, khó khăn nói: "Hắn, kết hôn rồi à? Bây giờ chắc cũng đã có nhiều con cháu?"
Thích Ngạo Sương nhìn vẻ mặt khổ sở của Tinh linh trước mặt, nhẹ lắc đầu nói: "Không, sư phụ cả đời không lập gia đình, không thê tử, đừng nói đến con cháu?"
"Cái gì?" Sắc mặt của Mặc Na biến đổi: "Hắn, hắn thật không lấy vợ? Hắn thật không lấy vợ......"
Thích Ngạo Sương hiểu, sư phụ và Tinh tinh này đã có đính ước với nhau, hoặc là lúc còn trẻ sư phụ đã thề với Tinh Linh này cả đời không lấy vợ, cho nên sư phụ vẫn không có lấy vợ sinh con.
"Đúng vậy, chỉ sợ trong lòng sư phụ sớm đã có người rồi." Thích Ngạo Sương nhìn vẻ mặt của Tinh linh này tiếp tục nói: " Người trong lòng sư phụ, chắc là người, trưởng lão Mặc Na."
Mặc Na kinh ngạc mất hồn, một hồi lâu mới lẩm bẩm nói: "Thật là đồ ngốc, hắn thật là đồ ngốc, đã nhiều năm như vậy......"
"Sư phụ cảm thấy rất đáng giá, ông nguyện ý làm như vậy." Thích Ngạo Sương nhìn vẻ mất hồn của Tinh Linh Trưởng lão, nhẹ than thở "Vì sao ngài không chịu cùng một chỗ với sư phụ?!!
Nói tới đây, sắc mặt của Tinh linh ảm đạm xuống, trầm mặc hồi lâu mới chậm rãi nói: "Tuổi thọ của nhân loại chỉ có mấy chục năm, mà tuổi thọ của ta thì mấy trăm năm. Ta, ta không muốn nhìn hắn chết đi. Loài người và Tinh linh làm sao có thể kết nghĩa vợ chồng?"
Thích Ngạo Sương lẳng lặng nhìn Mặc Na, chậm rãi nói: "Mỗi người đều có quyền lợi chọn lựa. Bây giờ ngài biết ông rất tốt, hơn nữa cũng vẫn nhớ ngài. Thế là đủ rồi sao?"
"Đủ rồi, ta rất thỏa mãn." Mặc Na mỉm cười, tháo dây chuyền trên cổ xuống đưa cho Thích Ngạo Sương "Làm phiền ngươi đưa cái này cho hắn, nói cho hắn biết, trong lòng của ta vĩnh viễn nhớ hắn."
Thích Ngạo Sương nhận lấy dây chuyền khẽ nhướng mày, Tinh Linh luôn tự kìm chế cảm xúc không bao giờ nói ra, xem ra trong lòng của nàng rất yêu và nhớ sư phụ.
"Ta biết rồi." Thích Ngạo Sương nhận dây chuyền cam kết: "Ta sẽ đem những lời nói của người nói với sư phụ." Mỗi người đều có lựa chọn của mình, vì sao Khắc Lý Phu và Tinh Linh này lại lựa chọn như thế, Thích Ngạo Sương cũng không biết. Nhưng mà, nàng lại tôn trọng sự lựa chọn của bọn họ.
"Cám ơn ngươi, vô cùng cảm tạ ngươi." Mặc Na đứng dậy hành lễ, bị Thích Ngạo Sương ngăn lại.
Thích Ngạo Sương trêu chọc: "Ta không dám tiếp nhận đại lễ của ngài, sư phụ mà biết không bóc da ta mới là lạ."
Sắc mặt của Mặc Na hơi đỏ lên.
"Đúng rồi, cái này cho ngài." Thích Ngạo Sương suy nghĩ một chút, đem toàn bộ lễ vật mà Khắc Lý Phu đã đưa cho nàng cho Mặc Na.
Mặc Na nhìn những món đồ trong tay nghi hoặc nhìn Thích Ngạo Sương,Tthích Ngạo Sương cười nói: "Tất cả những thứ này đều là sư phụ làm, ta không cần những thứ này, ngài giữ lại làm kỉ niệm."
"Đích thân hắn làm?" Mặc Na mừng rỡ nhìn món đồ trong tay.
"Đúng." Thích Ngạo Sương gật đầu "Cất đi, nếu sư phụ biết được nhất định sẽ khen ta đấy, nói không chừng đem hết toàn bộ cấm chú dạy cho ta." Thích Ngạo Sương cười cười.
Mặc Na si ngốc nhìn đồ vật trên tay, nhẹ vuốt ve. Nhìn Thích Ngạo Sương thổn thức. Cuối cùng Mặc Na tươi cười rời đi, Thích Ngạo Sương đóng cửa phòng nằm xuống. Làm thế nào cũng không ngủ được, trong lòng nhớ đến những người bên cạnh mình. Giờ khắc này sư phụ đang ở đâu, Hạ Thiên như thế nào? Tẫn Diêm đâu rồi, hắn từng lập lời thề mãi mãi theo bên cạnh nàng. Xảy ra chuyện như vậy, hắn vẫn sẽ kiên trì hay đã từ bỏ. Dù sao hắn cũng là người của Công Tước Cổ Đốn. Nghĩ tới đây, trong lòng Thích Ngạo Sương như bị kim châm. Công Tước Cổ Đốn! Mình tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho hắn! Vì quyền thế mà hy sinh tất cả mọi người!
Đế đô An Mạch Cách Lan.
Đêm khuya yên tĩnh, Lạp Tây Á ở trong phòng nghĩ của Viện trưởng Mạc Trác Học Viện Ma Pháp.
"Lạp Tây Á......" Mạc Trát nhẹ gõ cửa gọi.
"Mời vào.!" Giọng nói Lạp Tây Á lạnh nhạt.
Mạc Trát chậm rãi đẩy cửa đi vào, thấy Lạp Tây Á đang nằm trên giường. Lòng Lạp Tây Á níu chặt lại. Từ khi sự việc kia xảy ra, Lạp Tây Á liền rời phủ Hi Nhĩ, không trở về nhà nữa. Đến đây ở cùng với ông, tu luyện lại tu luyện. Một thiếu nữ hoạt bát đáng yêu bây giờ đã thành một người lạnh lẽo. Sâu trong con ngươi Mạc Trát đau lòng, đối với hắn đồ đệ này cực kỳ có thiên phú và thông minh, từ đáy lòng ông rất thương yêu nàng. Bộ dáng này của Lạp Tây Á, làm sao ông có thể không thương yêu cho được. Đứa bé này, hoàn toàn đóng chặt lòng mình.
"Lạp Tây Á, đêm đã khuya, nghỉ ngơi một chút đi. Ngày mai hãy tu luyện." Mạc Trát mở miệng nhẹ nói.
"Uh, con biết rồi. Cám ơn sư phụ." Giọng nói Lạp Tây Á vẫn như cũ không mang một tia ấm, nhàn nhạt nói, nhưng không di động, còn ngồi yên tĩnh.
Mạc Trát thấy thế, nhẹ than thở, xoay người ra khỏi phòng, khép cửa hắn biết, hắn nói gì nữa cũng uổng công. Công Tước Cổ Đốn phái người tới khuyên nhưng Mạc Trác cũng không nói với nàng. Đã không biết bao nhiêu lần Công Tước Cổ Đốn khuyên Lạp Tây Á trở về, Lạp Tây Á lại mắt điếc tai ngơ, cũng chưa bao giờ đi gặp người Công Tước Cổ Đốn phái tới. Chỉ ném lại một câu, bế quan tu luyện, ai cũng không gặp.
Lạp Tây Á nhìn chằm chằm cánh cửa, chậm rãi nhắm mắt lại, một giọng nói nhỏ mà không ai có thể nghe được: "Ta biết rõ, người nhất định sẽ trở lại, tỷ tỷ. Ta sẽ chờ." Lạp Tây Á nhẹ nhắm mắt lại, khóe mắt xuất hiện một giọt nước mắt trong suốt, nhỏ xuống không thấy.
Phủ Công tước Cổ Đốn.
Trong thư phòng, Công Tước Cổ Đốn chắp tay đứng ở cửa sổ, cau mày. Một cái tay để phía sau lưng, cánh tay kia không một chút huyết sắc. Chính là cánh tay đã bị Khắc Lôi Nhã hủy đi, cánh tay bây giờ được làm bằng khoáng thạch, do Giáo Hoàng giúp ông. Cánh tay này, cũng giống như cái chân của Giáo Hoàng. Chỉ là, do Nữ Thần Quang Minh tạo thành. Dĩ nhiên, tất cả đều do Khắc Lôi Nhã gây ra.
Sắc mặt Công Tước Cổ Đốn không tốt cho mấy, bóng tối bao trùm khắp nơi. Cái tên phế vật Lạp Cách vì một cô gái đã chết oán giận ông, liền nhậm chức ở một vùng đất rất xa Đế đô, cả ngày hắn lấy rượu tiêu sầu, không bao giờ tỉnh táo. Người hồi báo nói hắn rất tiều tụy, như vậy cũng tốt. Đồ phế vật, nên chết. Đứa bé Lạp Tây Á này, vừa nghĩ đến Công Tước Cổ Đốn thở dài, đứa bé này vẫn còn phản nghịch với ông, đợi một thời gian nữa tin chắc nó sẽ hiểu tất cả. Chỉ là, cô gái kia tóc đen mắt đen, đã từng là Khắc Lôi Nhã, bây giờ không có bất kì tin tức gì!
Điều này làm cho Công Tước Cổ Đốn rất lo lắng, vô cùng lo lắng.
Trong lòng ông vẫn khắc sâu hình ảnh cặp mắt tràn đầy thù kia của nó. Nó, nhất định sẽ trở lại tìm ông báo thù! Trong lòng Công Tước Cổ Đốn rất rõ, vì thế không thể an lòng. Không chỉ một lần thúc giục Giáo Hoàng tìm giết nàng. Khi bắt đầu Giáo Hoàng còn kiên nhẫn, sau thì thấy phiền, thậm chí còn trốn tránh không gặp.
Tiếp tục như vậy, không được! Công Tước Cổ Đốn lo lắng tiến về phía bàn đọc sách. Mình cũng phải làm chút gì đó! "Khắc Lôi Nhã" rất đáng sợ và nguy hiểm, nhất định phải giải trừ mối nguy hiểm này sớm! Tuyệt đối không thể để cho nàng trở lại nơi này!