Hán Mỗ Tư lập tức quyết định, vung tay lên, khẽ quát: “Hủy!”
Phần đông Yêu tộc chưa kịp hoàn hồn, Hán Mỗ Tư đã dẫn đầu rời đi nhanh chóng. Các Yêu tộc lúc này mới bừng tỉnh, nhanh chóng chạy theo phía sau. Mặc dù trong lòng không hiểu, nhưng vẫn nghe theo mệnh lệnh của Hán Mỗ Tư nhanh chóng rút lui.
Thích Ngạo Sương không đuổi theo, chỉ đứng tại chỗ, nhìn bảo kiếm trong tay tham lam thôn tính bảo kiếm của Hán Mỗ Tư.
Mà trong lòng Hán Mỗ Tư lúc này cũng hiểu ra, vì sao Vạn Phong Lưu lại đối xử long trọng với nhân loại này, tặng huy chương hoa hồng cho nàng ta.
Nhân loại này, tuyệt không đơn giản! Thực lực của nàng ta lại tương đương với mình. Không, thực lực của nàng ta trên mình. Bây giờ nàng ta đã Yêu hóa, vì sao lại đến tham gia đại hội tỷ võ lần này?
Muốn làm Đại Yêu Vương? Không có khả năng. Có chuyện quái dị vậy sao? Một nhân loại, sau khi Yêu hóa, tham gia đại hội tỷ võ, cuối cùng trở thành Đại Yêu Vương?
Một nhân loại làm Đại Yêu Vương để thống trị Yêu giới?
Có thể sao?
Đừng nói tất cả yêu tộc của Yêu giới không đồng ý, sợ rằng vị chí tôn của Yêu giới tuyệt đối cũng không đồng ý.
Nhưng mà, dựa vào lực lượng của vị chí tôn nhất định đã phát hiện thân phận của cô gái nhân loại này rồi, vì cớ gì lại cho phép nàng ta tham gia tỷ võ?
Tất cả những chuyện này rốt cuộc là vì sao?
Hán Mỗ Tư có chút nghĩ không thông.
Bảo kiếm trong tay Khắc Lôi Nhã thôn tính trắng trợn Yêu Tà Chi Liệt, cuối cùng cũng dung hợp với nhau. Thích Ngạo Sương cảm thấy kỳ lạ, lắc lắc bảo kiếm trong tay, cũng không phát hiện lực lực lượng của bảo kiếm tăng lên, không khỏi có chút hoài nghi, lấy tay gảy gẩy thân kiếm, lẩm bẩm “kỳ lạ, không cảm thấy a.”
“Không cảm thấy?” Tạp Mễ Nhĩ đi lên phía trước nhìn bảo kiếm trong tay Thích Ngạo Sương, tập trung tinh thần nhìn kỹ, đột nhiên mỉm cười nói: “Lần sau, ngươi tìm một yêu tộc, đâm thử một kiếm thử xem.”
“À?” Thích Ngạo Sương nhìn bảo kiếm trong tay, vẫn không nhìn ra rốt cuộc có gì khác.
“Bảo kiếm vừa rồi, gọi là kiếm Yêu Tà, là binh khí của Hán Mỗ Tư, bảo kiếm đó có thể trực tiếp hấp thụ lực lượng hạch sinh mệnh của yêu tộc.” Tạp Mễ Nhĩ cười giải thích.
“À, Hán Mỗ Tư lại dùng vũ khí âm hiểm như vậy.” Thích Ngạo Sương ngạc nhiên nói, hạch sinh mệnh một khi mất đi lực lượng, yêu tộc đó cơ bản trở nên vô dụng rồi.
Tạp Mễ Nhĩ cười nhẹ nhàng nói: “Thật ra, ta cảm thấy, Hán Mỗ Tư so với ngươi thì thuần khiết hơn.”
“Người!” Thích Ngạo Sương chán nản, tức giận nhìn Tạp Mễ Nhĩ.
Tạp Mễ Nhĩ cười tươi như hoa, đi lên phía trước. Thích Ngạo Sương thu lại bảo kiếm trong tay, cùng tiến về phía trước.
Hai người thẳng tiến, sau khi đi qua thảo nguyên, thì tiến vào một dãy núi. Dọc theo đường đi, tất cả những yêu tộc gặp phải, đều bị Thích Ngạo Sương giải quyết dễ dàng, thậm chí không cần dùng đến bảo kiếm. Trực tiếp dùng ma pháp giải quyết dễ dàng. Cũng không đụng phải cao thủ giống như Hắc Vũ, Bạch Đế, cũng không thấy bóng dáng của Phong Dật Hiên và Lãnh Lăng Vân.
Sau khi hai người nghỉ ngơi một đêm, vượt qua dãy núi này hầu như là không gặp bất kỳ trở ngại nào.
Cuối cùng thì cũng sắp đến nơi trước khi bắt đầu trận đấu được hiển thị trên bản đồ kia rồi.
Nhưng mà, bây giờ bọn họ nhìn cảnh tượng trước mắt có chút sửng sốt.
Bởi vì ở trước mặt bọn họ là một vườn hoa viên mê cung rộng lớn. Trồng đủ loại thực vật, cây cối xanh ngắt ướt át thật lớn, con đường quanh co khúc khuỷu, tất cả đều mơ màng như vậy.
“Vào mê cung?” Hai lỗ tai trên đầu Thích Ngạo Sương run lên, Tạp Mễ Nhĩ nhìn thấy, thiếu chút nữa không nhịn được mà đưa tay lên véo, nhìn thấy ánh mắt hung dữ của Thích Ngạo Sương nên mới dừng tay.
“Xem ra là, vào thôi.” Tạp Mễ Nhĩ nhìn mê cung vừa khổng lồ vừa rắc rối phức tạp, thản nhiên nói: “Loại mê cung này, nói ra cũng không khó, lúc đi vào một con đường, chúng ta chỉ cần làm một ký hiệu ở đường ra, nếu phía trước là đường cụt thì quay lại, cũng có thể đi theo một mặt tường...”
Tạp Mễ Nhĩ chưa nói xong, chỉ nghe ‘ầm’ một tiếng.
Thích Ngạo Sương trực tiếp phóng ra một ngọn lửa màu vàng công kích cây cối to lớn phía trước.
Cây lớn đổ xuống, sau đó bị Thích Ngạo Sương đốt thành tro tàn.
Phía trước trở nên bằng phẳng.
“Người nói thật phiền phức, trực tiếp đốt luôn thành một con đường để đi không tốt hơn sao?” Thích Ngạo Sương khêu mày nhìn mê cung khổng lồ trước mặt, giải quyết nhanh chóng dường như tốt hơn.
Tạp Mễ Nhĩ không nói gì nhìn hành vi thô lỗ của Thích Ngạo Sương, cứ nhìn lặng lẽ như vậy.
Lần đầu tiên, Tạp Mễ Nhĩ có một cảm giác vô lực.
“Nhìn đi, như vậy nhanh hơn nhiều, cứ đi vào đường bằng phẳng là được.” Thích Ngạo Sương cười hắc hắc, tiếp tục phóng lửa mở đường trước mặt.
Tạp Mễ Nhĩ trầm mặc đi phía sau, lần đầu tiên hắn cảm thấy trí thông minh của mình không bằng Thích Ngạo Sương.
Thích Ngạo Sương cứ như vậy mà đi tới, tốc độ cũng rất nhanh, chủ yếu là sẽ không bị lạc đường.
Trong mê cung khổng lồ này, có vô số yêu tộc có loại tư duy cứng nhắc này, đại đa số yêu tộc đều thành thật đi vào mê cung, rồi nghiêm túc làm ký hiệu, lại nỗ lực đi tới đi lun trong đó.
Vù!
Lại một ngọn lửa màu vàng thiêu rụi một gốc cây xanh.
Một tiếng kêu sợ hãi truyền vào tai Thích Ngạo Sương và Tạp Mễ Nhĩ. Phía sau cây xanh lại có người, không đúng, là có yêu tộc.
Sau khi cây xanh bị thiêu cháy, đập vào mắt Thích Ngạo Sương và Tạp Mễ Nhĩ là một nhóc con dễ thương xinh xắn, xem ra cũng mới , tuổi, đôi mắt to tròn ngân ngấn nước, khuôn mặt xinh xắn trắng nõn lại mềm mại, làn da trắng bóc, tóc quăn màu vàng, trên người mang váy công chúa màu trắng, cứ như vậy rụt rè nhìn Thích Ngạo Sương và Tạp Mễ Nhĩ.
Nhóc con thật đáng yêu!
“Tỷ tỷ, ca ca, các người phải đi qua mê cung này sao?” Giọng nói của nhóc con ngọt ngào giống như âm thanh của tự nhiên, nàng rụt rè hỏi nhỏ. Lại nhìn bọn họ bằng đôi mắt to ngập nước vô tội, trong mắt còn một chút sợ hãi.
“Ừ.” Thích Ngạo Sương nhìn nhóc con trước mặt gật gật đầu. Đứa trẻ này thật đáng yêu, thật khiến người ta yêu thích. Thậm chí còn khiến người ta kích động muốn ôm vào lòng mà hôn một cái.
“Vậy, vậy tỷ tỷ có thể dẫn muội đi theo được không?” Nhóc con rụt rè hỏi.
Thích Ngạo Sương gật đầu, cười nói: “Có thể.”
“Vậy, ca ca này, thật đáng sợ a...” Nhóc con nhìn Tạp Mễ Nhĩ, trong mắt hiện lên vẻ sợ hãi, chậm rãi đi tới bên người Thích Ngạo Sương, tựa hồ như đang tìm kiếm sự bảo vệ.
Thích Ngạo Sương mỉm cười, vươn tay xoa đầu nhóc con nói: “Yên tâm, ca ca này không đáng sợ đâu.”
“Đừng, ca, thật dọa người. Muội không muốn đi cùng ca ca.” Nhóc con vẫn lui về bên người Thích Ngạo Sương. Sau đó, dùng đôi mắt to xinh đẹp kia nhìn chằm chằm vaog Thích Ngạo Sương, tựa hồ như đang cầu xin.
Tạp Mễ Nhĩ vẫn không nói gì, trên khuôn mặt tuấn mỹ vẫn cười ôn nhu mà tao nhã.
“Vậy muội muốn tỷ phải làm sao?” Trong mắt của Khắc Lôi Nhã có chút mơ màng.
“Muội, muội muốn tỷ giết hắn, chỉ mang muội ra khỏi mê cung này.” Giọng nói của nhóc con vẫn ngọt ngào như vậy, lời nói ra lại vô cùng đáng sợ. Đôi mắt to long lanh nước nhìn thẳng vào mắt Thích Ngạo Sương, giọng nói ngọt ngào như âm thanh của tự nhiên tiếp tục nói: “Đại tỷ tỷ, muội muốn tỷ cam tâm tình nguyện làm như vậy, đúng không?”
“Đúng.” Thích Ngạo Sương trở nên kỳ dị, trên mặt lộ ra nụ cười lạnh lùng. Từ trong lòng bàn tay trái, rút ra một thanh bảo kiếm có hình dạng độc đáo. Khi nhóc con nhìn thấy bảo kiếm Thích Ngạo Sương rút ra, trong mắt đầu tiên là cả kinh, sau đó thì vui mừng hớn hở.
Thích Ngạo Sương chậm rãi rút kiếm ra, ánh mắt không có tiêu cự.
“Đúng, đại tỷ tỷ, giết hắn đi, sau đó mang muội đi.” Giọng nói ngọt ngào của Thích Ngạo Sương có sự cám dỗ không nói nên lời, làm cho không người nào có thể nhẫn tâm cự tuyệt yêu cầu của nàng ta. Vẻ mặt vô tội của nàng ta lại khiến người khác thương yêu.
Nhóc con nhìn bảo kiếm trong tay của Thích Ngạo Sương giơ lên cao, trong lòng vô cùng vui sướng. Thật không ngờ, thu hoạch hôm nay lại là một con cá to như vậy. Nữ nhân này, thực lực không tồi chút nào. Nhưng mà, vẫn không làm theo mị hoặc của mình, ngoan ngoãn nghe lệnh mình. Chỉ cần dựa vào lực lượng của nữ nhân này, đi ra khỏi mê cung chết tiệt này, sau đó ra lệnh cho nàng ta tự sát là được. Nhưng mà có lẽ nên giữ lại mạng của nàng ta để nàng ta bảo vệ mình cho đến điểm cuối trong cuộc thi đấu rồi sẽ giải quyết.
Tạp Mễ Nhĩ híp mắt nhìn sự đắc ý ở sâu đáy mắt của nhóc con, cười thầm.
Ngươi cười cái gì? Chết đến nơi rồi mà còn cười. Nhóc con vừa muốn hỏi, trên ngực truyền tới một trận đau nhức dữ dội.
Nhóc con mắt trợn to, ngây ngẩn cả người nhìn bảo kiếm cắm vào ngực của mình.
Ánh mắt của Thích Ngạo Sương làm gì có chút mơ hồ nào, mà cười lạnh nhìn khuôn mặt ngạc nhiên của nhóc con, mà trong mắt của Thích Ngạo Sương đều là bỡn cợt.
“Ngươi...” Nhóc con trừng mắt, không thể tin nhìn khuôn mặt lạnh lùng của Thích Ngạo Sương trước mắt. Làm sao có thể, nữ tử này lại có thể không trúng thuật mị hoặc của mình. Nàng rất muốn hỏi nữ tử có khuôn mặt lạnh lùng trước mắt này là nàng ta thoát khỏi mị hoặc của mình như thế nào? Nhưng mà câu nói kế tiếp nàng không thể nói ra, cứ như vậy ngã thẳng về phía sau, thân thể dần dần hóa thành một đống tro tàn.
Mà lưu lại trên mũi kiếm là hạch sinh mệnh thủy tinh sáng bóng.
“Đây là cái gì?” Thích Ngạo Sương lấy hạch sinh mệnh trên mũi kiếm xuống, nghi ngờ hỏi.
“Đây là hạch sinh mệnh của hồ ly, kiếm Yêu Tà trước kia sẽ hấp thu nó hoàn toàn, nhưng sau khi bị kiếm của ngươi dung hợp, bảo kiếm của ngươi rất kén ăn, sẽ không ăn cái này.” Tạp Mễ Nhĩ thản nhiên nói.
“Ồ.” Thích Ngạo Sương nhìn lơ đểnh hạch sinh mệnh trong tay, dự định thu lại.
Ai biết, lúc này lại phát sinh chuyện khiến người ta kinh ngạc.