Chín mười tên Thập Lục Dực thiên sứ cầm trong tay cự kiếm, bộ mặt khinh thường đem mấy chiến sĩ đang bao vây bọn họ chém làm đôi. Trong khung cảnh hỗn loạn máu me đầy trời cứ như vậy bọn chúng tiến đến chỗ Thích Ngạo Sương.
Hạ Lạc Đặc mấy thiên sứ khác cũng đều đi theo Thích Ngạo Sương nghênh đón địch.
Tất cả Nhị Dực và Tứ Dực thiên sứ chậm rãi lui về phía sau, đem không gian nhường lại cho bọn họ.
"Ha ha, Hạ Lạc Đặc, chiến sĩ trung thành, không ngờ ngươi trong một đêm từ Bát Dực thiên sứ đột phá thành Thập Nhị Dực thiên sứ, ngươi rốt cuộc hấp thu bao nhiêu tin thiên sứ vậy?" Cầm đầu là Thập Lục Dực thiên sứ mỉa mai nhìn Hạ Lạc Đặc lại âm hiểm quái khí mà nói ra một câu nói như vậy. Đây chính là hội trưởng Hội Trưởng Lão Gia Bố Lan, cũng là Ông nội của Phù La Tạp.
Sắc mặt của Hạ Lạc Đặc chợt tái nhợt, cả thân thể càng thêm khẽ run lên.
"Cái kẻ bẩn thỉu này tội của ngươi là không thể tha thứ, linh hồn của ngươi đã bẩn thỉu tới cực điểm." Một người khác trong Thập Lục Dực thiên sứ là Địch Duy Tư cũng âm lãnh mà nói ra một câu như vậy.
Hạ Lạc Đặc cắn chặt răng, sắc mặt càng ngày càng trắng, lời gì cũng không nói ra được.Chiến sĩ là vinh dự, hắn đã không thể nào quay lại, giống như bọn họ nói, linh hồn của hắn đã bẩn thỉu vô cùng, rơi vào địa ngục.
"So với việc các ngươi đem Nữ Thần Quang Minh tiền nhiệm xem như sủng vật mà đùa bỡn thì, Hạ Lạc Đặc hình như so với các ngươi còn tốt hơn rất nhiều lần." thanh âm lạnh lẽo của Thích Ngạo Sương vang lên, thanh âm không lớn, lại đủ để mọi người xung quanh nghe được. Tất cả thành viên Hội Trưởng Lão là các Thập Lục Dực thiên sứ đều nghe được, mọi người bên này của Thích Ngạo Sương cũng nghe được. Nhưng Thích Ngạo Sương lại khống chế rất tốt, chỉ là “vô tình” làm cho vài người nghe thấy thôi.
Thích Ngạo Sương tự nhiên có tính toán riêng, dù sao cũng không được đem danh dự của bọn hắn hạ xuống quá thấp. Nhưng những lời này đủ khiến người của Hội Trưởng Lão tâm thần không yên.
Quả nhiên, người của Hội Trưởng Lãovừa nghe thấy Thích Ngạo Sương nói, từng người một sắc mặt đại biến. Tất cả đều hận không được tiến lên xé Thích Ngạo Sương ra làm trăm mảnh.
"Ngươi là người nào? Cư nhiên ở chỗ này nói bậy bạ, nói hưu nói vượn vũ nhục bọn ta." Gia Bố Lan mặt đen lại lạnh giọng quát lớn.
"Ha ha, có phải là thật hay không, chính trong lòng các ngươi rõ ràng nhất, không phải sao?" Thích Ngạo Sương cười hỏi một đằng, trả lời một nẻo.
Sắc mặt của Hạ Lạc Đặc và mấy thiên sứ đang chậm rãi khôi phục. Đối mặt với kẻ bẩn thỉu miệng lại đầy đạo nghĩa như thế, hành động của bọn họ có gì là quá đáng chứ. Linh hồn của bọn người kia đã sớm bẩn thỉu không chịu nổi rồi!
Mặc kệ là người hay là thiên sứ, tâm tình lúc này đều cảm thấy oán hận. ai nguyện ý làm cái nệm lưng cho người khác cơ chứ.
Các ngươi, cũng chỉ là một bầy như nhau tự dối mình, dối người mà thôi.
Thích Ngạo Sương cười lạnh nhìn mấy người của Hội Trưởng Lão đang tức giận.
Có tới Thập Lục Dực thiên sứ, hơi nhiều một chút thì phải?
Như vậy đối với Mã Lệ Liên hình như không công bằng cho lắm nha.
"Không cần biết ngươi là ai, nếu đứng ở phe Mã Lệ Liên, sẽ phải trả giá thật đắt." Địch Duy Tư cười lạnh, quơ kiếm trên tay nhắm thẳng vào Thích Ngạo Sương, âm lãnh nói, "Mà cái giá đó sẽ là tính mạng của ngươi."
Thích Ngạo Sương cười mà không nói, chậm rãi giơ tay lên, đột nhiên phất tay.
Ánh sáng màu vàng chói mắt, Thích Ngạo Sương cả người được bao phủ bên trong. Kim quang chói mắt khiến nhóm người của Hội Trưởng Lão người cũng chịu đựng không nổi mà nheo mắt lại, nhìn không rõ lắm tình hình trước mắt.
Khi Thích Ngạo Sương đem bao kiếm trong thân thể rút ra, thân kiếm không ngừng run rẩy. Nó đang hưng phấn! Đối với bảo kiếm thì Thập Lục Dực thiên sứ đều không phải là Phàm Phẩm nha. Giờ phút này Thích Ngạo Sương thấy bảo kiếm trong tay giống như quỷ chết đói nhìn thấy một đống thức ăn ngon mà hưng phấn hẳn lên. Nếu nó có thể nói, đoán chừng nó đã phải vui mừng mà gào khóc rồi.
" Yên lặng một chút đi." Thích Ngạo Sương nhịn không được muốn co giật khóe miệng, duỗi ngón tay ra gõ gõ thân kiếm. Cái tên này thật là không có trật tự gì rồi.
"Đi tìm chết đi!" Địch Duy Tư âm lãnh hét lên một tiếng, giơ kiếm bổ về phía Thích Ngạo Sương.
Thích Ngạo Sương khẽ mỉm cười, giơ kiếm ra đỡ.
Sau lưng Địch Duy Tư Thập Lục Dực thiên sứ tất cả đều cầm kiếm mà tiến lên. Sau lưng Thích Ngạo Sương mọi người cũng xông tới.
Một cuộc chiến kịch liệt đã được bắt đầu.
Địch Duy Tư nhìn đôi cánh Hỏa Diễm Sí Bàng sau lưng Thích Ngạo Sương trong lòng kinh ngạc, trong đầu nhanh chóng tìm kiếm, người thiếu nữ này là ai. Thoạt nhìn hình như cũng không phải là người của Thần giới, người của thần giới cũng không có đôi cánh có hình dạng như vậy.
Tóc đen, mắt đen, còn có Hỏa Diễm Sí Bàng......
Keng——!!!
Vũ khí giao nhau gây ra tiếng nổ lớn, vang lên trong không trung, thanh âm khổng lồ đinh tai nhức óc, càng thêm vang dội cả một vùng.
Địch Duy Tư tư cau mày âm thầm kinh hãi người thiếu nữ, trước mắt này lại có thể đón lấy một kiếm của mình, mà mặt không hề đổi sắc.
Một khắc sau đó, Sắc mặt của Địch Duy Tư trở nên tái nhợt, nhìn cánh tượng trước mắt con ngươi của hắn co rút
Hắn đang nhìn thấy cái gì đây?
Bảo kiếm trong tay của thiếu nữ trước mắt sau khi đụng vào bảo kiếm của hắn, lập tức thay đổi hình dạng, biến thành chất lỏng rất nhanh vây lấy bảo kiếm của mình!
Rắc rắc rắc rắc thanh âm làm cho người ta run sợ.
Chỉ một cái chớp mắt, Bảo kiếm trong tay của Địch Duy Tư chỉ còn lại mỗi chuôi kiếm.
Bảo kiếm của hắn cứ như vậybiến mất! Không! Là bị bảo kiếm trong tay thiếu nữ này “ ăn” mất! Đúng vậy, hắn không có nhìn lầm, bảo kiếm của mình bị ăn sạch rồi......
Địch Duy Tư chỉ biết ngây ngốc nhìn một đoạn chuôi kiếm ngắn ngủn trong tay hắn, một hồi lâu chưa có lấy lại được tinh thần Chỉ trong một nháy mắt, bảo kiếm của mình đã không còn nữa! Nó đã bầu bạn với mình mấy vạn năm qua, giờ đã không còn nữa
Hưu—— (cái này chắc là tiếng gì đó)
Thích Ngạo Sương đợi bảo kiếm trong tay ăn uống no đủ, rồi nhìn Địch Duy Tư đang sững sờ, dĩ nhiên là sẽ không tốt bụng cho Địch Duy Tư thời gian hồi phục tinh thần. Nàng lạnh lùng cười một tiếng, cầm bảo kiếm trong tay xông ra!
Địch Duy Tư lúc này mới lấy lại tinh thần, kinh hãi, vội vàng lắc mình tránh né, thì đã quá trễ, bờ vai của hắn vẫn bị Thích Ngạo Sương một kiếm bổ trúng, cả vai trái thiếu chút nữa cùng thân thể chia lìa.
Địch Duy Tư tư lập tức nhanh chóng lui về phía sau đi, vội vàng dùng ma pháp trị liệu cho bản thân. Nhìn thiếu nữ trước mắt xinh đẹp nhưng mà trên mặt lại mang nụ cười lạnh lẽo làm cho người ta hít thở không thông, Địch Duy Tư chợt tỉnh ngộ, thất thanh hét lớn: “ Là song hắc thiếu nữ! Là song hắc thiếu nữ trong truyền thuyết!!!”
Địch Duy Tư tư vừa hét lên, Thập Lục Dực thiên sứ đều kinh hãi!
Song hắc thiếu nữ? Thật sự là nàng? An Cat Lí Tạp báo cáo chuyện này, bọn họ còn tưởng rằng là lời nói vô căn cứ, cho là An Cát Lí Tạp vì sai lầm của bản thân mà bịa ra lí do buồn cười như vậy. Không ngờ song hắc thiếu nữ trong truyền thuyết thật sự đã xuất hiện ở Thần giới, thật sự xuất hiện ở trước mặt bọn họ. Mà bây giờ đang cùng bọn họ đối địch.
"Chẳng lẽ, chẳng lẽ truyền thuyết là thật sao, hơn nữa hôm nay sẽ ứng nghiệm tại đây?" Một Thập Lục Dực thiên sứ đang chống chọi lại đòn tấn công của Hạ Lạc Đặc, như kẻ mất hồn lẩm bẩm nói ra một câu nói như vậy.
Một câu nói này giống như tảng đá quăng vào mặt hồ tĩnh lặng, khơi dậy tầng tầng lớp lớp sóng gió.
Sắc mặt của Thập Lục Dực thiên sứ cũng thay đổi, nếu như lời đồn đãi kia là thật, như vậy thì......
"Câm miệng, cũng chỉ là lời nói vô căn cứ mà thôi, chính là một nhân loại đê tiện mà thôi, các ngươi liền bị dọa tới mức này sao?" Gia Bố Lan vừa nhìn thấy tình thế trận chiến, cực kỳ tức giận hô to, một kiếm đánh bay Hắc Vũ, lui về phía sau niệm chú ngữ.
Tất cả thiên sứ vừa nghe Trưởng Lão nói vậy trong lòng hơi an tâm. Đều không ngừng an ủi mình, Đúng vậy a~~. Nàng ta cũng chỉ là nhân loại đê tiện mà thôi có thể gây sóng gió gì được? Chẳng qua là cường giả trong nhân loại mà thôi. Bọn họ đều là thiên sứ có cánh! Hơn nữa Gia Bố Lan là Ma Vũ Song Tu thiên tài siêu cấp, thực lực của hắn ở Hội Trưởng Lão….không, thực lực của hắn ở trên Thần Giới này là mạnh nhất. Ở tại Thần Giới này, chỉ sợ rằng cũng chỉ có Long thần mới có thể hơi áp chế hắn một chút.
Có hắn ra tay đối phó thì cái nhân loại đê tiện kia sẽ bị tiêu diệt thôi, cả thế lực của Mã Lệ Liên cũng vậy, sẽ nhanh chóng bị tiêu diệt.
Nghĩ đến đây, tất cả người của Hội Trưởng Lão lại tự thôi miên nhau, nhanh chóng lấy lại ý chí ngoan cường tiến lên.
Gia Bố Lan nhanh chóng đọc lên chú ngữ, Liệt Diễm Độc Xà được phun ra, lửa mang theo hơi thở cực nóng tới mức có thể đem một người hun thành thịt khô. Không khí như muốn bốc cháy.
Sắc mặt của Hạ Lạc Đặc đại biến, tránh khỏi công kích của một thiên sứ lại hô to : "Mau lui lại! Liệt Diễm Độc Xà của Gia Bố Lan không phải dễ ngăn cản như vậy đâu!" Hiển nhiên, Hạ Lạc Đặc là đã biết ma pháp này lợi hại cỡ nào, cho nên hiện tại trong lòng vẫn còn sợ hãi hô to để mọi người lui về phía sau tránh né. Mà hắn cũng mau nhanh chóng kết một kế giới đem hai phe tách ra. Mặc dù biết phép này của hắn không có ngăn cản được nhưng mà có còn hơn không.
Mà người của Hội Trưởng Lão trên mặt đều lộ nụ cười dữ tợn cùng đắc ý. Xuất hiện rồi! Liệt Diễm Độc Xà của Gia Bố Lan, Thần giới ai có thể ngăn cản được? Dĩ nhiên, ngoại trừ Long Thần ra.
Đoàn người của Thích Ngạo Sương sắc mặt nặng nề, bởi vì bọn họ rõ ràng cảm thấy y phục trên người cơ hồ cũng muốn bốc cháy. Mà máu bên trong cơ thể của bọn họ hình như cũng bị nung đến sôi trào.
Quả nhiên không tầm thường!
Người của Hội Trưởng Lão tụ tập với nhau, tạo ra một kết giới. Động tác của bọn họ càng thêm nói rõ ma pháp này của Gia Bố Lan đang sợ tới mức nào.
"Ngạo Sương." Lãnh Lăng Vân trầm giọng kêu một tiếng muốn tiến lên ngăn cản ở trước mặt của Thích Ngạo Sương, nhưng mà thoáng một cái, một cái bóng đã phi thân tiến lên trước. Phong Dật Hiên trầm mặc chắn ở trước mặt của Thích Ngạo Sương.
Thích Ngạo Sương nhìn Phong Dật Hiên đang ngăn cản trước mặt mình, hơi sững sờ, ánh mắt dần dần dịu lại.
"Tất cả đều chết đi cho ta, một lũ kiến hôi, cũng dám vọng tưởng khiêu khích ta." Gia Bố Lan đọc chú ngữ xong, dữ tợn gầm thét.
Cái ngọn lửa rắn rết kia đang gào thét xông về đoàn người của Thích Ngạo Sương. Không khí quỷ dị, bị ngọn lửa cắt xén.
Thích Ngạo Sương không có tránh né, mà là tiến lên đón lấy, chắn trước mặt Phong Dật Hiên
Thích Ngạo Sương không tránh không né, khiến Gia Bố Lan khẽ sửng sốt.
Cái nhân loại đê tiên này, là kẻ không biết cao thấp sao, không biết tốt xấu muốn đỡ công kích của mình?
"Ngạo Sương!" Phong Dật Hiên mày nhíu lại chặt, đã rất lâu rồi hắn mới gọi tên Thích Ngạo Sương. Thanh âm trầm thấp nhưng tràn đầy ân cần cùng lo lắng.
Thích Ngạo Sương ngẩn ra, ngay sau đó trên mặt lộ ra nụ cười.
Dật Hiên, ở tại thời khắc như vậy, hoặc nên nói là chỉ có thời khắc như vậy, ngươi mới có thể công nhận cùng ta có quen biết nhau sao?
Thích Ngạo Sương nghênh đón công kích, chỉ là nhẹ nhàng trong nháy mắt vung tay lên.
Thế cục liền ngay lập tức thay đổi!!!
Oanh một tiếng, trước mặt của Thích Ngạo Sương xuất hiện một đoàn Hắc Sắc Hỏa Diễm cao ngang người. Hắc Sắc Hỏa Diễm đen nhánh không mang theo một tia tạp chất. Hắc Sắc Hỏa Diễm này cùng với ngọn lửa Thiếu chủ phát ra hoàn toàn bất đồng.
Thiếu chủ phát ra ngọn lửa liều lĩnh, màu đen có chứa một ít màu đỏ như máu. Mà Hắc Sắc Hỏa Diễm của Thích Ngạo Sương lại một mảnh yên tĩnh, đen nhánh vô cùng, cứ như vậy lẳng lặng thiêu đốt. Thậm chí giống như không tồn tại. Không có chút cảm giác nóng bỏng hay gây thương tổn gì.
Vậy mà, Chính Hắc Sắc Hỏa Diễm đó lại làm cho Liệt Diễm Độc Xà phải run sợ mà thối lui.!
Hơi thở cực nóng nháy mắt biến mất, đoàn người của Thích Ngạo Sương mới vừa rồi thậm chí cảm thấy cả máu huyết cũng sôi trào, nhưng bây giờ chậm rãi đã ổn định trở lại. Cả không khí cơ hồ muốn bốc cháy cũng dần dần trở về bình thường. Ngọn lửa rắn độc cứ như vậy dừng ở cách Thích Ngạo Sương năm thước.
Gia Bố Lan hóa đá, cứ như vậy ngây ngốc nhìn ma pháp của mình phóng ra ngoài.
Tất cả Thập Lục Dực thiên sứ cũng đều ngẩn người, cứ như vậy sững sờ nhìn Liệt Diễm Độc Xà không có cách nào tiến lên được.
Sau lưng Thích Ngạo Sương mọi người mặc dù kinh ngạc, nhưng lại không có biểu hiện trước mặt đối phương.
Bạch Đế và Hắc Vũ trong mắt lại thoáng qua một tia hài hước, mà Hắc Vũ nhìn Gia Bố Lan bằng ánh mắt hết sức đồng tình.
Vương Giả Chi Diễm!
Gia Bố Lan thật đúng là xui xẻo tới cực điểm.
Hắn cố tình sử dụng là ma pháp Hệ Hỏa, mà Thích Ngạo Sương lại cố tình nắm giữ Vương Giả Chi Diễm!
Liệt Diễm Độc xà an tĩnh dừng lại ở đó không có lên trước nửa bước, Gia Bố Lan có chút tức giận, sẽ phải lần nữa làm phép. Lần này chính Liệt Diễm Độc Xà lại làm cho Gia Bố Lan cả đời cũng không quên được ngày hôm nay.
Chỉ thấy Liệt Diễm Độc Xà chậm rãi, chậm rãi dựng lên, sau đó khom lưng, gật đầu, nằm rạp ở trước mặt của Thích Ngạo Sương.
Nó giờ phút này giống như có sinh mạng bình thường hướng Thích Ngạo Sương cung kính mà hành lễ. Có lẽ nói đúng ra là hướng tới Vương Giả Chi Diễm ở trước mặt Thích Ngạo Sương mà hành lễ.
Gia Bố Lan chỉ cảm thấy ngực không ngừng sôi trào, sôi trào. Muốn hộc ra một ngụm máu tươi, thế nhưng hắn lại liều mạng nuốt xuống. Nội thương, tuyệt đối là do nội thương......
Địch Duy Tư và đám thiên sứ phía sau hắn tất cả đều mang vẻ mặt như màu đất, không thể tin nhìn một màn trước mắt này.
Thích Ngạo Sương trên mặt hiện lên nụ cười sáng lạn, đáy lòng lại cực kì thoải mái: làm lãnh đạo~~~, chính là không giống người thường nha ~~
Tiếp theo lại xuất hiện một màn làm cho người xem không thể nào tiếp nhận nổi, Thích Ngạo Sương hí mắt khẽ trầm ngâm, Vương Giả Chi Diễm bỗng chốc trở nên to lớn, sau đó nhẹ nhàng di chuyển.
Liệt Diễm Độc Xà thấy Vương Giả Chi Diễm tiến lên thì nó chậm rãi theo sau, sau đó chậm rãi thay đổi phương hướng, nhắm ngay đoàn người của Gia Bố Lan.
Mắt Gia Bố Lan trừng trừng tới nỗi sắp lồi ra rồi, gắt gao nhìn ma pháp của mình vừa mới phóng ra. Đây chính là ma pháp mình dùng toàn bộ sức mạnh mà phóng ra ngoài! Hiện tại, hiện tại tại sao lại quay lại???
"Đi!" Thích Ngạo Sương khẽ quát một tiếng, Ngọn lửa rắn độc khổng lồ như đang rất kích động, chạy tới vội vàng xông về đoàn người Gia Bố Lan.
Lần này, đổi thành đám người Gia Bố Lan cảm thấy y phục chắc sắp cháy hết, máu cũng nóng tới mức sôi trào.
"Phụ thân, mau chạy đi!" Địch Duy Tư kêu khẽ một tiếng, đem Gia Bố Lan bị nội thương đang ngẩn người kéo trở về.
Gia Bố Lan mới phát hiện lửa đã cháy đến mông rồi mới chối hả chạy đến chỗ các thiên sứ khác, lúc này trong lòng hắn chỉ muốn chửi thề, tại sao vừa rồi lại dùng toàn lực thả ra các ma pháp đáng chết kia.
"Thánh Thuẫn!!!" Một Thập Lục Dực thiên sứ đột nhiên bay đến trước mặt chúng thiên sứ, triển khai một tấm chắn khổng lồ, Thánh Quang lóe lên, đem tất cả Thập Lục Dực thiên sứ bảo vệ phía sau.
Thích Ngạo Sương nhíu mày, trợn to hai mắt xem náo nhiệt, lần đầu tiên thấy thế nào là bê đá tự đập vào chân của mình, tất nhiên muốn xem cho rõ rồi.
( ý là nói ông kia xuất ra ngọn lửa lại bị nó công kích trở lại đó)
Ầm tiếng nổ lớn, chấn động, cả vùng đất hình như cũng run rẩy.
Triển khai “ Thánh Thuẫn” là một cách phòng ngự rất có hiệu quả, đáng tiếc, một kích này thật sự quá kinh khủng. Cái Thánh Thuẫn không lồ kia bị đánh cho nát bấy, tiêu tán ở giữa không trung, mà cả người của kẻ kia bị bay ra ngoài, bay cực xa. Cộng thêm một đường màu đỏ bay múa trong trong trung, đó là hắn nôn ra máu tươi. Thoạt nhìn chắc thiên sứ này đã bị phế rồi.
Những kẻ khác cũng không chịu nổi, mọi người mặt đỏ tới mang tai, vẻ mặt thật là mập mờ cực điểm. Làm cho người ta không khỏi có suy nghĩ tà ác nào đó. Thật ra thì tình huống lúc này là do bọn họ bị thương quá nặng.
"Ngươi,ngươi…...." Gia Bố Lan tức giận chỉ vào Thích Ngạo Sương, ngươi ngươi nửa ngày câu nói kế tiếp cũng không có nói ra được. Hắn nội thương nghiêm trọng, tức giận nhất là bị ma pháp của chính mình tổn thương......
Bạch Đế có chút trầm mặc nhắm mắt lại, không đành lòng nhìn cảnh tượng Gia Bố Lan thê thảm như thế nào.
Hắc Vũ diêu nhìn Hắc Sắc Hỏa Diễm đang lơ lửng trong không trung, thầm than trong lòng Vương Giả Chi Diễm thật đúng là Vua của ngọn lửa.
Phong Dật Hiên có chút kinh ngạc nhìn bóng lưng Thích Ngạo Sương, ánh mắt phức tạp cực kỳ.
Sau lưng Hạ Lạc Đặc mấy thiên sứ cũng lộ vẻ mặt vui mừng.
Sĩ khí của đoàn người Gia Bố Lan vào giờ khắc này giảm xuống đến cực điểm.
Chung quanh rất an tĩnh, chỉ có tiếng vỗ cánh…
Mã Lệ Liên đứng ở đàng xa, vui mừng nhìn tất cả phía trước, các thiên sứ có thực lực kém không nhìn thấy gì nhưng, nàng thì thấy thật rõ ràng. Thật tốt quá! Thật không nghĩ tới cái nhân loại này lại cho nàng một tin vui như vậy. Hiện tại người của Hội Trưởng Lão tinh thần xuống dốc, hơn nữa mọi người cũng bị thương không nhẹ, chính là cơ hội tốt để thừa thắng xông lên.
"Hạ Lạc Đặc, lên cho ta! Làm thịt mấy lão súc sinh này cho ta!" Mã Lệ Liên ở trong lòng điên cuồng kêu gào, ánh mắt nóng bỏng của Mã Lệ Liên cơ hồ còn hòa tan tất cả mọi người ở đây. Ở trong nhận thức của nàng, Hạ Lạc Đặc tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho cơ hội này, nhất định sẽ diệt trừ mấy lão súc sinh kia.
Hắn luôn luôn là vì mình!
Mã Lệ Liên lòng tin tràn đầy, càng thêm cảm thấy tiền đồ sáng lạn.
Vị trí người cao nhất Thần Giới bây giờ dễ như trở bàn tay. Sau đó sẽ thống lĩnh tam giới, trở thành bá chủ cuối cùng.
Nơi xa xa giữa không trung, Gia Bố Lan đè nén hơi thở đang đứt đoạn, lần nữa đem máu tươi suýt nôn ra lại nuốt trở về. Chỉ là cặp mắt hiện đầy tia máu oán hận nhìn chằm chằm Thích Ngạo Sương.
Tiện nhân đáng chết, xxx ngươi một trăm lần! nhân loại đê tiện! Không phục, ta không phục a! ( bó tay cái ông này … “xxx” là …khụ.. khụ… khụ.. ây da~~ ta chịu à!!)
Gia Bố Lan không thể tiếp tục chịu được, rốt cuộc chợt phun ra một ngụm máu tươi. Thân thể lảo đảo muốn ngã, Địch Duy Tư thấy thế, tập tễnh bay tới, miễn cưỡng đỡ Gia Bố Lan.
Mà sắc mặt của hắn và người của Hội Trưởng Lão là một mảnh tro tàn.
Bọn họ cũng bị thương không nhẹ, những người trước mắt thực lực cường hãn sẽ không bỏ qua cho bọn họ
Chẳng lẽ, hôm nay tất cả trong chốc lát đều bị hủy sao? Chẳng lẽ tất cả đều bị tiện nhân Mã Lệ Liên đó lật đổ sao?
Song hắc thiếu nữ!!!
Địch Duy Tư mặt tràn đầy bi phẫn nhìn Thích Ngạo Sương, đang chuẩn bị nói vài lời thoại trước khi chết để tỏ rõ mình không cam lòng tới mức nào.
Thích Ngạo Sương lại buông tay nhún vai, nhàn nhạt một câu: "Tốt lắm, có thể kết thúc công việc rồi, chúng ta đi thôi." Thích Ngạo Sương nói xong, Vương Giả Chi Diễm biến mất, nàng dẫn đầu xoay người rời đi. Mà theo chân nàng, đám người có thực lực không tầm thường kia cũng rời đi.
Địch Duy Tư hung hăng nện một đấm trên mặt đất.
Vô lực, là cảm giác vô lực...
Những Thập Lục Dực thiên sứ khác cũng đều ngây ngốc nhìn bóng lưngThích Ngạo Sương.
Bỏ đi? Cứ như vậy kết thúc sao?
Bọn họ không đến lấy mạng chúng ta sao?
Cứ như vậy tha cho chúng ta?
Có ý gì a ——!!!
Mã Lệ Liên ngây ngẩn cả người. Thích Ngạo Sương là có ý gì? Không phải phải trợ giúp mình trở thành người nắm quyền chân chính sao? Tại sao tại sao lại như vậy, thời khắc mấu chốt lại buông tay? Hội Trưởng Lão tinh thần đê mê, bị thương không nhẹ, cơ hội tốt như vậy, nàng cư nhiên cứ như vậy bỏ qua?!!!
Mã Lệ Liên sắp điên rồi! Mỹ vị đến miệng không ăn được, chính là cảm giác này!
Thích Ngạo Sương, ngươi rốt cuộc có ý gì? Mã Lệ Liên hung hăng bay tới, trực tiếp nghênh đón đoàn người Thích Ngạo Sương trở về.
Người của Hội Trưởng Lão dĩ nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội tốt như vậy. Nếu song hắc thiếu nữ bỏ qua cho bọn họ, với tình trạng bây giờ mà bọn họ tiếp tục chiến đấu thì quả là không có đầu óc rồi. Địch Duy Tư nhìn thấy Hạ Lạc Đặc muốn vuvng kiếm lên, thì vội vàng đỡ Gia Bố Lan khẽ quát một tiếng: "Rút lui!"
Người của Hội Trưởng Lão nhanh chóng rút lui, phía sau các đại thiên sứ vây quanh che chở. Bọn người Hạ Lạc Đặc trơ mắt nhìn người của Hội Trưởng Lão càng ngày càng xa, cứ như vậy thoát được.
Thích Ngạo Sương vẻ mặt lạnh nhạt trở về, ở giữa không trung liền gặp Mã Lệ Liên khí thế đang hung hăng
Giờ phút này sắc mặt của Mã Lệ Liên quả thật đen thui đến cực điểm, nàng nhìn thấy Thích Ngạo Sương mang vẻ mặt hờ hững, liền giận dễ sợ, đưa ngón tay chỉ vào mũiThích Ngạo Sương liền gầm lên: "Thích Ngạo Sương! Ngươi có ý gì?! Ngươi nói không giữ lời?! Ngươi tại sao lại hành động như vậy?! Ngươi biết ngươi đang làm cái gì không? Ngươi là có ý gì!"
_________________