Khắc Lôi Nhã khéo léo di chuyển trong bóng đêm, đuổi theo khói đen về hướng cửa thành. Khói đen này bay thẳng đến chân tường thành, chui vào trong miệng giếng ở góc tường. Khắc Lôi Nhã ngừng thở, lặng lẽ đi theo. Trong tầm mắt nàng toàn là một mảnh tối tăm. Đây là giếng cạn, bên cạnh có một cái thang gỗ. Khắc Lôi Nhã dừng một chút, ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm, đoán chừng chim nhỏ đã dẫn sư phụ đến đây. Suy nghĩ một chút, Khắc Lôi Nhã giấu giếm hơi thở, chậm rãi bò xuống giếng cạn.
“Này này, Khắc Lôi Nhã, chờ một chút đi. Chờ sư phụ ngươi tới rồi xuống. Ta cảm thấy gió lạnh đang thổi vù vù ở đây.” Ngõa Nhĩ Đa run rẩy.
“Không phải là cảm thấy, mà đúng là có gió!” Khắc Lôi Nhã cau mày nhìn giếng cạn phía dưới. Ở đó có từng đợt gió thổi nhè nhẹ. Gió này từ đâu tới?
Khắc Lôi Nhã từ từ bò xuống, thẳng tới đáy giếng.
Khói đen đã biến mất.
Bốn vách giếng không có dấu vết gì.
Khói đen biến đâu mất rồi?
Khắc Lôi Nhã quan sát bốn phía, nhắm mắt lại, tay đặt nhè nhẹ trên vách giếng. Ngõa Nhĩ Đa kinh ngạc nhìn Khắc Lôi Nhã cứ thế xuyên qua.
Khi nàng mở mắt một lần nữa, trước mắt là một đường hầm tĩnh mịch.
“Là ảo thuật?” Ngõa Nhĩ Đa kinh ngạc nói. Vách giếng này không bình thường. Không ngờ đó chỉ là ảo giác của con người mà thôi. Căn bản không có vách giếng, phía sau chính là mật đạo.
Khắc Lôi Nhã không nói thêm gì, mà cứ thế đi dọc theo đường hầm. Bạch Đế nắm chặt tóc nàng, cũng trừng tròng mắt lên nhìn về phía trước.
Càng đi, gió càng mát.
“Tình huống thế nào?” Khắc Lôi Nhã hỏi Ngõa Nhĩ Đa.
“Hơi thở hắc ám so với mới rồi phai nhạt không ít. Chắc hắn đã đi xa.” Ngõa Nhĩ Đa cảm nhận, trả lời Khắc Lôi Nhã.
Khi Khắc Lôi Nhã chui ra khỏi đường hầm thì bị kinh hãi. Nàng đã ở ngoài thành, trong một rừng cây nhỏ.
“Cốt Tháp!” Ngõa Nhĩ Đa hô nhỏ một tiếng, tràn đầy kinh ngạc. Cốt tháp là kiến trúc cực kỳ tà ác, dùng hài cốt xây dựng, oán khí và thi khí (khí tỏa ra từ xương người .) của nó vô cùng có lợi với sự tu luyện của Pháp Sư Vong Linh.
Khắc Lôi Nhã ngẩng đầu. Quả nhiên trong rừng cây có một ngọn tháp mơ hồ hiện ra. Nó cao chừng năm sáu thước, xây dựng từ xương trắng hếu.
“Nó được xây từ xương người. Kỳ quái. Sao thời điểm chúng ta vào thành lại không phát hiện ra? Người ngoài thành không phát hiện, các Ma Pháp Sư trong thành cũng phải thấy chứ. Kiến trúc này rất dễ thấy.” Ngõa Nhĩ Đa tràn đầy không hiểu.
“Bởi vì nó di chuyển được!” Khắc Lôi Nhã hừ lạnh một tiếng.
“Cái gì?!” trong thanh âm Ngõa Nhĩ Đa lúc này tràn đầy kinh hãi và sợ hãi. Có Cốt Tháp di động, còn có cả Pháp Sư Hắc Ám và Pháp Sư Vong Linh. Cũng chỉ có thể là một người. Hắn thật giống quái vật!
“Khắc Lôi Nhã, ngươi xác định Cốt Tháp này có thể di chuyển được?!” thanh âm Ngõa Nhĩ Đa run rẩy.
“Ừ, ta vừa thấy được Cốt Tháp này nhúc nhích. Điều này có thể giải thích được vì sao không ai phát hiện có Cốt Tháp ở đây.” Khắc Lôi Nhã trầm giọng, nói đầy chắc chắc.
“Khắc Lôi Nhã, đi mau, chúng ta đi mau! Nhanh lên một chút!” thanh âm Ngõa Nhĩ Đa khẩn trương, đầy sợ hãi.
Khắc Lôi Nhã biết Ngõa Nhĩ Đa khác thường như thế tuyệt đối có đạo lý của hắn. Nàng không nói lời nào, lập tức lấy ra áo choàng ẩn thân Khắc Lý Phu đưa, phủ lên, khiến thân hình biến mất, chuẩn bị lui về bằng đường cũ.
“Cái đó là Cốt Tháp của Ma Đạo Sư Hắc Ám Ban Ni Mỗ! Chỉ có hắn mới có thể xây Cốt Tháp di động. Khó trách! Khó trách có thể khiến cho cả một thành lây nhiễm hơi thở tử khí đen tối!” thanh âm Ngõa Nhĩ Đa run rẩy. Ma Đạo Sư đó! Trình độ chỉ dưới Thánh Ma Đạo Sư. Ma Đạo Sư Hắc Ám đấu với Ma Đạo Sư bình thường, Ma Đạo Sư tuyệt đối sẽ thua. Vì lòng dạ Ban Ni Mỗ độc ác, sử dụng ma pháp càng thêm ác độc, kinh khủng. Ma pháp tử vong của hắn có thể cắn nuốt người bình thường thành xương trắng chỉ trong nháy mắt.
Khắc Lôi Nhã cả kinh. Nàng biết Ban Ni Mỗ. Hắn đứng thứ hai trong danh sách đuổi giết của Công Hội Ma Pháp. Lần nào hắn cũng bình yên mà trốn thoát, không để người trong Công Hội Ma Pháp vào mắt. Hắn là một người cực độ nguy hiểm, độc ác tàn nhẫn. Không ngờ hắn lại xuất hiện ở đây.
“Ơ, có con thỏ con đáng yêu này.” Đang lúc Khắc Lôi Nhã chuẩn bị lặng lẽ rút đi, một thanh âm lạnh lẽo mang theo chút hài hước vang lên. Chung quanh vắng lặng nhưng thanh âm kia vang lên chân thật như thế trong tai nàng.
Ẩn thân rồi mà vẫn phát hiện? Khắc Lôi Nhã kinh hãi. Rốt cuộc đối phương có thực lực như thế nào?!
Khắc Lôi Nhã cảm nhận không khí lưu động xung quanh.
“Ngươi thật ngu xuẩn. Bị người ta theo dõi mà cũng không biết!” Trong thanh âm lạnh lùng hà khắc lại đầy tàn bạo.
“Sư phụ, thật xin lỗi. Ta không chú ý.” Một thanh âm từ Cốt Tháp xa xa truyền đến, tiếp theo khói đen cấp tốc bay tới. Sau một tiếng phù, khói đen biến thành một nam tử trẻ tuổi gầy trơ xương. Cặp mắt người nọ sâu hoắm, vô hồn nhìn phía trước. Da trên cổ nhăn nheo, nhìn như sắp đổ xuống. Cái mũi cao cao, bên dưới là đôi môi tái nhợt.
“Thật là phiền toái. Người của thần điện Quang Minh tới không nói, ngươi còn bị người này theo dõi. Mau giải quyết nàng đi. Chúng ta đổi địa điểm.” thanh âm lạnh lùng tàn khốc thúc giục.
“Dạ, sư phụ, nhưng….” Nam nhân gầy kinh khủng khó xử nhìn mặt đất không có gì cả, ngập ngừng nói. Tu vi của hắn dĩ nhiên không thấy được Khắc Lôi Nhã đang ẩn thân.
“Đúng là phế vật, không tiến bộ.” thanh âm lạnh lùng tàn khốc hừ một tiếng. Ngay sau đó một cỗ hơi thở khiến người ta hít thở không thông bao phủ lấy Khắc Lôi Nhã. Nàng cảm thấu cổ họng bị bóp chặt, thân thể nặng nề khác thường, không thể hoạt động.
“Khắc Lôi Nhã, a a a a a, Khắc Lôi Nhã, cố gắng chịu đựng. Sư phụ ngươi cũng sắp tới rồi.” Ngõa Nhĩ Đa hoảng sợ lại lo lắng, kèm theo tiếng khóc nức nở vang lên trong đầu Khắc Lôi Nhã.
Nàng không thể phát ra bất cứ âm thanh nào. Cổ họng bị bóp rất chặt. Thân hình nàng chậm rãi bại lộ trước mặt Pháp Sư Vong Linh trẻ tuổi.
“Xử lý nhanh rồi lên đường.” Thanh âm xa xôi lạnh lẽo bay tới, Cốt Tháp màu trắng bắt đầu di chuyển.
“Dạ, sư phụ, ta sẽ đuổi theo ngay lập tức.” Pháp Sư Vong Linh đáp lại. Sau đó hắn quay đầu nhìn Khắc Lôi Nhã trước mặt, phát ra tiếng cười kiệt kiệt kinh khủng. Con ngươi sâu hoắm vô hồn chuyển động, quan sát Khắc Lôi Nhã. Hắn từ từ đi đến trước mặt nàng, khẽ cúi người xuống nhìn vào mặt nàng.
“Dáng dấp không tệ. Da trơn mềm. Lột ra làm gối để gối lên mỗi tối nhất định rất thoải mái. Còn mái tóc vàng, cắt đi làm bàn chải cũng tốt lắm…” Pháp Sư Vong Linh trẻ tuổi cười âm hiểm, nói rất tự nhiên.
Khắc Lôi Nhã lạnh lùng nhìn nam nhân biến thái trước mắt. Thân thể nàng không ngừng chống cự lại sự giam cầm của Pháp Sư Vong Linh. Nhưng dù nàng có cố gắng thế nào nó cũng không có giãn ra. Không hổ là Ma Đạo Sư.
“Khắc Lôi Nhã, a a a a a a, làm thế nào bây giờ? Lão đầu Khắc Lý Phu sao còn chưa xuất hiện?” Ngõa Nhĩ Đa gào lên, gấp như kiến bò chảo nóng.
Khắc Lôi Nhã không cách nào phát ra âm thanh, cũng không thể nhúc nhích.
Pháp Sư Vong Linh trẻ tuổi cười quái dị, vươn cái tay gầy trơ xương ra, chậm rãi đưa về phía gương mặt Khắc Lôi Nhã.
Lúc này, trăng sáng chậm rãi lộ ra một nửa từ trong tầng mây.
Nhìn gương mặt của Pháp Sư Vong Linh trẻ tuổi trước mắt, ngay sau đó, Khắc Lôi Nhã giật mình.
Tay của Pháp Sư Vong Linh cứ như vậy dừng ở giữa không trung, cách mặt của Khắc Lôi Nhã hai cen – ti – mét. Nụ cười quỷ dị, kinh khủng cứng lại trên mặt hắn.
Ngay sau đó, cổ của Pháp Sư Vong Linh phun ra một suối máu, họa ra đường cung hoa lệ
Pháp Sư Vong Linh duy trì động tác vừa rồi, tay vươn về phía trước, trên mặt mang nụ cười ghê tởm, chậm rãi ngã xuống.
Thiếu niên tuyệt mỹ tóc đỏ tà mị cười với Khắc Lôi Nhã dưới ánh trăng.
Phong Dật Hiên?
Sao hắn xuất hiện ở đây?