Phong Dật Hiên nắm thật chặt tay Khắc Lôi Nhã, nhìn nàng chằm chằm. Ngay sau đó hắn liền che mắt ngồi chồm hổm trên mặt đất, kêu thảm thiết.
“Lần sau còn dám làm thế ta sẽ lấy một con mắt của ngươi.” Khắc Lôi Nhã thu hồi quả đấm, nói.
“Đau quá. Đây là lời nói thật tâm của ta mà.” Phong Dật Hiên mặt như đưa đám, buông tay xuống để lộ ra con mắt gấu mèo. Đây là kiệt tác của Khắc Lôi Nhã. Lúc mọi người còn chưa lấy lại tinh thần, Khắc Lôi Nhã đã hành động nhanh hơn suy nghĩ. Nàng rút tay đang bị Phong Dật Hiên cầm thật chặt ra, đánh một quyền lên mắt hắn.
“Ngươi cười cái rắm!” Phong Dật Hiên phát tiết lửa giận ngút trời trên người Thủy Văn Mặc, một băng nhũ liền bay qua.
Thủy Văn Mặc sớm đã có phòng bị, rút kiếm ra đỡ, linh hoạt lách qua một bên. Hai người bắt đầu đùa giỡn.
Khắc Lôi Nhã ngồi xuống, nhìn thiếu nữ cả người đầy máu, suy nghĩ một chút rồi xoay người lấy từ túi hành lý ra một bộ quần áo sạch của mình và Tẫn Diêm, ném cho hai người.
“Các ngươi có dự định gì không?” Khắc Lôi Nhã nhàn nhạt hỏi.
“Mai danh ẩn tính, định cư ở Vưu Ô Tát Lợi. Tìm một thôn trang vắng vẻ nào đó vượt qua nửa đời sau.” Kỵ sĩ trả lời.
Vưu Ô Tát Lợi là quốc gia lạc hậu nhất, là nơi ít chịu ảnh hưởng bởi thế lực của thần điện Quang Minh nhất.
“Thần điện Quang Minh sẽ không bỏ qua cho các ngươi.” Khắc Lôi Nhã lạnh lùng nói.
“Ta biết. Ta biết không khí ở thần điện Quang Minh không lành mạnh như người đời vẫn tưởng. Họ cũng sẽ không bỏ qua cho ta. Nhưng dù thế nào đi nữa ta cũng sẽ không khoanh tay chịu trói. Ta sẽ cố hết sức mình để bảo vệ nàng.” Kỵ sĩ nhìn thật sâu vào thiếu nữ đang ngồi ăn bên cạnh. Thiếu nữ cũng nhìn kỵ sĩ như thế. Tấm lòng của họ đã không cần phải nói ra.
“Thật là đôi uyên ương số khổ.” Ngõa Nhĩ Đa nhún vai nói với Khắc Lôi Nhã.
“Cám ơn ân nhân đã ra tay cứu giúp. Cám ơn.” Kỵ sĩ muốn đứng lên hành lễ, “Nếu không có các ngươi, sợ rằng chúng ta hôm nay sẽ chết không minh bạch.”
Khắc Lôi Nhã ngăn lại: “Không cần đa lễ. Ngươi dưỡng thương cho tốt rồi hãy nói.”
“Ta không thể gây thêm phiền toái cho ân nhân được. Chúng ta sẽ mau chóng vượt qua quốc cảnh đến Vưu Ô Tát Lợi.” Kỵ sĩ nặng nề nói. Hắn rất hiểu nếu những Thánh Kỵ Sĩ đuổi theo còn chưa trở về phục mệnh, thần điện Quang Minh sẽ có hành động mới rất nhanh.
“Tiểu cô nương, lại đây.” Khắc Lý Phu ngoắc thiếu nữ, “Ta biến tóc và mắt ngươi thành màu khác. Nó có thể giữ được mười năm. Việc này sẽ tránh được rất nhiều phiền toái. Các ngươi tự bảo trọng.”
“Thật sao?” thiếu nữ mừng rỡ. Bởi vì màu tóc và màu mắt này mà để người bên cạnh chịu tổn thương, cũng lần lượt bị phản bội. Vừa nghe có thể biến đổi chúng lâu như vậy dĩ nhiên là vô cùng mừng rỡ.
“Có thể. Dùng thuốc nước của ta có thể giữ được tám năm mười năm.” Khắc Lý Phu tùy tiện nói.
“Cám ơn, cám ơn đại sư.” Thiếu nữ vui mừng nói cám ơn không ngừng.
Kỵ sĩ nhìn Khắc Lý Phu. Hắn tin lời của Thánh Kỵ Sĩ truy sát hắn. Đây nhất định là Thánh Ma Đạo Sư Khắc Lý Phu nên mới có thể đánh bại năm Thánh Kỵ Sĩ nhẹ nhàng như vậy. Nhưng những điều này đã không còn quan trọng.
Tẫn Diêm yên lặng nướng thỏ hoang, không nhìn bên này lấy một cái. Phong Dật Hiên và Thủy Văn Mặc đánh nhau. Khắc Lý Phu bỉ ổi đang nhuộm tóc cho thiếu nữ. Kỵ sĩ ánh mắt tràn đầy cảm kích nhìn bọn họ.
Khắc Lôi Nhã ngồi dưới tàng cây, nhìn cây khô, ngẩng đầu nhìn lên sắc trời đang ngày càng tối đi. Nàng nhẹ nhàng sờ lên bao tay bên phải, khẽ cau mày. Chuyện phiền lòng còn rất nhiều. Bạch Đế vẫn một mực ngủ say, còn có dấu ấn Hắc Ám trên mu bàn tay.
Phong Dật Hiên và Thủy Văn Mặc càng ngày càng đi xa, làm ầm ĩ trong rừng cây. Ở nơi Khắc Lôi Nhã không thấy được, hai người dừng lại. Hai người ngồi chồm hổm xuống. Thủy Văn Mặc bỉ ổi nói: “Không phải là ảo giác của ta chứ?”
“Mới đầu ta cũng cho chỉ là ảo giác của mình, nhưng tuyệt đối không phải như vậy.” Phong Dật Hiên nói đầy chắc chắn.
“Ngọn lửa Khắc Lôi Nhã tạo ra lại biến thành màu vàng kim. Chuyện gì xảy ra nhỉ?”, Thủy Văn Mặc sờ cằm, nghi ngờ. “Ta chưa từng gặp qua ngọn lửa có màu như vậy, mặc dù chỉ là trong nháy mắt nhưng quả thật nó có đổi màu.”
“Sao ta biết được. Sau này quan sát cần thận hơn đi.” Phong Dật Hiên nói xong, gõ lên đầu Thủy Văn Mặc rồi bỏ chạy.
“Mẹ kiếp, ngươi dám nhân cơ hội đánh ta.” Thủy Văn Mặc nhảy dựng lên, dồn sức đuổi đánh Phong Dật Hiên.
Phong Dật Hiên phản kích lại. Hai người vừa đùa giỡn vừa chạy về phía cắm trại.
Ban đêm, mọi người ăn xong, Phong Dật Hiên nhường lều lại cho kỵ sĩ và thiếu nữ, chen chúc trong lều của Thủy Văn Mặc. Khắc Lôi Nhã lẳng lặng nằm trong lều của mình, nhìn đèn ma pháp, nhớ lại tâm pháp Liên Hoa Bảo Giám.
Hồi tưởng một lần lại một lần, tinh thần Khắc Lôi Nhã càng phấn chấn, không ngủ được. Nàng ngồi xếp bằng bắt đầu vận hành tâm pháp Liên Hoa Bảo Giám.
Một cỗ thông thuận không nói nên lời lan tràn toàn thân Khắc Lôi Nhã. Dòng khí nóng chậm rãi di chuyển trong tứ chi bách hài của nàng. Cỗ nhiệt lưu này di chuyển càng lúc càng nhanh. Khắc Lôi Nhã chợt hiểu ra điều gì đó khi dòng khí tới đan điền.
Đột nhiên, nàng mở mắt ra. Điều quan trọng thứ nhất của Liên Hoa Bảo Giám đã luyện thành. Khóe miệng nàng hiện lên một tia mỉm cười thản nhiên. Quyển tâm pháp này nếu có người xem hiểu cũng không thể luyện thành. Bởi vì sợ rằng người của thế giới này không ai biết huyệt đạo được miêu tả trong đó.
Khắc Lôi Nhã búng nhẹ ngón tay, một ngọn lửa màu vàng kim hiện ra. Không cần đọc bất kỳ câu thần chú nào cũng đã có thể phát ra.
“Khắc Lôi Nhã, ngươi, ngươi không đọc câu thần chú. Chẳng lẽ ngươi đã có thể đọc thần chú ma pháp trong nháy mắt ở cấp thấp rồi hả? Không phải chứ?” thanh âm kinh ngạc của Ngõa Nhĩ Đa truyền đến. Ở tuổi này của Khắc Lôi Nhã, với thành tựu của nàng sao có thể trong nháy mắt đọc thần chú được? “Còn nữa, tại sao ngọn lửa của ngươi lại có màu vàng? Trong lúc hủy thi diệt tích hôm nay ta thấy được nó biến thành màu vàng nhưng chỉ trong nháy mắt. Ta còn tưởng là ảo giác.” Trong giọng nói của Ngõa Nhĩ Đa đầy sự khó hiểu.
“Sau này ngươi sẽ biết.” Khắc Lôi Nhã thuận miệng đáp qua loa một tiếng. Sao có thể giải thích với Ngõa Nhĩ Đa thực ra mình là linh hồn đến từ thế giới khác? Thế giới đó có chữ viết khác ở đây. Quyển sách kỳ quái lấy được từ tiểu đạo tặc chính là một bí tịch tâm pháp rất trâu bò.
Ngõa Nhĩ Đa rầm rì: “Không thể nói bây giờ được à? Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Tại sao lửa của ngươi lại biến thành màu vàng kim? Nó lợi hại hơn những ngọn lửa khác. Hôm nay nó đã hòa tan những khôi giáp kia đấy.”
“Im lặng!” Chợt sắc mặt Khắc Lôi Nhã thay đổi bởi vì sau lưng nàng đau nhức giống như bị lửa thiêu.
“Hả?” Ngõa Nhĩ Đa lập tức bị dọa sợ. Thấy Sắc mặt Khắc Lôi Nhã đại biến hắn tưởng mình chọc Khắc Lôi Nhã mất hứng. Nhưng rất nhanh hắn đã phát hiện có điều bất thường. Trên trán Khắc Lôi Nhã chậm rãi toát ra mồ hôi lạnh. Hình như đang phải chịu nỗi đau nào đó.
“Khắc Lôi Nhã, ngươi làm sao vậy? Ngươi đừng gấp gáp. Hay là tối nay ngươi ăn thịt thỏ đầu heo Tẫn Diêm nướng không chín, bị đau bụng?” Ngõa Nhĩ Đa khẩn trương hỏi.
“Trên lưng ta có cái gì đó đang sinh ra và lớn lên!” Khắc Lôi Nhã cắn răng, nặn ra mấy chữ.
“Cái gì?” Ngõa Nhĩ Đa kinh hãi. Có gì đó đang sinh ra và lớn lên?! Có nhầm không vậy? Chuyện gì xảy ra? Có phải Khắc Lôi Nhã dở văn, hình dung vớ vẩn?
“Nhìn một chút xem chuyện gì xảy ra!” Khắc Lôi Nhã xoay người, nhanh chóng vén y phục lên để lộ ra tấm lưng. Cảm giác lửa trên lưng càng ngày càng mãnh liệt. Có cái gì đó đang không ngừng lan ra, lan ra…
Ngõa Nhĩ Đa theo phản xạ nhắm mắt lại. Hắn đã dưỡng thành thói quen tốt là chỉ cần Khắc Lôi Nhã cởi quần áo liền ngoan ngoãn nhắm mắt lại hoặc biến mất.
“Là gì vậy?” Khắc Lôi Nhã giận dữ hỏi.
“Không, không biết. Ta không nhìn.” Ngõa Nhĩ Đa run run rẩy rẩy trả lời, “Không dám nhìn. Ngươi đã nói ta dám nhìn thân thể ngươi liền làm thịt ta.”
“Hiện tại ta cho ngươi nhìn!” Khắc Lôi Nhã nổi giận, nói: ‘Chỉ là nhìn sau lưng! Ngươi mà không nhìn ta lập tức làm thịt ngươi.” Không có gương lớn nếu không Ngõa Nhĩ Đa có thể nhìn xem là chuyện gì xảy ra không sao?
Ngõa Nhĩ Đa chậm rãi mở mắt, nhìn về phần da thịt trơn bóng trên lưng Khắc Lôi Nhã. Đến khi hắn thấy được rõ ràng thì giống như bị sét đánh trúng, không thể suy nghĩ được gì.
Trên lưng Khắc Lôi Nhã có một nụ hoa sen màu vàng kim đang chớm nở. Nó hiện ra từ bả vai đến bên hông nàng. Cánh hoa vàng rực tản ra sự mỹ lệ không thể diễn tả thành lời khiến cho linh hồn rung động. Hoa sen khổng lồ màu vàng cứ như vậy sinh ra và lớn lên ở trên làn da trắng nõn của Khắc Lôi Nhã, tự nhiên như đã có sẵn. Bông hoa có cánh. Nhưng chỉ có một cánh là nở rộ ra, còn lại cánh thu lại thật chặt. Cánh hoa màu vàng và da thịt trắng nõn của Khắc Lôi Nhã tạo thành đối lập mãnh liệt, xinh đẹp làm cho người ta hít thở không thông.
Ngõa Nhĩ Đa ngu ngơ, bị vẻ xinh đẹp yêu nghiệt đến thế này làm cho kinh ngạc vô cùng. Hắn quên mất phải suy nghĩ và nói chuyện như thế nào. Trên đời có thể có sự vật xinh đẹp như thế?
“Ngõa Nhĩ Đa!” Khắc Lôi Nhã gầm lên, kéo suy nghĩ của hắn trở lại.
“A, cái gì vậy? Khắc Lôi Nhã, cái gì vậy?” Ngõa Nhĩ Đa làm động tác lau nước miếng. Nếu hắn có nước miếng thì đã nhỏ thành giọt trên đất rồi.
Lúc này Khắc Lôi Nhã không còn cảm thấy đau đớn nữa, buông áo xuống, tức giận hỏi: “Ngươi nhìn thấy cái gì? Trên lưng ta có cái gì?”
“Một, một đóa hoa sen màu vàng. Có cánh hoa, một cánh đã nở ra. cánh còn lại thì chưa. Thật là xinh đẹp! Ta chưa bao giờ gặp qua thứ gì xinh đẹp như vậy.” Ngõa Nhĩ Đa còn đang đắm chìm trong rung động mạnh mẽ vừa rồi, “Nhưng, Khắc Lôi Nhã, trên lưng của ngươi sao lại có hoa sen?”
Khắc Lôi Nhã trầm mặc, đầu óc xoay chuyển thật nhanh. Hoa sen màu vàng? Lúc mình luyện thành điều quan trọng thứ nhất của Liên Hoa Bảo Giám thì nó xuất hiện trên lưng mình?
Liên Hoa Bảo Giám!
Nhất định là do tâm pháp thần kỳ này.
Một cánh hoa đã nở ra chứng tỏ điều quan trọng thứ nhất đã luyện thành. Luyện xong điều quan trọng đầu tiên sẽ mở không gian của cánh hoa đầu tiên. Nhưng trên quyển sách kia viết là thần công Liên Hoa Bảo Giám chỉ có mười điều quan trọng. Tại sao hoa trên lưng lại có cánh? Đây là tại sao?
“Ngõa Nhĩ Đa, ngươi không nhìn lầm chứ? Là cánh hoa sao?” Khắc Lôi Nhã cau mày, hỏi.
“Hắc hắc, ngươi cho ta nhìn lại một chút để ta xác định cũng tốt.” Ngõa Nhĩ Đa cười hắc hắc, bỉ ổi nói. Hắn vẫn còn chìm đắm trong cảnh tượng xinh đẹp vừa rồi.
“Ngươi nghỉ ngơi đi.” Khắc Lôi Nhã móc ra ma linh thạch, cho Ngõa Nhĩ Đa một cái bấm đoạt mệnh. Hắn không kịp kêu thảm thiết liền bất tỉnh.
Khắc Lôi Nhã cởi áo ra, muốn quay đầu nhìn sau lưng mình. Nhưng sao nàng có thể nhìn được? Khắc Lôi Nhã rối rắm. Muốn nhìn nhưng lại không nhìn được. Hoa sen màu vàng rốt cuộc là như thế nào?
Vừa lúc đó, rèm lều bị vén lên, cửa lộ ra để lộ mặt của Phong Dật Hiên. Hắn cầm một con thỏ nướng.
Bốn mắt nhìn nhau, hai người hóa đá.
Khắc Lôi Nhã cởi áo, bên trong chỉ có áo lót…
Phong Dật Hiên cứ nhìn trực diện quần áo của Khắc Lôi Nhã như thế….
Ngay sau đó
Chuyện bi thảm nhất trần gian xảy ra.
“A………--- -------!” Tiếng kêu thảm thiết của Phong Dật Hiên vang dội bầu trời đêm, hồi lâu sau cũng chưa dừng lại.
Mọi người vọt tới lều của Khắc Lôi Nhã thì chỉ thấy Phong Dật Hiên mặt như bánh bao bị Khắc Lôi Nhã giẫm dưới chân. Trên tay hắn vẫn còn giơ thỏ nướng không cho nó dính phải một chút bụi bặm nào.
“Không có gì. Ta và Phong Dật Hiên có chút chuyện riêng mà thôi. Quấy rầy mọi người rồi.” Khắc Lôi Nhã thản nhiên cười với mọi người vừa xông tới, lơ đễnh nói.
Chuyện riêng? Nói chuyện riêng mà đánh người ta thành bánh bao, sau đó giẫm dưới chân à?
Đáy mắt Thủy Văn Mặc bắn ra ánh sáng bỉ ổi, vươn tay ngăn mọi người lại,cười nói: “Đi thôi, đi thôi. Nếu là chuyện riêng thì chúng ta cũng không nên quấy rầy.” Khẩu khí mập mờ làm cho người ta phải suy nghĩ miên man.
Mọi người lộ ra nét mặt chợt hiểu, quay đầu trở về lều của mình.
Tẫn Diêm như có điều suy nghĩ nhìn nét mặt của Khắc Lôi Nhã rồi xoay người rời đi. Hắn nhìn là hiểu đáy mắt đang đè nén thịnh nộ của nàng.
Đợi xung quanh an tĩnh lại, Khắc Lôi Nhã nghiến chân trên lưng Phong Dật Hiên, hung hăng nói: “Nói, ngươi nhìn thấy gì?”
“Nội y của ngươi là màu tím, rất hấp dẫn.” Phong Dật Hiên không biết sống chết thành thực trả lời.
Nghênh đón hắn chính là một cước thật mạnh giẫm trên lưng, Khắc Lôi Nhã gầm lên: “Ta hỏi lại, ngươi nhìn thấy gì?”
“Ta, ta chưa nhìn thấy gì cả.” Phong Dật Hiên lúc này đã có kinh nghiệm, đổi câu trả lời. Nhưng tia cười bỉ ổi ở đáy mắt lại bán đứng tâm tư của hắn.
Lúc Khắc Lôi Nhã cởi áo là đối mặt với cửa lều nên hắn không nhìn thấy sau lưng của nàng nhưng lại thấy được áo lót viền tơ màu tím.
“Ngươi không gõ cửa à? Không có sự cho phép của ta mà dám vén rèm lên?” Khắc Lôi Nhã phẫn nộ quát, lòng đầy lửa giận.
“Ta sai lầm rồi. Lần sau ta không dám nữa.” vẻ mặt Phong Dật Hiên như đưa đám, nói, “Kỵ sĩ đầu heo kia nướng thỏ quá khó ăn nên ta nướng cho ngươi con khác, muốn lặng lẽ đưa cho ngươi.”
Lúc này Khắc Lôi Nhã mới chú ý trên tay Phong Dật Hiên bị mình giẫm dưới chân còn cầm chặt một con thỏ nướng vàng ươm, giơ thật cao không để cho nó dính bụi.
Khắc Lôi Nhã thu chân về: “.”
Phong Dật Hiên bò dậy.
“Sau này phải được ta cho phép mới được đi vào.” Sắc mặt Khắc Lôi Nhã hơi hòa hoãn lại, vẫn còn tức giận mà nói.
“Ừ, được. Sau này nhất định sẽ như thế.” Phong Dật Hiên đưa thỏ cho Khắc Lôi Nhã, nghiêm túc bảo đảm.
“Được rồi. Ngươi về đi.” Khắc Lôi Nhã nhận thỏ, Phong Dật Hiên xoay người rời đi. Nàng nhìn bóng lưng hắn, nhẹ nhàng nói: “Cám ơn.”
“Ha ha, không cần phải vậy.” Vừa nghe, Phong Dật Hiên liền vui mừng, hấp ta hấp tấp xoa cái đầu đầy cục u rồi đi ra ngoài. Hắn thầm nghĩ bữa này thật đáng giá. Không những thấy được phong cảnh tốt mà còn khiến Khắc Lôi Nhã cảm động.
Khắc Lôi Nhã nhìn con thỏ nướng vàng ươm, độ lửa vừa vặn trong tay. Thật không nhìn ra Phong Dật Hiên có bối cảnh ưu việt như vậy lại có thể có tay nghề tốt như thế.
Chỉ là mới vừa rồi thật sự rất nguy hiểm. May mà không có quay lưng về cửa lều. Nếu Phong Dật Hiên thấy được hoa sen vàng thì không biết tình hình sẽ thế nào.
Khắc Lôi Nhã nhìn tay phải mang bao tay của mình một chút, khe khẽ thở dài. Thật là thần kỳ. Trên tay bị thần Hắc Ám biến thái khắc dấu ấn, trên lưng còn có một đóa hoa sen vàng dài. Có phải khi cánh hoa nở rộ thì hoa sen vàng cũng biến mất? Hy vọng như thế. Khắc Lôi Nhã buồn bực cắn thỏ nướng, giận dữ nghĩ.
Sáng sớm hôm sau, kỵ sĩ và thiếu nữ liền cáo từ, rời đi. Kỵ sĩ được trị thương bằng dược liệu của Khắc Lý Phu đã tốt hơn rất nhiều. Tóc thiếu nữ biến thành màu nâu thường gặp, con ngươi biến thành màu xám tro. Trông nàng bình thường đến không thể bình thường hơn.
“Ta không thể để các ân nhân bị liên lụy. Sự chú ý với hai người chúng ta cũng tương đối nhỏ. Vì vậy bái biệt ở đây.” Kỵ sĩ trang trọng hành đại lễ. Thiếu nữ bên cạnh cũng khom lưng hành lễ. Hai người đã đổi lại y phục Khắc Lôi Nhã đưa cho. Khôi giáp và kiếm có thể khiến thân phận bại lộ cũng vứt bỏ, trở thành hai người đi đường bình thường nhất.
“Đi đường cẩn thận.” Khắc Lôi Nhã móc túi tiền ra, rút ra mấy tờ kim phiếu trong túi ra, lại lấy thêm một ít kim tệ đưa cho kỵ sĩ, “Các ngươi cầm lấy, đến một thôn vắng vẻ mua một mảnh đất mà định cư. Đừng từ chối. Trên người các ngươi cũng không có đồng nào.”
“Này…” kỵ sĩ do dự.
“Cám ơn nhân. Ân tình của ngươi chúng ta vĩnh viễn lưu trong tim. Nếu có cơ hội báo đáp, nhất định sẽ dốc sức.” Thiếu nữ bên cạnh không nhăn nhó nữa, cầm lấy rồi cảm ơn.
Tiễn thiếu nữ và kỵ sĩ xong, mọi người lại chán đến chết mà chờ Hắc Long Bản và tiểu đạo tặc Hạ Thiên trở lại.
Ngõa Nhĩ Đa vẫn đang suy tư. Rốt cuộc hắn vẫn không thể hiểu được tính tình của Khắc Lôi Nhã là như thế nào. Lúc nàng lòng dạ độc ác mà xử lý Thánh Kỵ Sĩ và lúc nàng quan tâm kỵ sĩ và thiếu nữ căn bản là hoàn toàn khác nhau. Lòng của nàng rốt cuộc là đã hư hay vẫn còn tốt? Sao lại có cảm giác Khắc Lôi Nhã là một thể mâu thuẫn nhỉ? Vừa tà ác vừa thiện lương. A phi! Đây là hình dung chó má gì vậy. Ngõa Nhĩ Đa tự khinh bỉ mình.
Chợt hắn giật mình, trong lòng có gì đó chợt sáng tỏ.
Thể mâu thuẫn? Vừa tà ác vừa thiện lương. Linh hồn này là thứ xinh đẹp nhất đối với chi thần Hắc Ám. Chẳng lẽ bởi vì điều này nên Khắc Lôi Nhã mới bị chi thần Hắc Ám chọn làm vật tế? Chưa lấy nàng làm vật tế là để chờ linh hồn Khắc Lôi Nhã tiếp tục lớn lên?
Tà ác và thiện lương kết hợp thành một thể hoàn mỹ nhất!!! Linh hồn xinh đẹp như thế mấy ngàn năm cũng khó gặp được.
Ngõa Nhĩ Đa bị hoảng sợ bởi chính suy đoán của mình. Sẽ không phải như vậy chứ? Chỉ có thể đi một bước tính một bước thôi. Sau này sẽ hiểu chuyện gì đã xảy ra.
Dưới sự trông chừng của Khắc Lý Phu, Khắc Lôi Nhã ngồi ngay tai chỗ suy tưởng.
Chưa tới trưa, giữa không trung liền có một trận cuồng phong thức tỉnh mọi người. Hắc Long Bản nắm tiểu đạo tặc Hạ Thiên trở lại. Phốc một tiếng, nó hạ thấp độ cao, biến thành hình người rồi rơi xuống. Một tay hắn nắm lấy Hạ Thiên đã hôn mê bất tỉnh. Nàng sùi bọt mép, sắc mặt tái nhợt.
“Mọi chuyện đều thuận lợi chứ? Nàng bị sao vậy?” Khắc Lôi Nhã nhìn Hắc Long Bản mặt trầm như nước hỏi.
“Bẩn quá. Nhân loại đê tiện này lại sợ độ cao, ói hết lên người ta.” Hắc Long Bản chán ghét nói nhưng cũng không ném Hạ Thiên trên mặt đất. Hạ Thiên nôn mửa trên trời thì những người trên mặt đất gặp xui xẻo rồi. Nghĩ đến đây, mọi người lạnh run. Ghê quá…
“Đã làm xong mọi chuyện rồi hả?” Khắc Lôi Nhã hỏi.
“Xong rồi. Lão già kia mới đầu còn lải nhải với nàng, nói nàng không thể nào trộm được một cái răng nanh của Hoàng tử Long tộc. Ta lấy long uy ép bọn họ phải nghiêm chỉnh lại. Ta nói dám trộm răng nanh của ta thì cứ chịu chết đi.” Hắc Long Bản thối miệng, “Sau đó những lão già chết tiệt kia cho nàng qua khảo hạch”
Không phải chứ? Hắc Long Bản học thông minh nhanh như vậy?
“Chuyện cứ như vậy? Không có đoạn ngươi đi báo thù sao? Cứ không giải quyết gì như vậy?” Khắc Lôi Nhã cảm giác có chút không bình thường.
“Ha ha, đương nhiên là có. Ta nói giao tiểu đạo tặc này ra ta liền bỏ qua cho bọn chúng. Cho nên ta mang theo tiểu đạo tặc đê tiện này trở về.” Hắc Long Bản cười ha hả, cúi đầu nhìn Hạ Thiên nắm trong tay, nhấc nàng lên, liều mạng lắc lắc: “Tỉnh cho ta.”
Hạ Thiên nôn ọe mấy tiếng, chậm rãi mở mắt ra. Khi thấy Khắc Lôi Nhã trong mắt liền toát ra sự thân thiết khác thường, khóc nức nở nói: “Khắc Lôi Nhã, ngươi nói hắn để ta xuống đi. Người lòng dạ xấu xa này biết ta sợ độ cao còn cố ý bay thêm mấy vòng. Nếu không thì chúng ta đã sớm trở lại. Những thứ ta ăn ngày hôm qua đều phun ra hết rồi, nôn ~~” Hạ Thiên đột nhiên cảm thấy Khắc Lôi Nhã đáng ghê tởm này thuận mắt hơn, khiến cho người ta thấy ấm áp hơn.
Khắc Lôi Nhã nhìn về phía Hắc Long Bản. Hắn ngẩng đầu nhìn trời suy nghĩ, giả bộ không thấy được ánh mắt của Khắc Lôi Nhã.
Không ngờ tính tình người này lại ác liệt như vậy. Khắc Lôi Nhã nhức đầu nhìn Hắc Long Bản vẫn còn lay Hạ Thiên, lên tiếng với hắn: “Được rồi, buông Hạ Thiên ra.”
Hắc Long Bản nhẹ buông tay, Hạ Thiên rơi xuống. Chưa kịp cảm giác mông đau đớn nàng đã bò dậy ôm Khắc Lôi Nhã không buông tay.
“Thay quần áo trước đi.” Khắc Lôi Nhã bịt mũi, ngăn mùi lạ bay tới từ người Hạ Thiên.
“Hả?” Hạ Thiên ngửi ngửi mình một cái, sau đó thè lưỡi.
“Đó là lều của ta. Y phục ở trong đó.” Khắc Lôi Nhã chỉ lều của mình nói với Hạ Thiên.
“Ừ, được.” Hạ Thiên chạy nhanh như một làn khói vào lều thay quần áo.
Mọi người đã đông đủ, có thể lên đường.
“Bản, ngươi phải nhớ kỹ đã đồng ý yêu cầu của ta. Không thể tùy tiện hiện ra nguyên hình, không thể tùy tiện công kích loài người.” Khắc Lôi Nhã dặn dò lần nữa.
“Nhớ, nhớ, yên tâm.” Hắc Long Bản tùy tùy tiện tiện gật đầu. Ánh mắt liếc về phía lều của Khắc Lôi Nhã. Sao tiểu đạo tặc còn chưa thay quần áo xong?
Đoàn người lại lên đường, đi về hướng quốc cảnh.
Vưu Ô Tát Lợi, là quốc gia yếu nhất của đại lục Tích Lan. Bởi vì địa thế đặc biệt, quốc thổ phần lớn là ao đầm và núi non. Đất đai không nhiều lắm, một nửa lại cằn cỗi cho nên không có quốc gia nào chịu tổn hao quá nhiều binh lực để tiến đánh.
Vệ binh biên thành lười biếng kiểm tra qua giấy thông hành của đoàn người Khắc Lôi Nhã rồi cho họ đi. Sau đó lại tiếp tục gà gật ngủ.
“Được rồi, Khắc Lôi Nhã, hôm nay có thể tắm nước nóng chưa?” Hạ Thiên duỗi lưng, nhìn Khắc Lôi Nhã đầy mong chờ.
“Ừ, tìm khách sạn tốt một chút cho mọi người nghỉ ngơi, mai lại lên đường.” Khắc Lôi Nhã cũng có chút mệt mỏi. Hơn nữa nàng vẫn muốn tìm chỗ an tĩnh, an toàn, nghiên cứu điều quan trọng thứ hai của Liên Hoa Bảo Giám.
“Oa, Khắc Lôi Nhã, ngươi thật tốt.” Hạ Thiên nhảy chân sáo, mặt đầy thỏa mãn. Cho dù đang là giữa hè nhưng tắm nước lạnh thật không thoải mái.
Tìm được khách sạn tốt nhất biên thành, Khắc Lôi Nhã trả tiền, đặt cho mỗi người một gian phòng. Nàng dặn dò lão bản đưa thức ăn và nước nóng lên từng phòng.
Rốt cuộc có thể an tĩnh một lúc. Khắc Lôi Nhã vào phòng, khóa cửa lại, để nguyên quần áo nằm trên giường.
“Ngõa Nhĩ Đa, ngươi ra ngoài canh chừng.” Khắc Lôi Nhã đuổi Ngõa Nhĩ Đa rồi lấy Liên Hoa Bảo Giám, lật ra, trầm ngâm, chậm rãi rót lực hoa sen vào như chỉ dẫn trên tờ cuối cùng của quyển sách.
Nàng kinh ngạc nhìn những văn tự kia như có sinh mạng, bắt đầu giãy giụa biến thành những chữ khác. Chỉ sau một lát, nội dung phía trên đã thay đổi! Nội dung của điều quan trọng thứ nhất không thấy nữa mà thay vào đó là nội dung của điều quan trọng thứ hai.
Khắc Lôi Nhã tập trung tinh thần đọc nội dung trên trang sách.
Vừa lúc đó có tiếng la hét ầm ĩ ngoài hành lang.
“Tất cả cút ra ngoài. Toàn bộ lăn ra đây. Cầm lấy số tiền gấp ba lần tiền thuê phòng rồi cút ra ngoài. Nơi này đã được thiếu gia nhà ta bao trọn.” Một thanh âm thô lỗ vang lên trên hành lang, tiếp theo đó là tiếng đạp cửa.
Khắc Lôi Nhã nghe tiếng đạp cửa liền thay đổi sắc mặt. Hướng đó chính là phòng của Hắc Long Bản!