Ngoài mặt thì Biên Dĩ Thu trăm vạn lần không vừa lòng với Cố Lăng, thế nhưng sau lưng lại lén lút mua cho Tả Thành một căn nhà.
Đương nhiên là tự bản thân Biên lão đại cũng biết địa vị vừa giống cha, vừa giống anh trai của mình, cho nên nhìn Cố Lăng xoẹt xoẹt xoẹt ký tên xong, hắn ta cũng chỉ thờ ơ hừ lạnh một tiếng.
Đối với việc mua căn nhà ở Duyệt Lan Phủ kia, hắn ta cũng chỉ nói một cách quang minh chính đại rằng: “Mua nhà ở bên cạnh nhà trẻ Thần Thần, tôi với Kha Minh Hiên bận lắm, không thể đón đưa mỗi ngày được, cứ coi như đó là ký túc xá của Thần Thần đi.”
Nói là nói thế, nhưng lần đầu Cố Lăng đẩy cửa bước vào, chân đạp lên tấm thảm mềm mại trải dưới nền nhà, nhà có view biển rộng rãi thoáng mát, kiểu này mà “ký túc xá” gì chứ, hiển nhiên là chỉ nói cho có lệ mà thôi. Cố Lăng không nhịn được mà “ Waooo” một tiếng, sau đó quay đầu lại hướng về phía Tả Thành nói đùa. “Này có tính là anh ở rể không?”
Tả Thành gật gật đầu, nói: “Lão đại nói đây là sính lễ.”
Quả thật là Biên lão đại có nói như vậy với cậu. Hơn nữa, hắn ta đối với sức chiên đấu của Tả Thành biết rất rõ, còn có bản hiệp ước của Hà Tự, Kha Minh Hiên còn biết rất rõ gia đình họ Cố, hắn ta tin chắc rằng Tả Thành sẽ không bị thiệt thòi gì.
Thế nhưng điều duy nhất hắn ta không lường trước được đó là, người được “cưới” vào nhà kia vô cùng giảo hoạt.
Bên trong căn nhà mới không một bóng người, Cố Lăng nghiêng người về phía trước, dễ dàng vây Tả Thành trên ván cửa. Anh không đụng đến bất cứ chỗ nào trên người cậu, chỉ đến gần, môi cách một tầng giấy mỏng, thì thầm hỏi. “Vậy có phải là anh được hôn em rồi không?”
Có trời biết đất biết, trước đây giữa Cố Lăng và Tả Thành cũng chỉ dừng lại ở mức độ ‘tiếp xúc thân mật’ mà thôi. Tất nhiên là Cố Lăng muốn tiến thêm một bước nữa rồi, nhưng xuất phát từ sự tôn trọng đối với Tả Thành (cùng với một chút chần chừ không thể giải thích được), từ đầu đến cuối cũng không tiến xa hơn.
Thế nhưng bây giờ không giống ngày xưa nữa, từ lúc ký bản hiệp ước kia dưới sự chứng kiến của luật sư đã có hiệu lực pháp lý đầy đủ. Nói cách khác, bảo bối được anh ôm trong ngực, nhìn thấy trước mắt lúc này là của anh, không còn gì để nghi ngờ được nữa, vì giờ cậu đã là của Cố Lăng anh rồi.
Đương nhiên bây giờ Cố đội trưởng cũng không cần phải khách sáo làm chi.
Mặt Tả Thành đỏ lên, mắt thường cũng có thể nhìn thấy được.
Cậu không biết vì sao cơ thể mình lại có cảm giác như nhũn ra. Cố Lăng đăng chắn trước người cậu là thật, chỉ cần cậu đưa tay là có thể đẩy đối phương ra. Thế nhưng…. Trên môi có cảm giác tê dại, làm cho Tả Thành theo bản năng hé môi, không tự chủ được “ah” một tiêng.
Âm thanh nóng bỏng này vừa phát ra đã bị nụ hôn mãnh liệt chặn lại.
Tả Thành ngốc luôn rồi, đầu óc ngưng hoạt động, thân thể cứng ngắc. Cậu có kinh nghiệm cận chiến vô cùng phong phú, thế nhưng đây là lần đầu tiên dùng môi và lưỡi để tiến hành chiến đấu. Cánh cửa khép hờ ‘cạch’ một tiếng, đóng kín. Sau đó Tả Thành gắng gượng tránh né một chút, nhưng không né được, ngược lại còn bị bắt hé miệng tiếp tục nụ hôn.
Cố Lăng cảm thấy thật mỹ mãn, anh tiến quân thần tốc trong khi Tả Thành trúc trắc, luống cuống phản ứng lại. Hôn người ta đến thở không nổi, một tay anh ôm eo Tả Thành, tay còn lại muốn hướng vào trong quần áo cậu.
Trong nháy mắt trời đất như quay cuồng, Cố Lăng hoàn toàn không phản ứng kịp. “Rầm” một tiếng, anh bị quật ngã nằm trên mặt đất chỗ huyền quan.
- Bà nó!!!
Cố Lăng đau đến nhe răng trợn mắt, nhìn thấy vẻ mặt hoảng sợ của Tả Thành, đôi mắt cậu còn ngập nước, rõ ràng còn có chút mê mang, căn bản là không biết bản thân mình vừa mới làm gì.
“Không sao! Anh … không sao!” Cố lăng đỡ eo, vất vả ngồi dậy. Thoạt nhìn Tả Thành vừa hoảng sợ vừa sốt sắng, miệng liên tiếp nói lời xin lỗi.
“Thật sự là không có gì!” Cố Lăng cảm nhận được mặt thảm dưới mông mình cực kỳ mềm mại, trong lòng lần nữa cảm tạ Biên lão đại đã trang trí ngôi nhà của họ bằng những vật liệu cao cấp nhất. “Anh biết là em không phải cố ý.” Đó chẳng qua là phản xạ có điều kiện của người tập võ mà thôi. Cố Lăng cố gắng an ủi Tả Thành, đem chút bi thương chợt lóe lên vừa rồi vứt bỏ.
Anh ngồi dưới đất chờ một lát, đưa tay ra xoa xoa mặt Tả Thành, nói vô cùng nghiêm túc. “Chúng ta tiếp tục.”
Mấy năm qua Tả Thành làm rất nhiều công việc, quản lý nhà cửa cũng vô cùng giỏi giang. Sau khi vào Duyệt Lan phủ ở, nơi này chính là nhà của cậu – hai mươi chín năm qua, đây là ngôi nhà thật sự thuộc về cậu, cho nên hàng ngày càng thêm chăm chỉ. Cố Lăng cũng thường xuyên về nhà, lúc mở cửa bước vào anh cảm thấy hình như mình tìm được món hời.
Nếu như không phải chiến đấu với bản năng phản ứng của Tả Thành vào một số thời điểm nào đó thì càng tốt hơn nữa.
Cố Lăng đổi giày, bước vào cửa, nhìn thấy Tả Thành đang đứng ở ban công ngẩn ngơ. Bước tới ôm cổ cậu – thuận thế lập tức lùi về phía sau nửa bước.
Tả Thành dùng sức đánh khủy tay về phía sau được một nửa rồi dừng lại, nghiêng đầu lại, ngại ngùng hôn Cố Lăng.
Quả thật là cậu rất nỗ lực thích ứng với cuộc sống như thế này.
… Cũng không tệ lắm.
Hai người dựa vào lan can ban công hôn một lúc, Cố Lăng mới dán vào môi Tả Thành, hỏi. “Em nhìn gì thế?”
“Sao anh lại để cục đá ở đây?”
Tả Thành chỉ vào một cục đá được đặt ở một góc ban công. Nhìn cũng không lớn lắm, đen thui.
Ánh mắt Cố Lăng đầy nghi hoặc nhìn Tả Thành, hỏi. “Em quên rồi sao?”
Tả Thành đầy mặt khó hiểu.
“Cái này … không phải là quà em mang từ Nhật về cho anh sao?”
Tả Thành ngẩn ngơ. “Nhật? Lần em đi suối nước nóng đó hả? Em mua cho anh bánh ngọt mà.” Cậu suy nghĩ một chút, bỗng nhiên ‘ah’ một tiếng thật lớn, “Chẳng trách Thần Thần nói nó thắt nơ con bướm cực kỳ đẹp nên không cho em mở, phải để nguyên vậy tặng cho anh.”
Biểu tình Cố Lăng thật kỳ quái, anh kề sát trán mình lên trán Tả Thành, dần dần cũng bật cười thành tiếng.
Ngày đó lúc mở túi quà ra, nhìn thấy một một cục đá núi lửa, suy đi nghĩ lại, nghĩ nghĩ nghĩ, nghĩ đến hơn nửa đêm. Từ thề non hẹn biển đến biển cạn đá mòn, đủ loại suy đoán từ trong sáng đến mờ ám đều có hết. Mấy lần còn muốn gọi điện cho Kha Minh Hiên xin giúp đỡ, cuối cùng vẫn nhịn được, sau đó anh cho ra đáp án của Tả Thành là, uhm… vàng chưa luyện.
Bây giờ, rốt cuộc anh cũng đã có thể ôm được bảo bối của mình vào lòng.
Hòa mình vào tiếng gió biển rì rào, Cố Lăng đỡ gáy Tả Thành, hôn xuống.
Liên quan tới vấn đề trên dưới, Biên Dĩ Thu có hỏi qua Tả Thành.
Tả Thành rất thản nhiên mà trả lời. “Cố Lăng nói, người nằm dưới chính là chồng, là người giữ tiền và trông coi nhà cửa, tiền lương của anh ấy không phải đều đưa hết cho tôi rồi sao. Tôi cũng không có tiền để cho anh ấy.”
Nói cũng đúng.
Hoàn.