Sau mấy ngày Tề Dục Đình liên tục dỗ dành lừa gạt, Nhạc Nhị rốt cục chịu trở lại phòng ngủ chính, cậu cứ nhấn mạnh hết lần này đến lần khác: “Không cho phép làm đâu nhá.”
Tề Dục Đình ra điều kiện với cậu, “Vậy em phải gọi anh là chồng mới được.”
Nhạc Nhị: “Không muốn…”
Cái cách gọi chồng này, xấu hổ lắm, cậu cảm thấy gọi anh là đã thân mật lắm rồi.
Tề Dục Đình: “Vậy chúng ta làm thêm lần nữa, anh đã đợi em nhiều năm thế rồi…”
Hắn biết Nhạc Nhị dễ mềm lòng, chỉ cần hơi nhắc đến chuyện bọn họ từng tách khỏi nhau là cậu sẽ chịu thua trận.
Quả nhiên, Nhạc Nhị dao động, cậu do dự nói: “Thế… vậy chỉ được làm một lần thôi, em nói dừng thì phải dừng lại, không được làm nhiều.”
Thanh niên lặp lại mà không có tí uy hiếp nào: “Không được làm nhiều!”
Tề Dục Đình giữ lấy eo Nhạc Nhị ôm cậu lên, hôn dọc đi lên từ cổ, lúc hôn đến miệng thì hai người đã cùng ngã xuống giường.
“Được, anh chỉ bắn một lần thôi.”
...
Nhạc Nhị không nhớ rõ mình bị ép gọi chồng mấy lần, rồi lại gọi anh mấy lần, chỉ biết rằng sau này ngàn vạn lần không được nói hai từ đó ở trên giường, nói ra là Tề Dục Đình sẽ mất khống chế.
Cũng may Tề Dục Đình nhớ giao hẹn của bọn họ, chỉ làm một lần, mặc dù lần này thời gian rất dài, Nhạc Nhị đã bắn hai lần trong lúc đó.
Cuối cùng Nhạc Nhị thật sự không còn tí sức lực nào nữa, nhắm mắt nằm liệt trên giường không nhúc nhích, để mặc Tề Dục Đình ôm hôn vuốt v e.
Giọng của cậu khàn cả lại: “Tề… Dục Đình… em mệt quá…”
Tề Dục Đình còn muốn lần nữa, nhưng nghĩ đến lần trước Nhạc Nhị bị dọa không chịu cho hắn đụng vào hơn một tháng, vì thế lần này hắn khẽ cắn răng kìm nén.
Mặc dù vẫn còn cứng, nhưng Tề Dục Đình lại xuống giường, qua một lúc lâu mới quay lại, cầm theo cốc nước cho Nhạc Nhị.
Hắn đỡ thanh niên cả người mềm nhũn ngồi dậy.
Nhạc Nhị đụng phải cơ thể Tề Dục Đình thì run một cái, lạnh quá. Cậu ngửi thấy mùi sữa tắm, “Anh đi tắm?”
Tề Dục Đình ừ một tiếng, đưa cốc nước đến bên miệng cậu, “Uống trước đã, nghỉ ngơi một lúc, nếu đói anh nấu cháo cho em, mệt thì ngủ.”
Nhạc Nhị nương theo tay Tề Dục Đình uống mấy ngụm, trên miệng dính giọt nước, cánh môi lấp lánh long lanh.
Tề Dục Đình bình tĩnh nuốt nước miếng.
Nhạc Nhị không biết Tề Dục Đình đang hết sức kiềm chế bản thân, cậu chui ra khỏi lòng người đàn ông, lấy chăn che kín mình, sau đó nói: “Anh không được tắm nước lạnh, như thế không tốt cho sức khỏe đâu.”
Đôi mắt tròn kia chớp một cái, Tề Dục Đình nhìn mà ngứa ngáy trong lòng.
Yết hầu của hắn lại chuyển động, đồng ý, “Được, sau này không tắm nữa.”
Thật là, rõ ràng tắm nước lạnh là để dội đi dc vọng, nhưng Nhạc Nhị lại không hiểu điều đó, còn tốt bụng khuyên hắn không nên tắm nước lạnh.
Ngốc nghếch, nhưng vô cùng đáng yêu. Tề Dục Đình biết làm sao với cậu đây.
Nhạc Nhị không muốn phiền Tề Dục Đình nấu cháo, dứt khoát nói mình không đói bụng, sáng hôm sau ăn sớm là được.
Hai người sóng vai nằm trên giường chuẩn bị ngủ.
Tề Dục Đình trở mình, kéo Nhạc Nhị vào lòng, “Ôm ngủ.”
Đã chung chăn chung gối nhiều ngày vậy rồi, Nhạc Nhị cũng không nói lời từ chối, thầm chấp nhận hành động của Tề Dục Đình.
Vận động xong thật ra rất mệt mỏi, có thể vào giấc nhanh, nhưng do vừa nãy Tề Dục Đình tắm nước lạnh, Nhạc Nhị dựa người vào hắn cũng bị lạnh theo nên giờ hai người không buồn ngủ cho lắm.
Tề Dục Đình nắm cổ tay Nhạc Nhị nghịch, hỏi cậu: “Không ngủ được sao?”
Nhạc Nhị ừ một tiếng, “Không buồn ngủ lắm.” Nói rồi cậu cảnh giác bồi thêm một câu, “Nhưng không còn sức làm tiếp đâu.”
Tề Dục Đình bị dáng vẻ căng thẳng quá độ của cậu chọc cười, nghĩ cũng do mình sai trước, lần đầu không tự kiềm chế được bản thân mà dọa vợ sợ đến vậy.
Hắn vỗ vỗ lưng Nhạc Nhị, “Không làm không làm, anh giữ lời mà.”
Lúc này Nhạc Nhị mới thoáng an tâm, chen người về phía Tề Dục Đình, tìm một tư thế thoải mái vùi mình ngủ trong lòng người đàn ông.