“Tôi muốn đảm bảo rằng anh ấy ngoại trừ hôn mê ra thì không bị tổn thương gì khác.”
“Khúc Quân, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì ở trong tiềm thức của giáo sư Lăng mà cậu không báo cáo với tôi? Thái độ lần này của cậu hoàn toàn khác với lúc trước cậu tỉnh lại từ trong tiềm thức của giáo sư Lăng.” Giang Thành híp mắt, sự nghi ngờ trong mắt hắn càng rõ ràng hơn.
“Bởi vì tôi nhất định phải loại bỏ những nguyên nhân khiến Lăng Mặc không thể tỉnh lại. Trên thực tế Lăng Mặc là một người thành công, anh ấy cao cao tại thượng, hơn nữa còn tìm ra vaccin phòng chống vi khuẩn Hale. Anh đã nói, chỉ cần anh ấy nhận ra thế giới của mình không phải là thật thì anh ấy sẽ tỉnh lại, mà lúc trước tiến hành tư duy thâm tiềm, tôi trong thân phận Mạc Tiểu Bắc trăn trối nói cho anh ấy biết thế giới này không phải là thật, nhất định phải tỉnh lại. Anh ấy rõ ràng đã thử nghiệm để tỉnh lại nhưng vẫn còn ở trong thế giới kia, rốt cuộc là nguyên nhân gì mà khiến anh ấy lưu luyến nơi đó?”
Nếu như nói lúc trước Giang Thành có ý đồ muốn nhìn thấu Khúc Quân, thì trong giờ phút này, ngược lại Khúc Quân muốn nhìn thấu Giang Thành.
Vị tiến sĩ Giang này rốt cuộc đang che giấu điều gì?
“Tôi biết. Cậu lo lắng Lăng Mặc bị thương không chỉ ở đầu mà còn lo lắng thân thể của anh ta đã xảy ra vấn đề gì, dẫn đến việc anh ta tình nguyện ở mãi mãi trong thế giới của mình.”
“Đúng, tôi muốn gặp anh ấy.”
“Được rồi, cậu đi theo tôi. Anh ta hiện đang ở trong cabin vô trùng, cậu chỉ có thể nhìn anh ta nhưng không được chạm vào.”
Khúc Quân đi theo tiến sĩ Giang ra khỏi phòng.
Hành lang ở đây rất dài, ánh đèn màu trắng sáng ngời, nhưng cũng rất lạnh lẽo.
Giang Thành dùng quyền hạn của mình xác nhận dấu vân tay mở ra một cánh cửa, phía sau cánh cửa, Khúc Quân nhìn thấy cabin vô trùng kia.
Ở đây có rất nhiều nghiên cứu viên mặc áo blouse trắng, bọn họ đều đứng vây quanh kiểm tra số liệu cơ thể của Lăng Mặc.
Trong lòng Khúc Quân bỗng xúc động, mỗi một bước đi cũng đủ làm cậu khẩn trương, cho đến khi cậu đi đến trước cabin vô trùng, cúi đầu nhìn Lăng Mặc đang yên tĩnh nhắm hai mắt.
Hai tay của anh thả lỏng đặt ở hai bên người, hai chân thon dài, đường cong bắp thịt rất đẹp, mang theo sức bật mạnh mẽ và quyến rũ.
Khúc Quân biết, người này khi mà tỉnh lại thì hai cánh tay của anh đem đến cái ôm mạnh như thế nào.
“Cậu thấy rồi đó, giáo sư Lăng rất tốt. Đây là bảng phân tích số liệu cơ thể của anh ta, trước mắt thì nhịp tim rất ổn định, còn đây là số liệu hô hấp của anh ta, tố chất thân thể của giáo sư Lăng rất khỏe mạnh, hoạt động của phổi cũng rất tốt.”
Lời khen ‘hoạt động của phổi cũng rất tốt’ này làm cho trái tim của Khúc Quân bị hẫng một nhịp.
Đúng vậy, lúc người này hôn cậu, giống như không cần lấy hơi vậy.
“Khi cậu lẻn vào tiềm thức của giáo sư Lăng, nhịp tim của anh ta có hiện tượng rất thú vị.” Giang Thành cũng cúi đầu nhìn Lăng Mặc đang nằm trong cabin vô trùng.
“Hiện tượng gì?”
“Thường xuyên luôn, khi nhịp tim của cậu đập nhanh vượt ngưỡng trung bình, nhịp tim của giáo sư Lăng cũng đập nhanh không kém. Các cậu đang làm gì vậy?” Giang Thành tò mò hỏi.
Khúc Quân sửng sốt, trả lời “Có lẽ là do bơi lội. Lộ Kiêu và Lăng Mặc cùng chung đội bơi.”
“Trên thực tế, đội ngũ nghiên cứu hạng mục tư duy thâm tiềm của chúng tôi đã làm nhiều thực nghiệm so sánh nhịp tim. Nếu là vận động, đặc biệt là nhịp tim khi bơi lội, hoàn toàn không giống như vậy.”
Giang Thành mở máy tính đưa ra vài hình ảnh về biểu đồ nhịp tim “Cậu nhìn đi, đây là kết quả điều tra từ người, khi bọn họ đang bơi, nhịp tim là như vầy.”
“Thế thì nhịp tim của Lăng Mặc giống như thế nào? Để tôi nhớ lại xem lúc đó chúng tôi đang làm gì.”
“Giống như cái này.” Ngón tay của Giang Thành quẹt qua màn hình, hiện ra một biểu đồ nhịp tim khác.
Khúc Quân thử so sánh, mặc dù nhìn không hiểu lắm, nhưng biểu đồ nhịp tim này đúng là khá giống.
“Đây là gì?”
“Làm tình.”
Đầu ngón tay của Khúc Quân khẽ run, nhưng cậu chỉ nở cười nghiền ngẫm “Người cao lãnh như giáo sư Lăng mà cũng làm tình? Làm với ai?”
“Chẳng lẽ cậu ở trong tiềm thức của anh ta mà không biết anh ta yêu ai sao?” Giang Thành nghiêng mặt hỏi.
Dĩ nhiên Khúc Quân không quên người này vừa mới nãy còn nói lúc nhịp tim của cậu đập nhanh thì tim của Lăng Mặc cũng đập nhanh không kém, đây không phải là đang ám chỉ cậu và Lăng Mặc ở trong đó làm chuyện kia sao?
Được rồi, từ góc độ nào đó mà nói, bọn cậu coi như đã thân mật không ít, nhưng làm tình là cái quỷ gì! Chuyện đó căn bản chưa từng xảy ra có được không!
“Tôi dĩ nhiên biết anh ấy yêu ai.”
“Ai?”
Không chỉ Giang Thành mà các nghiên cứu viên khác cũng quay đầu lại nghe.
“Chính bản thân anh ấy. Thiên tài đều tự luyến mà.”
Khúc Quân xoa tay.
Nhưng trong lòng Khúc Quân dâng lên cơn sợ hãi tột độ, bởi vì cậu đã hiểu được lời nói của Giang Thành, cho dù cậu bị Lăng Mặc hôn mà tim đập muốn vỡ toang, mà người kia, người luôn luôn trầm tĩnh rũ mắt, nhịp tim cũng đập nhanh không kém gì cậu.
Lăng Mặc cũng sẽ bởi vì đến gần cậu, hôn cậu mà vứt bỏ lý trí lẫn sự tỉnh táo của mình.
Giang Thành cười khẽ, khoanh tay nói “Tôi còn tưởng rằng anh ta nhớ thương cậu, cho nên mới giữ cậu lại, bắt lấy cậu, mang cậu đến sâu thẳm nhất trong tiềm thức của anh ta.”
“Trong mắt anh ta tôi là một kẻ ngốc. Thiên tài và kẻ ngốc, không phải là quá sai sao?” Khúc Quân tự bôi đen bản thân không thương tiếc.
“Được rồi.” Giang Thành giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ, cái đồng hồ đeo tay thoạt nhìn bình thường kia còn trang bị thêm chức năng tin tức, trên mặt đồng hồ hiện lên bảng tin tức lập thể “Tống tiên sinh đã thông qua trao quyền, cậu có thể đọc tin tức mà mình muốn biết.”
Giang Thành cầm máy tính bảng đưa cho Khúc Quân, Khúc Quân không hề lãng phí một giây phút nào, lập tức đọc ngay.
Dựa theo ghi chép của nhiệm vụ về sau, Lăng Mặc đi Washington tham gia kỳ thi Olympic quốc tế và mất tích trước khi công bố kết quả, dựa theo ghi chép của người được Dung Chu phái đi theo bảo vệ Lăng Mặc, anh mất tích ở trong khách sạn. Sau đó, anh bị dẫn đến một hòn đảo nhỏ, đó là một căn cứ ngầm của tổ chức Hắc Tước, ở đó, Lăng Mặc bị người của Hắc Tước tẩy não thôi miên, nhưng Lăng Mặc là một người có ý chí và nghị lực rất mạnh mẽ, anh không chỉ thành công rời khỏi hòn đảo đó, mà còn lấy được tin tức trải khắp thế giới của tổ chức Hắc Tước từ trong hệ thống đầu não của đối phương.
Khúc Quân đọc rất nghiêm túc, tuy lượng tin tức rất nhiều nhưng tin tức mấu chốt lại không nhắc đến, Khúc Quân chỉ có thể hiểu đại khái mà thôi.
Khi Khúc Quân trả lại máy tính bảng cho Giang Thành, hắn hỏi cậu “Cậu nhớ hết chưa?”
“Ừ.”
“Thật ra tôi cũng không biết do nguyên nhân gì mà giáo sư Lăng luôn muốn giữ cậu lại trong tiềm thức của anh ta. Cậu nói xem, anh ta không phải là người có hứng thú với phương diện kia, tôi rất thất vọng. Dù gì đi nữa, nếu anh ta thích cậu, cũng đồng nghĩa với việc nếu như anh ta đã biết thân phận của cậu, thì anh ta sẽ khát vọng được gặp lại cậu trong hiện thực.”
“Hay là lần này tôi nói thẳng cho anh ấy biết luôn?” Khúc Quân nhướng mày.
“Chuyện này, thôi tự cậu quyết định đi. Chẳng qua là một khi cậu nói cho anh ta biết, mà cậu lại là một cá thể ngoại lai, nếu lần này anh ta vẫn không tỉnh lại, có lẽ cậu sẽ không thể lẻn vào tiếp được nữa đâu.”
“Anh ấy… Không biết.” Khúc Quân thầm xúc động trong lòng.
Cậu có một cảm giác, rằng Lăng Mặc đang đợi cậu.
Một người cô độc, đang ở trong thế giới kia đợi chờ cậu.
“Cậu chuẩn bị sẵn sàng cho cuộc tư duy thâm tiềm tiếp theo chưa?” Giang Thành nói.
“Tôi đã chuẩn bị xong. Có rất nhiều người đều đang đợi tôi thành công mà?”
“Đúng vậy.”
Khúc Quân nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu “Vậy thì đánh nhanh thắng nhanh, lẻn vào sâu thêm!”
“Được rồi, tôi sẽ điều chỉnh tăng cường độ ý thức xâm nhập của cậu. Chúc cậu lần này có thể đi vào rãnh Mariana trong tiềm thức của giáo sư Lăng.”
(Rãnh mariana: còn gọi là vực Mariana hay vũng Mariana, là rãnh đại dương sâu nhất thế giới, điểm sâu nhất của nó là nằm trong lớp vỏ trái đất, thuộc khu vực Tây Bắc Thái Bình Dương, phía đông của quần đảo Mariana, theo Wiki)
“Rãnh Mariana? Đây chính là nơi sâu nhất đó, tiến sĩ Giang, anh muốn tôi có đi không có về sao?” Khúc Quân trêu đùa.
Giang Thành cười lắc đầu, ngón tay gõ nhẹ lên nắp cabin vô trùng của Lăng Mặc “Suy nghĩ của anh ta mới chính là nơi sâu nhất. Trừ cậu ra, không một ai có thể vào đó được.”
Tư duy thâm tiềm lần thứ ba này đã trở nên quá quen thuộc với Khúc Quân.
Bỗng nhiên cơ thể mất trọng lượng, giống như bị một luồng sức mạnh khủng bố nghiền ép, tốc độ rơi xuống làm Khúc Quân nghi ngờ chưa kịp vào thế giới của Lăng Mặc thì đã thịt nát xương tan!
Cả người cậu chợt run mạnh, lúc mở mắt ra, bên tai vang lên tiếng cười đùa.
“Nghiêm Cẩn, bộ dáng của mày sao giống như mới gặp ác mộng thế? Sao nào, mơ thấy vợ mày muốn li dị với mày à?”
Nói chuyện là một người đàn ông trung niên mặt để râu, trên cằm còn có một vết sẹo, đại khái khoảng , tuổi, sống mũi rất cao, hốc mắt sâu, tóc màu nâu sậm, là một người Âu Mỹ.
Khúc Quân lập tức ý thức được mình hiện tại tên là ‘Nghiêm Cẩn’. Cậu nhanh chóng tìm kiếm trí nhớ liên quan đến tin tức của ‘Nghiêm Cẩn’.
Nhớ ra rồi, Nghiêm Cẩn chính là một thành viên của tổ chức Hắc Tước!
Khúc Quân thầm hoảng hốt, chết tiệt! Biến thành người nào không biến, tại sao lại trở thành người của Hắc Tước chứ?
Tại sao không để cậu trở thành người của Dung Chu, như vậy mới có thể cùng với huấn luyện viên Lương đi giải cứu Lăng Mặc, mới có thể cà độ hảo cảm!
Lúc này lại trở thành nhân vật phản diện, làm sao có thể làm Lăng Mặc tin tưởng được đây?
Khúc Quân biết mình rất có lòng kiên nhẫn, kêu cậu đi theo dõi đối phương mấy ngày liền còn được, nhưng nếu kêu cậu đi bắt chuyện làm quen cà độ hảo cảm thì đó không phải là sở trường của cậu!
Hơn nữa còn biến thành kẻ địch của Lăng Mặc, còn không bằng kêu cậu đi tự sát cho rồi, trở về làm lại từ đầu!
Khúc Quân thật sự không thể nào tưởng tượng ra cảnh cậu trong thân phận kẻ địch này chạy tới trước mặt Lăng Mặc nói, tui là Mạc Tiểu Bắc và còn là Lộ Kiêu nữa, tui đi tới đây là để thức tỉnh anh nè, Lăng Mặc chắc chắn sẽ không nghe lọt tai và cho rằng cậu là người của Hắc Tước, trực tiếp bắn chết!
“Nghiêm Cẩn, mày không sao chứ?” Người đàn ông trung niên giơ tay vỗ một phát vào gáy Khúc Quân.
“Có chuyện cái quỷ!”
“Đúng vậy, tao cũng cảm thấy mày có một chuyện quỷ! Bởi vì mày còn chưa ly dị với con vợ nhà mày đó!”
Khúc Quân bất đắc dĩ thờ dài.
Chuyện cười này không vui tí nào đâu, ngay cả Trần Đại Dũng nói bậy nói bạ cũng có chuyên môn thâm sâu hơn mày!
“Chúng ta đến rồi.”
Xe chở Khúc Quân dừng trước một con hẻm nhỏ, đối diện hẻm nhỏ là một khách sạn.
Đây là khách sạn mà Lăng Mặc ở trong khi tham gia kỳ thi Olympic quốc tế!
Nói cách khác, cậu và đám người Hắc Tước này đang chuẩn bị bắt cóc Lăng Mặc?
“Bên cạnh thằng nhãi kia có không ít tay chân của tập đoàn Cự Lực. Theo suy đoán thì bên kia cũng có ý muốn dùng thằng nhãi này làm mồi nhử chúng ta ra, hòng lấy được tin tức.” Người đàn ông trung niên đốt điếu thuốc, vừa hút vừa nói chuyện, Khúc Quân cuối cùng cũng biết tên của người này là Chakri, là kẻ cầm đầu đám người này.
“Vậy bây giờ chúng ta nên làm gì?” Khúc Quân hít khói thuốc mà thèm, khẽ húc cùi trỏ vào đối phương, tỏ ý kêu cho một điếu.
“Mày không kêu tao là ‘Đại ca’ mà muốn hút?”
“Đại ca, cho tôi một điếu thuốc!” Khúc Quân hoàn toàn không có tôn nghiêm khi đứng trước điếu thuốc lá đầy mê hoặc.
Đối phương sửng sốt “Hôm nay mày bị làm sao vậy? Bình thường mày cũng đâu kêu đứa tóc đen kia là ‘thằng nhãi’ đâu, mày toàn gọi nó là ‘tiểu mỹ nhân’!”
Khúc Quân suýt chút nữa phun sạch cơm ăn tối qua ra!
Gọi Lăng Mặc là ‘tiểu mỹ nhân’?
Tiểu mỹ nhân biết ăn thịt người đó nha!
“Tôi chỉ xin một điếu thuốc, anh không cho thì thôi.” Khúc Quân không để ý mình giả vờ có giống hay không, cùng lắm là bị người của Hắc Tước bắn bỏ, sau đó trở về nói với Giang Thành là nhân vật này có độ khó quá cao, muốn đổi cái khác.
Người đàn ông trung niên vươn tay xoa xoa đầu Khúc Quân “Nghiêm Cẩn, mày còn đáng yêu hơn lúc trước nữa!”
“Bộ trước kia tôi đã làm gì khiến anh không vừa mắt à?” Khúc Quân thầm nghĩ phải hiểu rõ đặc điểm của nhân vật tên Nghiêm Cẩn này, để coi còn có thể cứu vớt được gì không.
“Mày trước kia? Mày rất thích cờ bạc, số tiền vừa dùng mạng đổi mày liền cầm đi đánh sạch! Tiêu tiền như nước, dĩ nhiên, chúng ta dùng mạng đổi tiền cũng vì muốn sống thoải mái sung sướng, nhưng còn mày, một đêm mày mua mười thằng trai trẻ là sao hả? Bị tụi nó chuốc say mềm rồi còn bị dụ chuyển khoản hết cho chúng! Hơn nữa nhiệm vụ lần này là vì mày nhìn trúng mặt của thằng nhãi kia nên mới đồng ý tham gia! Đại ca tao đây kêu mày làm gì mày cũng xị mặt, đã thế còn thường xuyên trưng cái mặt lạnh cho tao ngắm, hứ!”
Khúc Quân đen mặt.
Do đó tên Nghiêm Cẩn này thích nam? Còn bị mười thanh niên lừa tiền?
Phắc du! Nghĩ sao mà đặt tên là Nghiêm Cẩn chứ! ‘Nghiêm cẩn’ chỗ nào cậu cùi!
Còn tưởng rằng lần này coi như đóng gói làm người của Hắc Tước rồi, nhưng ít ra cũng phải là một người có tính cách áp bách ngầu lòi, ai dè lại là một tên đổ đốn không ra gì, sao cậu lại sa ngã vào con đường này, hơn nữa còn trượt ngày càng xa nữa chứ.
Mạc Tiểu Bắc và Lộ Kiêu là học sinh dốt, mà Nghiêm Cẩn thì lại là một tên cặn bã thối nát! Còn muốn người ta làm nhiệm vụ hay không?
“Đừng nói tôi của trước kia nữa.” Khúc Quân phất phất tay “Tôi quyết định từ bây giờ phải trải qua cuộc sống có chất lượng tốt đẹp.”
“Mày uống lộn thuốc à? Trước kia mày cũng nói với tao là mày sẽ trải qua cuộc sống có chất lượng tốt đẹp rồi mà?”
“Lúc đó tôi hơi hiểu sai về ý nghĩa của từ ‘chất lượng’ này.” Khúc Quân mặt không đỏ tim không đập mạnh cười ha hả trả lời.
“Khoan đã, mục tiêu của chúng ta xuất hiện.” Chakri hất cằm.
Khúc Quân nhìn theo tầm mắt của Chakri thì thấy một bóng người quen thuộc.
Dưới đèn đường, vóc người của Lăng Mặc vẫn cao gầy như ngày nào, anh mặc áo len màu xám khói, quần kaki thoải mái, đôi chân thon dài kia khi bước ra mang theo cảm giác nhanh nhẹn, tựa như gảy nhẹ trái tim của Khúc Quân.
“Bên cạnh nó có không ít kẻ phiền phức trông coi.” Chakri huých Khúc Quân “Mày thử tiếp cận mục tiêu đi.”
Khúc Quân xoa chóp mũi.
“Sao, mày sợ đám người bên cạnh thằng nhãi đó?” Chakri bật cười “Tao biết tính của mày mà, cũng đâu có kêu mày trực tiếp bắt trói nó. Mày đi thăm dò chút động tĩnh đi, tao muốn quan sát thêm, nếu như có kẻ lạ tiếp cận nó thì sẽ xảy ra động tĩnh như thế nào.”
Xem ra người tên Chakri này là một kẻ cẩn thận. Nếu có kẻ lạ mặt tiếp cận Lăng Mặc, người của Dung Chu được phái đi theo tất nhiên sẽ cảnh giác, một khi những người này đã cảnh giác thì Chakri có thể từ thần thái và động tĩnh của họ mà tìm ra đầu mối.
“Được rồi, tôi đi.”
Khúc Quân cũng rất muốn nhìn xem Lăng Mặc bây giờ sống như thế nào.
Dựa theo tài liệu mà Giang Thành đã cung cấp, lúc này là mốc thời gian sau hai năm kể từ khi Lộ Kiêu qua đời.
Khúc Quân mặc quần áo thể thao, đội mũ lưỡi trai, lúc cúi đầu xuống thì sẽ không thấy được ánh mắt của cậu, tai đeo headphone vặn volumn hết cỡ, chân mang đôi giày thể thao Nike.
Lăng Mặc đi vào một cửa hàng tiện lợi /, anh luôn đi mua đồ đã lên sẵn kế hoạch, Khúc Quân biết anh chọn xong đồ không quá ba phút.
Ví dụ người của Hắc Tước ló mặt, lòng phòng bị của Lăng Mặc rất cao, hơn nữa Lộ Kiêu đã qua đời, anh không hề có hảo cảm với bất kì ai muốn tiếp cận anh.
Quả nhiên Lăng Mặc nhanh chóng cầm một tuýp kem đánh răng, lúc anh đi ngang qua kệ hàng, Khúc Quân giả vờ cầm một hộp bánh quy xem kĩ hạn sử dụng, cậu vừa xem vừa chậm chậm lui về sau, đang định lui đến bên cạnh Lăng Mặc thì bị anh trực tiếp vươn tay chặn vai lại, không cho Khúc Quân có cơ hội đụng vào mình.
“Úi, xin lỗi.” Khúc Quân quay đầu lại, ánh mắt hai người chạm nhau trong tích tắc, thần kinh của Khúc Quân như bị mũi băng hung hăng đâm một nhát, không thể nói thành lời.
Đôi mắt của Lăng Mặc tựa mùa đông vĩnh cửu, không hề có chút ấm áp nào.
Anh không nói gì, chỉ cầm tuýp kem đánh răng và bàn chải đi tới quầy tính tiền, trực tiếp trả tiền.
Trong lòng Khúc Quân trống rỗng một mảnh.
Cho dù cậu là Mạc Tiểu Bắc hay là Lộ Kiêu, cũng chưa có từng bị Lăng Mặc nhìn với ánh mắt khinh thường như vậy.
Khúc Quân cầm hộp bánh quy im lặng đứng sau lưng Lăng Mặc.
Anh lại cao thêm, nhìn xấp xỉ khoảng m, trong lòng Khúc Quân trỗi lên cảm giác phức tạp, giống như nhìn thấy đứa con trai mình nuôi ngày nào giờ đã trưởng thành cao lớn, nhưng cậu cũng cảm thấy càng ngày càng khó có thể chỉnh đốn anh.
Khúc Quân sụt sịt cái mũi, bỗng nhiên nhận ra bản thân mình mới là người bị Lăng Mặc chỉnh đốn… Thật là đáng thương.
“Cám ơn.” Lăng Mặc nhận tiền thừa từ nhân viên thu ngân.
Mặc dù chỉ là hai từ tiếng anh theo lễ phép tối thiểu, nhưng nghe giống như dây cung bị căng ra.
Khúc Quân im lặng hít sâu một hơi, đưa mắt nhìn anh rời đi.
Sau đó cậu hình như nghĩ tới điều gì, đột nhiên cầm lấy hộp khoai tây chiên rồi xông ra ngoài, đuổi theo hướng đi của Lăng Mặc.
“Hey! Hey! Cậu gì kia ơi!” Khúc Quân cố nhịn không bật thốt lên tên của đối phương, còn chưa đụng vào vai của Lăng Mặc thì đối phương đã xoay người lại, tay của Khúc Quân vẫn chưa chạm vào đối phương.
“Chuyện gì?” Lăng Mặc nói.
“Cái này… Cái này là của cậu phải không?” Khúc Quân lắc lắc hộp khoai tây chiên trong tay, thật ra là cậu tự mua.
Nhưng hương vị của khoai tây chiên này cho dù là Mạc Tiểu Bắc hay Lộ Kiêu thì đều rất thích. Cậu đang nhắc nhở Lăng Mặc, chỉ mong Lăng Mặc có thể hiểu dụng ý của cậu.
“Không phải.” Lăng Mặc không hề tỏ vẻ ngạc nhiên gì, xoay người rời đi.
Giống như một cái cây lẻ loi mọc trên đỉnh núi tuyết cao vời vợi, không cần bất kì ai bầu bạn.
Khúc Quân thở hắt ra một hơi, xoay người đi dọc theo đường phố, trong lòng tràn đầy nỗi thất vọng.
Cũng phải, làm sao Lăng Mặc có thể vì một hộp khoai tây chiên mà sinh ra cảm giác quen thuộc với cậu được?
Sau đó cậu đi vào một cửa hàng bách hóa, bởi vì vừa rồi cậu đã tiếp cận Lăng Mặc nên cậu lo mình bị người của Dung Chu đuổi theo, sau đó đi loanh quanh một lát đến khi không phát hiện có ai đi theo nữa, cậu mới trở về xe.
“Sao rồi?” Khúc Quân ngồi xuống bên cạnh Chakri.
Chakri đưa máy tính bảng của mình đến trước mặt Khúc Quân “Chúng ta cảm thấy mấy tên này rất có thể là tay chân phụ trách bảo vệ Lăng Mặc.”
“Phải xử luôn bọn họ?” Khúc Quân thuận miệng hỏi.
“Giết chết bọn chúng chỉ tổ gây thêm phiền phức cho chúng ta. Cấp trên đã nói, cố gắng làm việc thật gọn.” Ngón tay của Chakri gõ nhẹ lên màn hình, nói tiếp “Mày có biết mục tiêu này của chúng ta rất thích bạn trai của nó không?”
“Có nghe.” Khúc Quân mở gói giấy bọc hamburger vừa mua trên đường ra, dùng sức ngoạm một miếng lớn.
“Nếu không thì mày thử một phen đi.” Chakri nhíu mày nói.
“Thử cái gì? Cậu ta là TOP.”
“Ồ, mày có thể nhìn ra?” Chakri cười mờ ám.
“Ừ, dĩ nhiên có thể nhìn ra.”
Hỏi thừa, Khúc Quân cậu đã tự bản thân trải nghiệm qua, tin tức tuyệt đối chính xác trăm phần trăm!
“Chậc… Tao thấy mày nằm dưới cũng được mà! Không phải mày rất thích trai trẻ tươi đẹp sao? Mày có thể dụ dỗ Lăng Mặc đến khách sạn mà bọn tao đã sắp xếp sẵn, sau đó…”
“Cậu ta thích kiểu như ông anh đấy.” Khúc Quân hạ cửa kính xe xuống rồi bắt đầu hút thuốc.
“Thằng nhóc nhà mày nói nhăng nói cuội gì đó? Tao? Cho dù tao có thích đàn ông thì cũng phải là nằm trên!”
“Lời nói của anh có thể khiến cậu ta thỏa mãn cảm giác chinh phục dã thú.” Khúc Quân gãy tàn tro của điếu thuốc.
“Nhóc con mày đang chửi tao là dã thú đó hả?”
“Anh không muốn làm dã thú?” Khúc Quân hất cằm.
Chakri dùng sức bóp nắn cái đầu của Khúc Quân “Hôm nay tao bỗng nhiên đặc biệt thích mày.”
“Cảm ơn, tôi cũng vậy.”
Tôi cực kỳ yêu thích bản thân mình.
“Nhưng vấn đề trước mắt cần phải giải quyết. Lăng Mặc ở Washington không quá ba ngày, đến khi nó về nước rồi, hoàn toàn nằm yên trong sự bảo vệ của Dung Chu, chúng ta khó mà có cơ hội ra tay.”
“Biết. Để tôi suy nghĩ một lát.” Khúc Quân vừa hút thuốc vừa nhắm mắt lại.
Cậu nhớ lại lúc cậu và Lăng Mặc chạm mắt nhau ở trong cửa hàng tiện lợi trong tích tắc kia, trên tay của anh vẫn còn đeo chiếc đồng hồ mà Lộ Kiêu đã tặng hôm sinh nhật.
“Mày mà cũng biết động não? Tao cảm thấy hay là chúng ta phái người giả làm phục vụ phòng, bắt nó bỏ vào xe đẩy rồi đưa đi.”
Khúc Quân nhắm mắt thở dài “Cái ý tưởng này rất tệ. Ông anh coi phim điện ảnh hơi bị nhiều rồi đó, bộ anh tưởng đám người Dung Chu toàn là kẻ ngốc chắc?”
Hơn nữa võ nghệ của Lăng Mặc khá là tốt.
“Nghiêm Cẩn, mày có để ý trên cổ tay của nó có đeo một chiếc đồng hồ không?” Chakri nhếch mép hỏi.
===Hết chương ===
Tác giả có lời muốn nói: DAY .
Khúc Quân: Rốt cuộc lần này tui cũng có cơ bụng, cơ vai, cơ chân á ha ha! Cơ gì cũng đầy đủ hết!
Lăng Mặc: Ừ, lần này anh có thể thoải mái dùng sức rồi.
Khúc Quân: Anh đi chết đi!