Sau khi khỏi bệnh Khúc Quân vẫn luôn chăm chỉ rèn luyện, nhưng nhiễm vi khuẩn đã làm hao tổn khá lớn sinh lực của cậu, thân thể còn trải qua một lần phẫu thuật, cậu có thể sống sót tới giờ là điều không dễ dàng gì, bây giờ lại phải đối phó những người này, Khúc Quân không thể không nói… Tình huống rất chi là tệ.
“Cho nên, đây là huấn luyện đối với bọn họ, còn tôi, là chơi luôn cả mạng.” Khúc Quân lạnh lùng nhìn chằm chằm Coaster.
Người đàn ông này không hề muốn tiếp nhận cậu, lại có thể trừ khử cậu bất cứ lúc nào.
Coaster cười lạnh phun ra một vòng khói “Ừ.”
Vừa dứt lời, có kẻ không đợi nổi liền xông tới, Khúc Quân không thể không cảm kích thân thể của Nghiêm Cẩn, mặc dù Nghiêm Cẩn ăn chơi vô độ, nhưng về mặt rèn luyện thể lực thì không tồi.
Hơn nữa còn là một tay súng bắn tỉa, phản ứng chớp nhoáng của cậu tuyệt đối là đỉnh của đỉnh.
Nắm đấm của đối phương không nhắm ngay mặt mà là cổ của Khúc Quân, nhưng không ai thấy Khúc Quân đã làm gì, cậu nắm lấy cổ áo của đối phương rồi kéo mạnh bảng tên đính trên áo ra, ngay sau đó chớp nhoáng dùng sức ấn một phát vào ngực đối phương, rồi đá văng người ra.
Coaster im lặng đứng một bên quan sát.
“Nếu tôi mà ghim sâu vào thêm chút nữa thì anh sẽ mất máu chết ngay tại chỗ.” Khúc Quân lạnh lùng nói.
Trong nháy mắt bầu không khí như rơi vào hầm băng, không khí xung quanh cũng trở nên ớn lạnh.
Những kẻ còn lại rối rít tháo bảng tên xuống vứt đi, phòng ngừa Khúc Quân dùng nó làm vũ khí giết bọn họ.
Trong lúc bọn chúng còn nghĩ Khúc Quân sẽ lui về phòng thủ, cậu chợt bước một bước về phía tên bên cạnh, tung một cú vào dưới háng tên đó, không có người đàn ông nào có thể chịu được cơn đau này, đối phương vừa kinh ngạc vừa đỏ mặt lăn lộn trên đất, những kẻ khác muốn xúm lại bắt giữ Khúc Quân, nhưng lại không ngờ Khúc Quân nhảy lên lưng tên bị đá háng, lấy đà phóng tới rồi chạy hết tốc lực.
Phản ứng của Khúc Quân hoàn toàn không giống như một con thú bị nhốt mà bọn chúng đã nghĩ, cậu vô cùng lưu loát và quả quyết.
Coaster bất chợt nhận ra Khúc Quân định làm gì, hắn quát lớn “Lũ ngu tụi bây, mau ngăn nó lại!”
Mục tiêu của Khúc Quân chính là cột đèn của căn phòng huấn luyện này, cậu tựa như không biết đau đớn mà vung tay đập vỡ lồng thủy tinh bên ngoài, có một tên chạy tới, Khúc Quân bỗng nhiên cúi thấp người, hay tay cầm lấy mảnh vỡ rạch nát cổ chân của đối phương, sau đó vung tay lên đâm vào cằm đối phương, đâm xong ném mảnh kiếng trúng vào mắt một tên khác, toàn bộ căn phòng biến thành một bãi chiến trường đẫm máu.
Khúc Quân bị đánh sưng vù hết cả mặt mũi, nhưng không có một ai chân chính chế ngự được cậu. Cậu rất có kỹ xảo né tránh nguy cơ bị đánh hội đồng, giống như một con lươn trơn trượt linh hoạt.
Lại thêm một đòn dứt khoát, một mảnh kiếng đâm vào mu bàn chân của đối phương, Khúc Quân né người vung quyền hướng lên trên, đấm thẳng vào cổ họng của đối phương.
Những tên khác muốn phối hợp bắt cậu lại, nhưng vừa chạm nhẹ vào bả vai thì Khúc Quân lại lủi đi mất.
Coaster đứng bên sân, hắn vẫn đang kiềm nén không tự mình ra tay, trong nhận biết của hắn, hắn không tin Khúc Quân lợi hại đến mức một mình giết chết nhiều người như vậy.
Tựa như bất kỳ đồ vật nào ở trong tay Khúc Quân đều có thể trở thành vũ khí, đối với cậu mà nói, tất cả những thứ này đều như nhau, nếu buông bỏ tất cả thì cậu nhất định sẽ bị cả đám xúm lại ức hiếp.
Cũng có tên muốn nhặt mảnh kiếng lên hòng tấn công Khúc Quân, nhưng Khúc Quân chỉ cười nhạt, cậu nhấc chân đụng vào mảnh kiếng kia, kết quả mảnh kiếng bay tới ghim thẳng vào tay gã, lại thêm một tiếng hét đau đớn vang lên.
Lúc này Khúc Quân xông tới chỗ Coaster, đáy mắt của cậu ánh lên sự sắc bén như muốn xông phá thiên quân vạn mã.
Mắt của Coaster lóe lên sự hưng phấn, tựa như đang nói: Ranh con, mi dám đến gần ta sẽ bẻ gãy cổ họng của mi!
Nhưng Khúc Quân chợt quỳ một chân xuống trượt trên đất, không chỉ nhanh lẹ mà còn vượt qua dự đoán của mọi người, dao găm của Coaster nguy hiểm lướt qua chóp mũi của Khúc Quân, nhưng một giây tiếp theo khiến mọi người đều phải đứng im bất động.
Bởi vì Khúc Quân đã cướp được khẩu súng giắt bên hông của Coaster.
Khúc Quân đứng ở phía xa lạnh lùng nhìn Coaster.
Trên trán có vết máu bị mảnh kiếng cắt trúng, Khúc Quân tùy tiện quẹt tay lau đi rồi rắc một tiếng lên đạn.
“Súng của anh có đạn.”
Khúc Quân nhàn nhạt nói.
Tất cả mọi người đều dừng lại.
Coaster híp mắt, cười lạnh “Chẳng lẽ mày có thể giết tao?”
Khúc Quân hơi hếch đầu súng lên, cười toét miệng “Anh là óc heo à? Tại sao tôi không thể giết anh? Giết anh, đúng lúc thay thế vị trí của anh luôn.”
“Mày cảm thấy tiến sĩ West sẽ tín nhiệm mày?”
“Tín nhiệm? Anh mấy tuổi rồi? West không tin tưởng bất kỳ ai, ông ta chỉ cần anh nghe lời. Nhưng tiền đề là phải có ích cho ông ta. Một khi những kẻ bảo vệ Lăng Mặc kia mò đến được đây, những tên mà anh đã huấn luyện ra đều không sánh bằng tôi.”
Khúc Quân chắc chắn West đang ngồi xem bọn họ qua camera theo dõi, thưởng thức những gì xảy ra ở đây.
Coaster chợt đi tới trước mặt Khúc Quân trong nháy mắt, rõ ràng tạng người của tên này rất lớn, nhưng không ngờ lại di chuyển nhanh nhẹn đến vậy, hắn hoàn toàn hơn hẳn đám người kia một bậc, càng già dặn lão luyện hơn, Khúc Quân bị hắn chộp lấy miệng súng, sức lực của hắn lớn như núi đè, lúc hắn nện vào lưng Khúc Quân, cậu hoài nghi xương sống của mình sắp gãy tới nơi, xoạt một tiếng nằm rạp ra đất.
Coaster dí súng vào gáy Khúc Quân “Ranh con, mày quá kiêu ngạo.”
Khúc Quân ra vẻ không sao nói “Đề nghị anh đưa miệng súng ra xa chút, nếu bắn vỡ sọ tôi rồi thì ông anh cũng bị nổ tan xác luôn đấy.”
Lúc này có người đi vào, Khúc Quân nghe tiếng bước chân thong thả kia liền biết ngay đó là tên giả vờ thân sĩ quý sờ tộc nước Anh thích uống trà chiều chó má, West.
“Coaster, lúc đầu anh đánh giá Nghiêm Cẩn chưa đủ tư cách tới đây. Bây giờ thì sao? Anh vẫn còn cảm thấy như vậy nữa không?”
Coaster cũng không có lấy chân ra mà càng ra sức dẫm lên lưng Khúc Quân.
“Tôi không nghĩ giữ lại quả bom nổ chậm này bên cạnh chúng ta có gì tốt cả.”
“Bởi vậy tôi mới cần anh giữ con sói này lại, giáo dục nó thành chó gác cửa.” West không hề sợ đi tới trước mặt Khúc Quân, ngồi xổm xuống nâng cằm cậu lên “Thế nào, Nghiêm Cẩn?”
Khúc Quân cười “Ông hẳn là nên trả tôi số tiền còn thiếu chứ, làm sói hay làm chó tùy ông.”
“Cậu không có cơ hội ra ngoài tiêu tiền, đòi tiền làm gì?” West cười hỏi.
“Lắm người thế này, chẳng lẽ cả đời cũng không ra khỏi cái đảo này được? Cùng lắm thì sau khi rời đi không trở về đây nữa thôi.”
“Coaster, anh cảm thấy thế nào? Anh định cứ thế mà dẫm nát cậu ta à?”
“Giữ tên này lại cũng thú vị đấy.” Coaster nhấc chân ra và rút súng về.
Nhưng Khúc Quân vẫn nằm tại chỗ không nhúc nhích.
“Còn giả chết?” Coaster hừ nhẹ.
“Tôi đang nghỉ ngơi.” Khúc Quân cảm thấy xương cốt toàn thân đều đau ê ẩm.
Tối hôm đó, cậu chuyển từ phòng bệnh sang phòng đối diện với Coaster, tiện thể để Coaster tiến hành ‘giáo dục’ cậu.
Còn West thì đang cầm bảng báo cáo của Lăng Mặc, một tay chống trán, híp mắt nhìn.
“Thầy, đúng là Lăng Mặc có tiến độ nghiên cứu nhanh nhất trong tất cả nghiên cứu viên ở đây. Nhưng cậu ta luôn khiến em cảm thấy…” Duke nói.
“Cảm thấy gì?” West để báo cáo xuống, ngẩng đầu lên hỏi.
“Cậu ta đã đứng trước cửa, nhưng vẫn không chịu mở cửa ra.”
“Ý cậu là, cậu ta biết làm thế nào để gặt hái được thành quả, nhưng vẫn luôn treo trên miệng chúng ta, cho chúng ta hy vọng, nhưng lại không hái được kết quả.”
“Đúng. Hơn nữa em còn cảm thấy… Trước mắt ngài dùng Nghiêm Cẩn để Lăng Mặc an phận, nhưng mà… Càng về sau Lăng Mặc không có muốn đi gặp Nghiêm Cẩn nữa, cũng không hỏi thăm tình huống về Nghiêm Cẩn. Thật ra thì em cũng rất tò mò, rốt cuộc Lăng Mặc coi Nghiêm Cẩn là cái gì?”
“Cậu muốn biết?” West ngoắc tay với Duke, Duke cúi đầu xuống, West ghé vào tai gã nói một câu.
Ánh mắt của Duke ngây ra, nghi ngờ nhìn West.
Tám giờ tối hôm sau, trong khi những nghiên cứu viên khác của Hắc Tước đang túi bụi làm việc, còn Lăng Mặc thì lại không thèm nhìn bảng báo cáo được đưa tới, anh tắt máy tính, cho tới giờ anh không có thói quen tăng ca.
Nhưng máy tính không tắt mà lại hiện ra một video.
Đó là hình ảnh Khúc Quân đang tắm, camera được gắn trên trần nhà phía bên trái của cậu, nhưng Khúc Quân tựa hồ không phát hiện, cậu đang ngửa mặt vò đầu tóc đầy xà bông của mình.
Lăng Mặc vốn muốn tắt video đi nhưng khẽ dừng lại.
Lúc này, Khúc Quân tắt vòi sen đi, duỗi cánh tay thon dài ra ấn bình sữa tắm, qua loa xoa khắp người, sau đó vặn nước chà rửa.
Khi cậu nghiêng mặt sang, cổ và vai giãn ra tạo thành một đường cong quyến rũ, ngón tay của Lăng Mặc vẫn luôn để lên con chuột, không hề cử động.
Lúc này những nghiên cứu viên khác bắt đầu oán trách.
“Chuyện gì xảy ra thế này? Video này ở đâu ra vậy?”
“Chỗ chúng ta bị nhiễm virus hả? Tại sao tôi tắt không được?”
“Không thể nào! Hệ thống trên đảo là nội bộ mà, làm sao có thể có virus được!”
“Nhưng tắt hoài không được!”
Lăng Mặc hơi cúi đầu, ngón tay lướt nhanh trên bàn phím, không tới ba mươi giây, tất cả video trên màn hình máy tính của mọi người đều tắt hết.
“Cậu ta không có hứng thú với thân thể của Nghiêm Cẩn.” Duke nói với West.
“Phải không? Nhưng ngay từ lúc đầu cậu ta thấy Nghiêm Cẩn đến khi ra tay tắt video đi là cỡ khoảng mười sáu giây. Trong mười sáu giây đó cậu ta đang suy nghĩ gì?” West hỏi ngược lại Duke.
“Cậu ta đang suy nghĩ… Tại sao video này lại phát ra?”
“Đương nhiên cậu ta sẽ nghĩ vậy, nhưng chỉ là một giây. Còn mười lăm giây kia, cậu ta đang hưởng thụ.”
“Hưởng thụ?”
“Nếu cậu thích một người, khi cậu thấy đối tượng mình thích không hề biết gì vô tư phơi bày thân thể ra trước mắt cậu, cậu sẽ rất hưởng thụ điều đó.”
Nhưng đối với Khúc Quân mà nói, cậu sắp nổi điên rồi đây.
Bởi vì tối nào cậu sắp nhắm mắt ngủ, Coaster giống như có quyền hạn mở cửa phòng của tất cả mọi người, hắn luôn bất ngờ xông vào phòng đánh lén cậu.
Lần đầu tiên, Khúc Quân suýt bị đối phương vặn gãy tay.
Lần thứ hai, Khúc Quân quyết định dạy dỗ đối phương một phen, mặc dù cậu thành công đấm Coaster một cú, nhưng cậu cũng bị đối phương thụi bầm mắt.
Lần thứ ba, trước khi đi ngủ, Khúc Quân loay hoay hồi lâu làm ra một cái bẫy trong phòng mình, cậu móc một cái ly có quai ở trên đầu cửa, như vậy khi đối phương mở cửa đi vào thì cái ly sẽ rớt xuống.
Nhưng Khúc Quân không ngờ Coaster cực kỳ nhạy bén, đối phương kịp thời dùng mũi chân móc lấy quai cầm của cái ly trước khi nó chạm đất.
Bởi vì Khúc Quân bị thiếu ngủ nên cậu bị Coaster đánh bầm dập sưng hết cả mặt mũi trong một buổi huấn luyện đặc biệt do chính tay hắn sắp xếp.
Một tuần sau, Coaster dẫn theo Khúc Quân và một vài người đến gặp West, Khúc Quân tình cờ gặp Lăng Mặc trong hành lang.
Râu trên mặt đã được anh cạo sạch, trông dáng vẻ của anh khác hẳn so với những nghiên cứu viên lôi thôi lếch thếch thường thấy, trông anh nhanh nhẹn, lại thêm một chút cao ngạo lạnh lùng.
Khúc Quân muốn chào hỏi đối phương, dù gì cũng đã từng vào sinh ra tử với nhau, nhưng không ngờ Lăng Mặc thế mà hai tay đút túi đi lướt qua người Khúc Quân, giống như cả hai không hề quen biết nhau.
Khúc Quân cảm thấy vô cùng mất mác.
—Có lẽ cậu bị đánh sưng mặt mũi nên Lăng Mặc không nhận ra được nhỉ.
Khúc Quân đáng thương tự an ủi mình.
Khi West nghe Coaster báo cáo tình huống của các trạm phòng thủ rải rác xung quanh đảo, ánh mắt của gã liếc tới Khúc Quân.
“Nghiêm Cẩn, xem ra gần đây anh không được tốt lắm.” West nói.
Khúc Quân thờ ơ nhún vai.
“Đúng vậy. Hơn nữa mãi đến giờ Coaster vẫn không cho tôi dùng súng, có lẽ sợ tôi bị anh ta hành hạ đến mức tan nát chỉ muốn trực tiếp giết chết bọn họ.”
Vẻ mặt của Coaster không thay đổi gì, nhưng West thì lại bật cười.
Lúc này còi báo động vang lên.
“Sao vậy?”
Duke bước nhanh tới nói “Không xong, vừa rồi vi khuẩn Zika số hai bất ngờ bị rò rỉ!”
(Vi khuẩn Zika: lây nhiễm qua vết muỗi cắn.)
“Trong quá trình nghiên cứu vi khuẩn? Phòng nghiên cứu đã đóng kín chưa? Các nghiên cứu viên có mặc đồ bảo bộ không?” West hỏi.
“Không, là Lăng Mặc… Cậu ta đóng băng con nhộng chứa vi khuẩn rồi ngậm trong miệng, thuận lợi đi qua cửa kiểm tra an toàn, sau đó… Để vi khuẩn phát tán trong phòng nghiên cứu… Hiện giờ phòng nghiên cứu đã bị cách ly, tất cả nghiên cứu viên cũng bị cách ly nốt!”
“Tôi nhớ kháng thể vi khuẩn Zika còn chưa nghiên cứu xong thì phải? Lăng Mặc cậu ta cũng ở trong đó à?” West hỏi.
“Cậu ta để vi khuẩn Zika vào trong bình cà phê. Một khi có người tới pha cà phê, bao con nhộng sẽ bị hòa tan, vi khuẩn sẽ nhiễm vào cà phê và bị những nghiên cứu viên khác uống vào.”
Coaster nghe tới đây liền lộ vẻ mặt kinh ngạc.
“Lăng Mặc này… Không hề giống với những tên áo trắng ngớ ngẩn kia. Anh tính xử nó sao?”
West nhướng mày, nhìn Coaster với ánh mắt trách cứ.
“Còn không phải tại anh khơi mào tất cả mọi chuyện?”
“Tôi khơi mào?” Mặt của Coaster viết đầy dòng chữ ‘Anh đừng vu oan tôi’.
“Anh chỉnh chết chó sói cậu ta nuôi, đây chính là sự trả thù của cậu ta và cũng là đang cảnh cáo chúng ta.” West nói.
“Cái gì…” Coaster quay đầu nhìn Khúc Quân đứng sau lưng.
Khúc Quân vô tội nhún vai “Tôi chưa hề nói một câu nào với cậu ta đâu.”
Nhưng trong lòng cậu đang liên tục bắn pháo bông! Không hổ là Lăng Mặc! Nhìn thấy mặt mũi sưng vù của cậu còn giả vờ không quan tâm, ai mà ngờ anh lại vì trả thù cho cậu mà bày ra trận chiến lớn như vậy! Á ha ha ha ha!
Coaster bất đắc dĩ nói “Chậc, giờ phải làm sao? Giết tên Lăng Mặc kia rồi ném xuống biển cho cá mập ăn?”
West lạnh lùng cười “Cậu ta sẽ làm như vậy, bởi vì cậu ta đã thầm dự tính với kháng thể vi khuẩn Zika sẵn rồi. Duke, bây giờ Lăng Mặc đang ở đâu?”
“Cậu ta ở trong phòng ngủ của mình, em đã cử người đi coi chừng cậu ta. Cậu ta không hề phản ứng gì, chỉ im lặng ngồi trên giường đọc sách.”
Ánh mắt của West lướt qua Coaster nhìn vào mặt của Khúc Quân.
“Nghiêm Cẩn, hẳn là nên tìm người đến xử lý vết thương trên mặt anh.”
“Thôi thôi, không cần.” Khúc Quân không cảm thấy West sẽ mở lòng hảo tâm với cậu.
Nhưng West giống như không quan tâm Khúc Quân nói gì, khẽ hất cằm, Duke lập tức xách một cái hộp y tế đến trước mặt Khúc Quân.
“Nếu anh không tin tưởng bác sĩ trên đảo này thì để Lăng Mặc tới xử lý giúp anh đi?”
“Lăng Mặc? Không cần! Có hộp y tế là được rồi, tôi sẽ tự mình xử lý!”
Khúc Quân luôn cảm thấy West cho cậu đi gặp Lăng Mặc tuyệt đối không phải ý tốt gì.
Nhưng Coaster lại rất phối hợp nói “Chú mày làm theo lời của tiến sĩ West đi, tối nay tao sẽ không gây phiền phức cho mày nữa.”
Khúc Quân bất đắc dĩ, đây là trao đổi quái quỷ gì vậy trời.
“Nếu Lăng Mặc là đầu têu cho chuyện này thì nó cũng bị nhiễm vi khuẩn kia rồi chứ? Chẳng phải anh nói Lăng Mặc ngậm con nhộng bị đóng băng kia rời khỏi kho vi khuẩn sao?”
“Bao con nhộng trong miệng cậu ta sẽ không tan nhanh thế đâu. Cậu ta ném con nhộng kia vào bình cà phê rồi trở về phòng ngủ của mình. Những người bị nhiễm đã xuất hiện triệu chứng, nhưng chỉ có cậu ta là không.” Duke nói.
Sao Khúc Quân cậu lại cảm thấy Lăng Mặc đáng sợ thế nhở?
“Này, mày muốn ăn đạn à?” Coaster cười lạnh hỏi.
“Tôi không muốn ăn đạn, chỉ muốn ăn cơm.”
Khúc Quân nói xong liền cầm hộp y tế rời đi.
Coaster nhìn West với ánh mắt ám hiệu, có muốn hắn đi theo giám thị không, West chỉ lắc đầu một cái.
Khúc Quân đi tới cửa phòng Lăng Mặc, dáng vẻ Lăng Mặc dựa vào đầu giường đọc sách làm cho Khúc Quân chợt hoảng hốt, giống như thời gian quay ngược về thời thiếu niên, khi cậu còn là Mạc Tiểu Bắc, cậu thì đọc manga, còn anh thì đọc sách chuyên môn về kiến trúc.
“Này, West nói tôi không tin bác sĩ trên đảo, kêu tôi đến nhờ cậu xử lý chút vết thương. Tôi nói tôi có thể tự mình xử lý nhưng Coaster bảo sẽ cho tôi ăn đạn.” Khúc Quân ngoẹo đầu, mặt đầy vẻ không biết phải làm sao, bày ra bộ dáng ‘Không phải tôi cố ý tới gây phiền hà cho cậu đâu à nha’.
Lăng Mặc để quyển sách trong tay xuống, vỗ nhẹ vào bên cạnh giường, ý bảo cậu tới đây.
Khúc Quân gượng gạo đi tới, đặt hộp y tế lên đầu giường.
Ngón tay của Lăng Mặc đưa tới, tâm tình của Khúc Quân vốn bình tĩnh nay nháo nhào cả lên.
Đầu ngón tay của Lăng Mặc rất nhẹ, trong lúc Khúc Quân còn tưởng anh sẽ kiểm tra vết máu bầm trên mặt mình, ngón tay của anh đột nhiên dùng sức bóp má của cậu.
“Phắc nó—! Cậu tính làm gì!”
“Há miệng, để tôi nhìn bên trong.”
Thật ra thì vết thương trên mặt không hề đau, vết thương trong miệng mới chân chính đòi mạng cậu.
Không ăn được, ngủ cũng không được yên, bây giờ còn bị Lăng Mặc bóp một cái đau điếng, nước mắt nước miếng của Khúc Quân đều muốn trộn thành một nùi, trực tiếp tiễn cậu về tây thiên.
Nhưng từ những kinh nghiệm đúc kết được khi tiếp xúc với Lăng Mặc đã cho Khúc Quân một chân lý, chính là nhất định phải thuận theo vuốt lông cho anh.
Vì vậy cậu cam chịu ‘A—‘ một tiếng há miệng ra.
Ngón tay của Lăng Mặc cầm một cái nhíp kẹp nhúm bông gòn đã nhúng thuốc giảm đau thoa vào vết thương cho Khúc Quân, cậu bắt đầu rên hừ hừ, nước mắt ánh lên nơi khóe mắt.
“Lúc móc đạn ra sao không thấy anh như vậy?” Lăng Mặc vừa nói chuyện, mi mắt rũ xuống, hơi thở phả vào môi Khúc Quân… Đối với Khúc Quân mà nói chả khác gì đang tra tấn!
Vất vả lắm mới xong, Khúc Quân che nửa bên mặt nói “Hai cái đau không hề giống nhau!”
“Không giống nhau chỗ nào?” Lăng Mặc vừa nói vừa lướt ngón tay qua khóe mắt Khúc Quân, ngón tay của anh cứ như vậy lau sạch nước mắt cho cậu.
Hai giây sau, Khúc Quân chợt ngẩn người tại chỗ khi nhận ra Lăng Mặc làm gì, mà Lăng Mặc đã ngồi về chỗ của mình, hai tay rất tự nhiên đặt trên gối, giống như phụ huynh đang nghiêm khắc nhìn đứa con mình đã làm chuyện xấu.
Khúc Quân biết rõ Lăng Mặc là một người rất sạch sẽ, không thích mồ hôi của người khác kể cả nước mắt, nhưng khi đã được anh đặt vào lòng thì cái gì anh cũng có thể chịu đựng.
“Bây giờ nói cho tôi biết, tại sao mặt anh lại thành ra như vậy?”
Giọng hỏi này của Lăng Mặc giống như là đang hỏi cậu “Nói cho tớ biết tại sao lần này cậu thi không đạt tiêu chuẩn’.
Khúc Quân sờ chóp mũi, cậu cảm thấy việc mình bị người ta chỉnh đốn thật là mất mặt, không muốn chia sẻ với Lăng Mặc một chút nào.
Nhưng Lăng Mặc rất có kiên nhẫn, anh có thể im lặng đợi Khúc Quân sắp xếp lời giải thích trong một tiếng đồng hồ.
Có lẽ vì chuyện Lăng Mặc làm phát tán vi khuẩn nên trong phòng anh có hai tên đứng canh chừng anh suốt, nhưng Lăng Mặc chỉ coi họ là không khí.
Mà Khúc Quân thì lại không thể.
Hai tên đó không chừng là người của Coaster. Nếu cậu ở đây nói xấu Coaster, lúc về chắc chắn lại bị hắn chỉnh chết nữa.
“Có người chỉnh anh?”
“Ừ…”
“Bản lĩnh của anh không tệ, người có thể đánh anh thành ra như vậy cũng không nhiều, tên kia ngày nào cũng chỉnh anh?”
“Ừ…”
“Lúc huấn luyện?”
“Sau khi đi ngủ… Không biết còn tưởng gã yêu thầm tôi đấy chứ…”
Lăng Mặc liếc hai tên đứng trông chừng kia, bỗng nhiên vươn tay tháo cái chụp đèn của đèn ngủ ở đầu giường ra, rót một chai nước ấm, để hai quyển sách lên giá sách, sau đó đứng dậy nói với Khúc Quân “Anh đi với tôi tới đây một chút. Tôi cho anh nhìn hoa hướng dương tôi trồng.”
“Chỗ này không có mặt trời, cậu trồng hoa hướng dương thế nào được?” Khúc Quân không biết chơi dạng hoa gì.
“Mỗi ngày lúc ra ngoài phơi nắng, tôi đều mang nó theo.”
Lăng Mặc bưng một chậu bông nhỏ xíu giống như một ly trà đến trước mặt Khúc Quân.
Quả nhiên có một đóa hoa màu vàng đang ngửa mặt, trông vừa nhỏ vừa yếu ớt, nhưng rất cố gắng ngửa mặt về phía có ánh sáng.
“Đáng yêu không?” Lăng Mặc bỗng nhiên nhích lại gần Khúc Quân, dịu dàng nói.
Khúc Quân tính đưa tay cầm lấy chậu hoa, nhưng khi nghe thấy giọng nói của Lăng Mặc, cậu theo bản năng muốn rút tay về, không ngờ Lăng Mặc khẽ nâng chậu hoa lên chạm vào ngón tay của cậu.
“Đừng động.” Giọng nói của Lăng Mặc vẫn dịu dàng.
Anh hơi cúi đầu, mi mắt khẽ rung tựa như mang theo vô vàn lưu luyến.
Khúc Quân bỗng nhiên nhận ra, mỗi khi Lăng Mặc dịu dàng nói chuyện thì đều chỉ nói với mình cậu mà thôi.
“Nhìn kỹ.”
Khúc Quân vừa nâng mắt thì đã thấy Lăng Mặc nghiêng mặt tới, dường như muốn hôn vậy, tầm mắt của Khúc Quân nóng đến muốn nứt ra, nhưng Lăng Mặc chỉ nhẹ nhàng quẹt môi của mình qua đóa hoa vàng nhỏ kia.
“Này, phiền anh giúp tôi lấy chiếc đồng hồ đeo tay ở đầu giường tới đây.” Lăng Mặc nghiêng mặt sang lạnh lùng nói.
Thái độ khác hẳn hoàn toàn khi nói chuyện với Khúc Quân.
Một trong hai người đàn ông đứng canh không tình nguyện đi tới, đứng bên mép giường của Lăng Mặc, cúi người cầm gối của anh lên.
===Hết chương ===
Tác giả có lời muốn nói: DAY .
Khúc Quân: Nè, hình như anh đang mưu tính gì thì phải?
Lăng Mặc: Cái tên Coaster kia có phải mỗi ngày đều lén lút vào phòng của em trong khi em đang ngủ?
Khúc Quân: Đúng vậy.
Lăng Mặc: Mỗi đêm đều có tiếp xúc thân thể?
Khúc Quân: Em bị đánh… Đương nhiên là có đụng chạm tay chân rồi…
Lăng Mặc: Có phải em nghi ngờ gã yêu thầm em?
Khúc Quân: Em không nghi ngờ, em chỉ là châm chọc thôi…
Lăng Mặc: Dạy em cách hại chết gã.
Khúc Quân: Được đó!
Nhớ đừng quên bé này nha