Khi khuôn mặt của Lăng Mặc trở nên sạch sẽ khoan khoái, anh vẫn còn nhắm mắt, giống như là đang ngủ vậy.
Khúc Quân vốn muốn trực tiếp đánh thức đối phương, nhưng khi nhìn đến bóng mờ dưới hàng mi dài của anh, không hiểu tại sao cậu luôn có cảm giác hoài niệm.
“Này, tỉnh lại đi!”
Mí mắt của Lăng Mặc không hề có chút run rẩy liền mở mắt ra, nhìn là biết anh giả vờ ngủ.
Nhưng anh không ngồi dậy, cứ thế nhìn Khúc Quân, phảng phất như đứng ở một nơi xa xôi yên lặng nhìn cậu.
Khúc Quân cảm thấy khẩn trương một cách khó hiểu, bởi vì Lăng Mặc cầm tay cậu áp vào má mình.
Khúc Quân liếc hai tên đứng canh bên cạnh, bọn họ đang nhìn thẳng ‘giám thị’ hai người bọn cậu.
Cảm giác này… Thiệt là vi diệu.
Ngón tay của Lăng Mặc hơi thả lỏng, Khúc Quân nghĩ cậu có thể đứng dậy rời đi, nhưng Lăng Mặc không hề có ý định dời tầm mắt, ngón tay của anh xoa dọc từ cổ tay tới cánh tay của cậu.
Khúc Quân hiện đang mặc kiểu áo lót trong quân đội, cổ áo rộng và hơi trũng xuống, ngón tay của Lăng Mặc níu lấy cổ áo của cậu, sức mạnh không lớn nhưng Khúc Quân lại không kháng cự mà còn cúi đầu xuống.
“Chúng ta cùng nhau rời khỏi nơi này, anh dám không?” Lăng Mặc nhẹ giọng hỏi.
Khúc Quân vẫn luôn đề cao cảnh giác với người giám thị, cậu nở nụ cười khó coi nói “Vậy cậu phải đưa một con tàu chở máy bay đến rước tôi.”
Lăng Mặc mỉm cười, chỉ chỉ hoa hướng dương ở đầu giường hỏi “Nó màu gì?”
“Màu vàng…”
Lăng Mặc im lặng. Khúc Quân biết đáp án chính xác của anh là màu đỏ. Lăng Mặc đã nói, khi Khúc Quân và anh đều cùng nhìn chung một thế giới, đến lúc đó bọn cậu có thể rời đi.
Người giám thị giơ đồng hồ trên cổ tay lên ý bảo đã hết giờ.
Khúc Quân cảm thấy giống như đi thăm nuôi, bởi vì tuần nào West cũng cho cậu nửa tiếng đi thăm Lăng Mặc.
Nhưng trên thực tế, Khúc Quân cậu có khi nào mà không phải là tù nhân đâu?
Từ ngày hôm đó trở đi, Lăng Mặc có thể tiếp tục công việc nghiên cứu, nhưng tất cả các thí nghiệm đều do người phụ trách tiến hành, anh chỉ có thể ra chỉ thị hướng dẫn hay quan sát hàng mẫu trong máy tính, hơn nữa Duke cũng giám thị mọi hành động của Lăng Mặc /.
Một đứa trẻ không biết vâng lời sẽ bị thầy của mình ‘chăm sóc’ đặc biệt.
Ban ngày Khúc Quân đứng gác trên sân thượng của tòa tháp, có đôi khi sẽ đổi ca đi canh gác phòng thí nghiệm.
Còn Lăng Mặc bây giờ phần lớn thời gian đều ở trong phòng làm việc, xem sự thay đổi của các thí nghiệm bằng máy tính, có lẽ West sợ anh lại tiếp tục lén mang vi khuẩn ra như lần trước.
Những người giám thị khác sẽ mở mắt thao láo nhìn tất cả hành động của Lăng Mặc, chỉ có Khúc Quân thỉnh thoảng ngủ gật hoặc là ngây ngốc nhìn bóng lưng của Lăng Mặc.
Cho đến khi Lăng Mặc bưng ly cà phê đi tới trước mặt cậu, mà tầm mắt của cậu vẫn còn đang nhìn chỗ ngồi của anh.
“Tôi đứng trước mặt anh mà anh vẫn có thể ngẩn người?”
Giọng nói của anh hơi lạnh, Lăng Mặc kề sát ly cà phê vào mặt Khúc Quân hòng muốn dùng hơi nóng của cà phê xông tỉnh cậu, nhưng Khúc Quân lại nghĩ anh pha cà phê cho mình uống, vô cùng tự nhiên nhận lấy và nói tiếng cảm ơn, rồi uống một hớp lớn.
“Thức uống đắng nghét khó uống như thế, không biết sao anh lại có thể uống được… Thà uống thuốc bắc dưỡng sinh còn hơn!”
Khúc Quân nói xong rồi đặt ly cà phê vào tay Lăng Mặc.
Hai giây sau, cậu mới nhận ra được cái gì, vỗ gáy nói “Ây da… Không phải cho tôi hả? Xin lỗi nhen, cậu chịu khó pha ly khác đi…”
Lăng Mặc không nói gì, xoay người ngồi về ghế, cũng không phải nhìn tài liệu nghiên cứu vi khuẩn trên màn hình máy tính mà là nhìn ly cà phê để bên cạnh màn hình máy tính.
Không chỉ có mỗi Khúc Quân đứng phía sau biết giáo sư Lăng hiếm khi ngẩn người, mà ngay cả Duke đang giám thị anh cũng đều biết.
Lúc Lăng Mặc đang nhìn chằm chằm ly cà phê chưa tới ba phút, bỗng điện thoại vô tuyến trên bàn vang lên.
“Chất dịch của vi khuẩn cậu đang nghiên cứu đã được xử lý gần xong, có ý kiến gì thêm không?” Giọng nói của Duke truyền tới.
Lăng Mặc liếc gã một cái rồi lại cúi đầu xuống, ngón tay miết nhẹ lên miệng ly, một vòng lại một vòng, Duke đứng trước camera giám sát cảm thấy phiền não, gã muốn lên tiếng thì Lăng Mặc đột nhiên đứng dậy.
Anh bước hai, ba bước đến trước mặt Khúc Quân.
Khúc Quân không kịp phản ứng, giống như Lăng Mặc bất thình lình vọt vào trong thân thể của cậu vậy, ánh mắt của anh nóng rực tựa như mặt biển sôi trào, phập phồng dâng tuốt lên cao, tâm trạng của Khúc Quân bị khơi mào hoàn toàn, Lăng Mặc duỗi tay tới nắm lấy cổ áo của cậu.
Khúc Quân trợn to hai mắt nhìn đối phương, cằm theo quán tình ngửa lên trên, tất cả phản ứng bản năng đều bị ánh mắt khí thế của Lăng Mặc chấn nhiếp, tất cả đều xảy ra ngoài dự liệu của Khúc Quân.
Lăng Mặc nghiêng mặt áp sát tới, môi của anh dán vào môi cậu, nhiệt độ và lực độ đã lâu không cảm nhận được bất chợt ùa đến làm cho bắp thịt toàn thân của Khúc Quân muốn vỡ ra, máu huyết bị một luồng sức mạnh không tên nào đó làm cho chảy xuôi chạy ngược điên loạn, đầu lưỡi của Lăng Mặc nóng vội luồn vào bên trong, cả khoang miệng của Khúc Quân như bị một que diêm đang cháy quét qua, vô cùng nóng bỏng.
Một giây kia, đầu óc của Khúc Quân trống rỗng, nhiệm vụ của cậu, hai người đang bị giám thị, tất cả đều không còn quan trọng nữa, tim của cậu giống như bị chọc thủng đến tận trời, cậu dùng sức ngậm lấy môi Lăng Mặc.
Động tác đáp lại nho nhỏ đó làm cho bả vai của Lăng Mặc run run, lực độ mút hôn của anh cực kỳ chậm chạp như đang cố gắng kiềm nén xúc động muốn theo đuổi khát vọng nào đó, nhưng cuối cùng vẫn chịu khuất phục, để mặc cho dục vọng của bản thân làm chủ, anh áp sát người vào Khúc Quân, cậu không còn sức chống đỡ, bị anh đè cả người lên tường, sau gáy của cậu được tay của Lăng Mặc đỡ lấy, cậu có thể cảm nhận được nhiệt độ nóng bỏng từ tay anh. Đầu lưỡi của Lăng Mặc càng ra sức khuấy đảo vòm miệng của cậu, Khúc Quân cũng thuận theo đáp trả lại, không hề có ý hối hận muốn quay đầu lại, hoàn toàn chìm đắm vào vòng tay của Lăng Mặc.
Lăng Mặc ôm cậu chặt đến nỗi tưởng như hai người là trời sinh một thể, khi Khúc Quân bị hôn đến mức mệt lả không đứng vững, hai tay của Lăng Mặc vòng qua eo đỡ lấy cậu.
Khúc Quân thở hổn hển, hai chân rủn rẩy phập phồng, không gian xung quanh giống như trở nên mờ ảo quay cuồng.
Tay của Lăng Mặc nâng cằm Khúc Quân lên, Khúc Quân mắt đối mắt với anh, biểu tình của Lăng Mặc hoàn toàn là đang chìm đắm, hơi thở phả ra vô cùng nóng hổi, giống như xác nhận sự tồn tại từng chút từng chút một trên mặt Khúc Quân, toàn bộ không gian ở đây tựa như đang bùng cháy dữ dội.
Hầu kết của Lăng Mặc khẽ rung động, cho tới bây giờ Khúc Quân không ngờ rằng cậu chỉ uống một hớp cà phê của anh thôi mà đủ để làm cho anh phải điên cuồng, anh giống như một đứa trẻ thèm thuồng, còn cậu chính là cây kẹo đặt trong tủ kiếng khiến anh khát vọng muốn nếm thử một lần nhưng không được.
Thời điểm tủ kiếng bị vỡ ra, cũng là lúc đứa bé này cướp sạch tất cả.
Lăng Mặc nảy sinh lòng ham muốn hôn thêm lần nữa, Khúc Quân không thể không duỗi tay ra sau lưng chống lên tường, nhưng Lăng Mặc không hài lòng cầm lấy cổ tay cậu kéo đến đặt lên lưng mình.
Mãi đến khi một tiếng tằn hắng vang lên, West đứng cách đó không xa, mỉm cười nhìn hai người.
“Lăng Mặc, cậu đã bồi dưỡng xong kháng thể của vi khuẩn chưa?”
Nhưng Lăng Mặc vẫn chỉ nhìn Khúc Quân, mặt của cậu sắp bị đối phương nhìn chòng chọc ra một lỗ thủng.
Khúc Quân vừa mới đứng thẳng người dậy, Lăng Mặc liễn duỗi tay tới đặt bên hông cậu.
Giống như West chỉ là không khí.
Khi sắp qua một phút, Lăng Mặc mới nhìn về phía West, nhàn nhạt trả lời “Sắp.”
West xoa tay nói “Lăng Mặc, tôi là một người rất rộng lượng và cũng là một người quản lý linh hoạt. Trên thực tế mà nói, cậu và Nghiêm Cẩn thuộc về loại tình yêu nơi công sở play, chuyện này có ảnh hưởng không tốt đến những người khác, hy vọng hai người có thể kiềm chế một chút. Còn Nghiêm Cẩn nữa, tôi cảm thấy nhiệm vụ canh gác trong phòng thí nghiệm không phù hợp với anh cho lắm.”
Khúc Quân nhìn Lăng Mặc, cố gắng đè nén cảm xúc hưng phấn và sảng khoái trong lòng xuống.
Đối với Khúc Quân mà nói, nhiệm vụ này giống như đi lâu trong sa mạc khô cằn bỗng được Lăng Mặc mớm cho miếng nước ngọt.
“Lăng Mặc, chờ cậu hoàn thành hạng mục này xong, tôi sẽ cho cậu nghỉ ngơi thoải mái suốt một ngày, ngoại trừ Nghiêm Cẩn ra sẽ không có bất kì ai khác canh gác trong phòng của cậu.”
Ám chỉ của West hết sức rõ ràng.
Khúc Quân muốn nói người này sao lại vô sỉ không tiết tháo thế không biết!
Hai người đứng sau lưng West đi tới ‘mời’ Khúc Quân ra ngoài.
“Nhưng là trước đó, tôi không muốn cậu phân tâm vì chuyện khác.”
Lúc đi tới trước cửa, Khúc Quân theo bản năng hơi quay đầu, cậu nhìn thấy Lăng Mặc đã ngồi về vị trí làm việc, chống cằm nhìn cậu rời đi.
Hành động đó ở trong mắt Khúc Quân cảm giác như mang theo một tia tình sắc.
Chiều hôm đó, tiểu đội của Khúc Quân đang báo cáo nhiệm vụ với Coaster.
Coaster nghe tiểu đội trưởng báo cáo xong, sau đó tỏ ý bảo những người khác rời đi, chỉ để một mình Khúc Quân ở lại.
“Nghiêm Cẩn, tao phải thừa nhận lúc đầu đã nhìn lầm mày, không để mày vào mắt, quả thật mày rất có bản lĩnh, làm cho thằng nhóc tóc đen kia phải thần hồn điên đảo, nhưng mà… Mày phải biết rõ, ở trên đời này chỉ có hai loại người— ‘Hắc Tước’ và ‘con mồi của Hắc Tước’. Đừng để bị thằng nhóc tóc đen kia làm xiêu lòng, mày có thể bước lên địa vị cao hơn cả tao.” Coaster nói.
“Cám ơn ngài lần này đã đánh giá một cách công bằng và khách quan.”
Coaster nhếch môi cười một tiếng, bàn tay của hắn ấn mạnh một phát vào vai Khúc Quân “Nhưng đối với người có tiềm lực, thường đặc biệt ngã xuống rất nhanh. Thậm chí tao không cần lo lắng mày sẽ cướp vị trí của tao.”
Lúc Khúc Quân trở về phòng, cậu nhắm hai mắt nhớ lại nụ hôn của Lăng Mặc, còn đặc biết muốn lấy tay sờ môi để chiêm nghiệm, đến cả ngón tay cũng run rẩy, bỗng chợt nhớ trong phòng có lắp camera theo dõi, cậu nhếch môi leo lến giường, chùm chăn kín đầu.
Cho các người nhìn thoải mái!
Khúc Quân nhớ lại góc độ hôn môi của Lăng Mặc, đầu lưỡi của anh cuốn vào trong miệng mình thế nào, khuấy đảo ra sao, với cả lực độ của bàn tay cách lớp áo rằn ri bóp sau lưng mình…
Khúc Quân khẽ dừng một chút, Lăng Mặc gõ một chuỗi mật mã trên lưng cậu là— Giúp tôi lấy tin tức ở căn cứ trong rừng ra.
Mở choàng mắt ra, Khúc Quân thở gấp một hơi, ngây người nhìn trần nhà.
Xem ra Lăng Mặc đã có được thứ mà anh muốn và chuẩn bị rời khỏi nơi này!
Nhưng làm sao anh có được tư liệu?
Khúc Quân cố gắng nhớ lại nhiệm vụ của đợt tư duy thâm tiềm lần trước, lúc đó Giang Thành có cho cậu xem hồ sơ liên quan, căn cứ vào ghi chép của Lăng Mặc, lúc anh và Nghiêm Cẩn hợp tác tấn công căn cứ, anh đã lén thả virus máy tính làm lây nhiễm hết toàn bộ hệ thống máy móc của cả đảo. Nhưng đây chỉ mới là mở đầu mà thôi.
Nhưng phần mở đầu này chính là cơ sở của tất cả mọi chuyện!
Thời điểm Coaster và Duke té xỉu ở phòng thí nghiệm do chất khí Lăng Mặc làm ra, Lăng Mặc đã nhân cơ hội lợi dụng máy tính của phòng thí nghiệm tìm ra cách kích hoạt virus máy tính, sau đó lây nhiễm lên chìa khóa bí mật trên người Coaster và Duke, rồi gắn trở về như cũ cho hai người họ.
Tiếp theo, West vì để xác nhận liệu chìa khóa bí mật trên người Coaster và Duke có vấn đề hay không, hắn nhất định sẽ yêu cầu cả ba người chạy đến hệ thống đầu não xác nhận tin tức vẫn còn an toàn, lúc này virus trong chìa khóa bí mật của Coaster và Duke sẽ phát tán đi, đột nhập vào thông tin tuyệt mật của đảo, sao chép một bản rồi gửi đến chỗ căn cứ trong rừng.
Như vậy, Lăng Mặc có thể lấy được tư liệu, bao gồm cả danh sách các cơ sở ngầm trên khắp thế giới của Hắc Tước.
Nói thử xem… Lăng Mặc sao có thể chỉ đơn giản là vì khó chịu mà phá hoại thôi chứ, tùy tùy tiện tiện làm bậy trong phòng thí nghiệm?
Nghĩ tới đây, Khúc Quân không khỏi cảm thấy kiêu ngạo vì anh.
Giống như người làm chủ tất cả, thiết kế bẫy và đánh cắp thông tin tuyệt mật là Khúc Quân cậu vậy.
Bởi vì Lăng Mặc không thể mang theo USB hay thiết bị lưu trữ, đây cũng chính là nguyên nhân tại sao anh không trực tiếp đánh cắp thông tin ở phòng thí nghiệm. Mọi hành động của anh đều chịu sự giám sát chặt chẽ, căn bản không có cơ hội sao chép dữ liệu, càng không phải nói đến việc mang ra ngoài.
Kế tiếp cần phải dựa vào Khúc Quân cậu đây!
Cục cưng à… Muốn toàn thây toàn vẹn lấy tư liệu đi ra khỏi căn cứ không phải chuyện dễ dàng gì đâu!
Khoan đã… Lăng Mặc thế mà lại nói cho cậu biết tư liệu đã được chuyển đến căn cứ trong rừng, rõ ràng là một bí mật cực kì quan trọng!
Đây có phải nói là Lăng Mặc tin tưởng cậu trăm phần trăm?
Quá tốt! Thật sự quá tốt!
Nếu là như vậy, Khúc Quân cảm thấy đến khi cậu lấy được tư liệu rồi sẽ cùng Lăng Mặc rời khỏi hòn đảo này… Dung Chu hoặc tập đoàn Cự Lực nếu không dùng trực thăng thì cũng sẽ phái thuyền tới đón bọn cậu đi…
Sau đó hai người bọn cậu tận hưởng gió biển thổi, Khúc Quân sẽ nhân dịp bày tỏ một cách đậm chất điện ảnh thi ca với Lăng Mặc rằng— Em là Mạc Tiểu Bắc của anh, cũng là Lộ Kiêu của anh, còn bây giờ là Nghiêm Cẩn, nhưng tên thật sự của em chính là Khúc Quân.
Một người lấy những thân phận khác nhau xuất hiện nhiều lần trong cuộc sống của Lăng Mặc, thử coi Lăng Mặc sao có thể chối bỏ sự tồn tại của cậu được?
Khi bọn cậu cùng nhau đạt thành sự nhất trí về cái tên ‘Khúc Quân’, cậu tin rằng cậu sẽ có một cái nhìn hoàn toàn giống với Lăng Mặc!
Cho dù là màu sắc của hoa hướng dương hay là thế giới này!
Hòn đảo này chẳng khác gì một nhà tù biệt lập, lúc trước còn có thể thoải mái ngắm nhìn Lăng Mặc, còn bây giờ chút bóng dáng cũng không thể thấy, nhanh chóng rời khỏi đây là tốt nhất.
Trong phần báo cáo mà Khúc Quân đã đọc qua có đề cập đến trước đêm Giáng sinh, Lăng Mặc đã gây ra một chuyện động trời, sau đó tập đoàn Cự Lực phái người tới cứu anh.
Không ngờ cậu lại chính là người giúp Lăng Mặc gây ra chuyện động trời này, Khúc Quân rất hưng phấn!
Lễ Giáng sinh sắp đến gần, bởi vì hòn đảo này nằm ở vùng khí hậu á nhiệt đới nên không có tuyết rơi, thời tiết cũng không lạnh, hoàn toàn không có bầu không khí náo nhiệt của Giáng sinh.
Hơn nữa trong mắt Khúc Quân, lễ Giáng sinh còn kém xa mùa xuân.
Căn cứ trong rừng được xây dựng lại, có những công việc quan trọng nhưng Coaster không đưa Khúc Quân qua đó làm.
Trong một buổi diễn tập trước đêm Giáng sinh, Coaster gọi Khúc Quân đến, nói rằng sẽ cho cậu một tiểu đội để cậu chỉ huy đi tấn công căn cứ, tất cả lựu đạn đều là giả.
Khúc Quân không khỏi phát rầu với nhiệm vụ lần này, lúc trước cậu và Lăng Mặc dựa vào hai người đều có thể hạ nốc ao căn cứ, đó là nhờ Lăng Mặc thông minh! Còn việc điều khiển hệ thống của căn cứ và máy bay tự động không người lái, đám người mà Coaster phân phát cho cậu có thể làm được chắc?
“Tôi có thể mời ngoại viện không?” Khúc Quân không hy vọng nói.
“Không thể.” Coaster trả lời rất dứt khoát.
Ngoại viện của Khúc Quân trừ Lăng Mặc ra thì không còn ai hết.
Nhưng trong lòng Khúc Quân cũng hiểu rõ, đây chính là cơ hội để cậu đột nhập vào căn cứ.
“Nếu thất bại… Thì sẽ như thế nào? Không xử phát các kiểu linh tinh gì đi?”
Coaster trực tiếp đạp Khúc Quân một đạp.
“Tao không bị lãng tai đấy chứ! Chưa bắt đầu nhiệm vụ mà mày đã nghĩ đến chuyện thất bại? Không có ai nói với mày quy tắc ở đây hả? Nếu thất bại thì sẽ bị nhốt trong phòng tối nhỏ!”
“Thế thì chẳng bằng anh nhốt tôi vào phòng tối luôn đi, nói không chừng có thể được thả ra trước đêm Giáng sinh?”
“Đồng đội của mày sẽ bị nhốt vào phòng tối, mà tao sẽ trực tiếp giết mày.”
Ánh mắt của Coaster cực kỳ lạnh lẽo.
Hắn thừa nhận thực lực của Khúc Quân nhưng một mực không yên tâm lập trường của cậu, với hắn mà nói, Khúc Quân chết mới là an toàn nhất.
“Anh đừng nóng giận, nếu cứ tức giận hoài như thế thì sẽ mau tới thời kỳ mãn kinh đó.” Khúc Quân nói.
“Cút đi.”
Khúc Quân lập tức cút.
Cậu không có cơ hội nhờ Lăng Mặc chỉ dạy, tất cả cũng chỉ có thể dựa vào chính cậu.
Cũng may Coaster không làm người quá tuyệt tình, ít nhất cũng biết đưa sơ đồ kết cấu bên trong căn cứ và vị trí phòng thủ cho Khúc Quân xem.
Khúc Quân híp mắt, cẩn thận tỉ mỉ nhìn sơ đồ bao quát cả căn cứ.
Sau cái lần bị Khúc Quân và Lăng Mặc đánh tập kích bất ngờ, cửa vào của căn cứ bị phong bế, ngay cả rìa bên ngoài căn cứ cũng rải rác đầy súng máy tự động, lúc trước đây chỉ là trụ sở điều khiển hệ thống phòng hộ của đảo, mà giờ đã biến thành một pháo đài phòng thủ nghiêm ngặt.
Có vẻ như nhiệm vụ lần này khó lòng hoàn thành rồi.
Đúng là phiền phức…
Dù gì Coaster bày ra chuyện này cốt để dạy dỗ cậu một phen, nếu không nghĩ ra cách thà ngủ quách cho xong!
Lúc Khúc Quân ngủ say sưa trong phòng, Coaster ở trong phòng làm việc của Duke nhìn một màn này qua màn hình theo dõi, gân xanh trên trán hắn giựt giựt như muốn lòi ra khỏi da.
“Nó thiệt là nghĩ tôi sẽ không giết nó, đúng không?” Coaster nói.
“Trên thực tế, anh tốt nhất là không nên giết anh ta. Ý của West chính là, anh có thể cho anh ta một chút dạy dỗ cần thiết.”
“Dạy dỗ cần thiết? Gồm những gì?”
“Ví dụ như đánh gãy tay chân của anh ta, miễn sao làm cho anh hả giận là được.”
Coaster hừ lạnh một tiếng, “Tôi hoàn toàn không hiểu nổi, rốt cuộc thằng nhóc tóc đen đó mê mệt nó ở điểm nào?”
“Cũng giống như tôi, anh và tiến sĩ West, cả ba chúng ta đều là một loại người, chúng ta đều biết mục tiêu theo đuổi của nhau— Anh ta và Lăng Mặc là một loại người. Đây mới là vấn đề khiến chúng ta phải đau đầu, bởi vì bọn họ căn bản không quan tâm đến tiền tài và lợi ích, thậm chí có thể đánh đổi cả mạng sống. Có điều chính là vì bọn họ quan tâm lẫn nhau, chúng ta mới có thể dựa vào điểm này mà khống chế hành động của bọn họ. Chẳng qua cách khống chế này nếu không cẩn thận làm mất thăng bằng…” Duke nheo mắt lại, không nói tiếp.
Do phải chuẩn bị cho buổi diễn tập đối chiến, Khúc Quân được phép rời khỏi căn cứ đi dò xét hoàn cảnh trong rừng, hơn nữa còn mang theo đội viên của mình.
Nếu nói là mang, không bằng nói là giám thị cậu.
Khúc Quân quan sát cây cối và địa hình trong rừng, hoặc là leo cây và dùng ống nhòm quan sát căn cứ trong rừng, hoặc là ngồi đâu đó thư giãn cả ngày.
Cậu ra lệnh cho đội viên của mình đi bắt chim trong rừng, hơn nữa phải đảm bảo chim còn sống.
Lúc trở về căn cứ tình cờ đụng mặt Coaster, đối phương cười lạnh nói “Nghe nói mày cho người của mày bắt rất nhiều chim, còn phải bắt sống, bộ mày tính nhét đầy căn cứ của bọn tao bằng phân chim hả?”
Khúc Quân trợn to hai mắt, mặt đầy kinh ngạc nhìn Coaster “Quào? Sao anh biết hay thế? Lợi hại nha!”
Coaster cười lạnh “Mày chơi những trò vặt vãnh đó không có ích lợi gì đâu.”
“Tùy, bị nhốt trong phòng tối cũng chả sao, cùng lắm thì anh cứ việc giết tôi.”
Coaster cúi đầu nhìn xuống, thấy Khúc Quân xách một cái túi lớn, có vài cành cây lộ ra bên ngoài.
“Mày tính mở sạp buôn bán thảo dược trong căn cứ?”
“Đúng vậy, dầu trơn đặc chế từ cỏ xanh, nể tình hữu nghị giữa chúng ta, đô một chai.” Khúc Quân xòe năm ngón tay cười nói.
Không ngờ Coaster thế mà lại cầm tờ đô dí mạnh vào ngực Khúc Quân.
“Cho mày mua lãng hoa để xài trong đám tang của mày.”
Khúc Quân xoay người lại nhìn bóng lưng của Coaster, cất cao giọng nói “Coaster, thật ra tôi không hiểu anh đang đắc ý cái gì?”
“Anh luôn phái người giám sát mọi hành động nhỏ nhặt nhất của tôi. Đây chính là một phương diện anh sắp đặt sẵn để dành phần thắng, hoặc là nói anh muốn dạy dỗ tôi để xem trò vui. Nhưng là khi tập đoàn Cự Lực phái người đến tìm Lăng Mặc, anh sẽ không biết hành động của bọn họ, cũng sẽ không biết bọn họ đi tới bằng phi cơ hay thuyền, càng không cho anh cơ hội phái người theo dõi bọn họ. Một khi đụng phải bọn họ, anh còn có thể thắng chắc, cứ tiếp tục đắc ý hoài đi.”
Coaster sửng sốt, khi hắn định mở miệng nói gì đó thì Khúc Quân đã xoay người rời đi.
Mấy ngày sau, Khúc Quân vẫn tiếp tục mang người đi quan sát trong rừng, thỉnh thoảng cậu chơi chút trò xấu, rủ đội viên của mình đi chọc phá đối thủ được cử đi canh gác căn cứ, làm đối phương khổ không thể tả.
Cuối cùng cũng tới ngày diễn tập chính thức, Khúc Quân khoác đầy lá cây và rễ cây lên người đầu và lưng mình và đi quan sát trong rừng với đội viên, bọn cậu không làm gì, chỉ ở đó mai phục suốt hai ngày trời.
Nếu không ngủ thì cậu sẽ rủ đồng đội đánh bài.
“Không xong! Coaster phái máy bay tự động không người lái tới rồi kìa!” Đồng đội ngồi tuần tra trên cây la lên.
Khúc Quân phun cọng cỏ ngậm trong miệng ra, cậu đặc biệt chọn địa phương cao hơn căn cứ để mai phục, trực tiếp xoay người nổ súng, một người một súng, bắn tét máy bay không người lái kia.
Dựa vào quy tắc đối chiến, nếu máy bay không người lái bị bắn trúng, hệ thống điều khiển sẽ tự động để máy báy mất chức năng.
(Diễn tập xài đạn giả nhé)
Coaster không nói gì, nhìn chằm chằm màn hình theo dõi, rít một hơi khói.
“Chúng ta cần phái thêm máy bay không người lái ra nữa không?” Thao tác viên của căn cứ hỏi.
“Buổi tối rồi tính.” Coaster nói.
Chẳng qua là không ngờ sau khi bắn rớt máy bay, tiểu đội của Khúc Quân bắt đầu nướng chuột đồng, khói bếp lượn lờ, làm những người trong căn cứ phải nuốt nước miếng.
Khúc Quân ngậm một cái chân chuột, khẽ đá đồng đội ngồi bên cạnh “Các chú nói xem, các chú đi theo một người nghiêm túc cứng nhắc như Coaster, anh ta thoải mái hưởng thụ quyền lợi sai khiến các chú, vậy mà còn đi với tôi, cẩn thận sau này không có quả ngon mà ăn.”
===Hết chương ===
Tác giả có lời muốn nói: DAY .
Lăng Mặc: Coaster dám đưa hoa cho em?
Khúc Quân: Giề? Ổng đưa em hồi nào? Thà bắn bể đầu em còn hơn!
Lăng Mặc: Nhưng gã đưa tiền cho em đi mua hoa.
Khúc Quân: …Anh ta trù ẻo em thì có, đáng lẽ anh phải hiểu chứ?
Lăng Mặc: Vậy anh sẽ đưa gã cả một xe chở hoa cúc tới, để cho gã xài dần.
Khúc Quân: Coaster không có thói quen pha trà hoa cúc…