Quả nhiên, khi Khúc Quân chạy đến chỗ giấu USB, lập tức nghe thấy giọng nói của Coaster « Nghiêm Cẩn, mày đang giở trò quỷ gì đấy ? Tại sao máy theo dõi bị hỏng ? »
Khúc Quân cố ý bắn một phát súng về phía xa, sau đó vờ kinh ngạc nói « Ủa ? Máy theo dõi của tôi… Rớt mất rồi ! Để tôi quay về tìm thử xem ! »
« Mày nghĩ tao không biết mày đang giở trò bịp bợm sao ? »
« Tôi không có nha ! Ở cái đảo chim không ị rùa biển không đẻ trứng này, tôi có thể chơi được cái gì chớ ! »
Khúc Quân bày ra dáng vẻ tức giận vì uất ức, nhưng chân thì lại đi nhanh về phía Lăng Mặc giấu máy bay tự động không người lái.
Cậu tìm hồi lâu, rốt cuộc thấy được cái cây có giấu khắc do dao găm để lại ở nơi mà bọn cậu suýt bị đội phòng thủ trong rừng bắn chết.
Khúc Quân vừa nhìn là biết ngay đó là kí hiệu của Lăng Mặc. Khúc Quân chui vào bụi cây tìm được máy bay tự động có thể sạc pin bằng năng lượng mặt trời được chôn dưới lớp cát, ở góc độ này xem ra có thể tiếp xúc được ánh nắng chiếu tới vào mười hai giờ trưa.
Khúc Quân đào nửa ngày mới lôi được cái máy bay ra khỏi lớp cát, sau đó cậu gắn USB vào máy bay để truyền dữ liệu vào bộ nhớ, sau khi đóng nắp lại, không gian chứa bộ nhớ trong máy bay sẽ hoàn toàn bị bịt kín, cho dù có bị rơi xuống biển cũng không lo bị nước tràn vào.
Khúc Quân vác nó lên lưng chạy đến vách đá ở cánh rừng phía nam, ở đó thả máy bay đi sẽ không bị người của Hắc Tước phát hiện.
Khúc Quân cảm thấy mình sắp biến thành một tuyển thủ thể thao chuẩn bị chạy nước rút mét cuối cùng, xông phá tất cả chướng ngại vật trong rừng, khi cậu thoáng nghe thấy âm thanh của sóng biển, trong không khí tràn ngập hương vị mằn mặn của biển cả, Khúc Quân cuối cùng cũng dừng lại.
Cậu cảnh giác cao độ cúi thấp người xuống, chú ý tình huống xung quanh, nơi này trống vắng không một bóng người, chỉ có mỗi ngọn hải đăng phát sáng ở phía xa xa, khi Khúc Quân cảm thấy không có ai theo dõi, vì vậy yên lòng lấy máy bay tự động không người lái ra, rồi thả nó bay đi.
Thấy nó bay nhè nhẹ sát vách đá, Khúc Quân thở phào một hơi.
Vật nhỏ, mong mi có thể thành công rời khỏi hòn đảo này.
Nếu không tất cả mọi cố gắng mấy ngày qua của cậu và Lăng Mặc coi như đổ sông đổ biển.
Khúc Quân quay đầu lại, đang định chạy hết tốc lực về chỗ cậu làm rớt máy theo dõi, nhưng lập tức nhìn thấy một bóng dáng thoắt ẩn lướt qua trong rừng, có người !
Khúc Quân bất chấp tất cả lao đến, đối phương nã đạn trúng ngay bả vai có mặc áo chống đạn của Khúc Quân, cậu bị chấn động lùi về sau, mất chớn đã sấp xuống !
Cậu vừa mới bò dậy thì đã thấy Coaster ghìm súng xông ra ngoài, không ngừng xả đạn về phía máy bay tự động rời đi.
Khúc Quân lập tức nắm chặt cục đá hung hăng đập mạnh về phía đầu của Coaster.
Vì Coaster lo bắn hạ máy bay tự động nên không phản đòn, chỉ né tránh, rõ ràng đã bị đập toét đầu chảy máu nhưng vẫn tập trung xả đạn. Khúc Quân xông tới đá vào vai hắn, hướng đạn bị lệch, trơ mắt nhìn máy bay tự động ngày càng bay xa.
Lúc này Coaster mở điện thoại vô tuyến, Khúc Quân biết hắn đang báo cáo về căn cứ để gửi thuyền bè đến, thậm chí là cả trực thăng, không cho máy bay tự động kia rời khỏi đây.
Nhưng Khúc Quân tuyệt đối không để hắn có cơ hội đó !
Một luồng sức mạnh xộc thẳng lên đầu Khúc Quân, cậu liều lĩnh lao đến giữ chặt điện thoại vô tuyến của Coaster, lúc hắn muốn mở miệng nói, Khúc Quân liền thụi mạnh cùi trỏ vào mặt đối phương.
Chuyện đã đến nước này, cậu nhất định phải giải quyết Coaster ngay tại đây, tuyệt đối không được để gã có cơ hội báo cáo chuyện máy bay tự động với West ! Một khi West biết chuyện máy bay tự động rời khỏi đảo, hắn sẽ khẩn cấp rút lui khỏi đây ngay, cũng sẽ mang theo Lăng Mặc đi, như vậy khi người của Dung Chu tới đây không thể làm được gì !
Khúc Quân tiếp tục tập kích bằng đầu gối, đang tính húc mạnh vào bụng Coaster nhưng hắn đã chụp lấy chân của cậu và quăng mạnh về phía cái cây gần đó, nửa người bị va đập đau đến nỗi muốn nứt xương ra !
Đối chiến với một đối thủ có sức mạnh thượng thừa và động tác bén nhạy như vậy, Khúc Quân cảm giác bản thân mình không hề chiếm được chút ưu thế nào.
Nhưng Lăng Mặc đã nói, trừ phi bọn cậu rời khỏi hòn đảo này nếu không thì không thể cùng nhau ‘tỉnh lại’ được. Nếu hòn đảo này là sản phẩm trong tiềm thức của Lăng Mặc, như vậy cậu nhận ra nguyên nhân khiến anh không thể tỉnh lại trong thực tế chỉ có một, đó chính là có những người ngoại lai khác cũng tồn tại trong thế giới này, và đang xây dựng một nhà tù vây khốn bọn cậu ở đây !
Khúc Quân lảo đảo đứng dậy, lúc này Coaster phát hiện Khúc Quân đang cầm điện thoại vô tuyến của hắn trong tay.
Trong mắt Coaster dâng lên sát ý, rút súng ra hòng bắn trúng cái tay đang cầm điện thoại của cậu.
Ý chí quyết tâm giết chết Coaster mãnh liệt đến nỗi làm Khúc Quân quên mất đau đớn trên cơ thể, viên đạn cơ hồ bay sát qua gáy và lưng của cậu, cậu nhanh chóng núp sau một thân cây.
Coaster nhanh tay thay một băng đạn mới, hắn biết rõ hôm nay Khúc Quân được nghỉ phép, West sẽ không cho Khúc Quân mang theo đạn thật rời khỏi căn cứ, nhưng khi hắn đi đến thân cây chuẩn bị nổ súng thì phát hiện ở đó không một bóng người.
Thấy một bụi cây cách đó không xa đang lay động, Coaster lập tức chỉa súng bóp cò, nhưng phát hiện phía sau cũng không có người.
Lại thêm một bụi cây cách đó không xa khẽ lay động, Coaster lập tức bóp cò, nhưng không ngờ Khúc Quân lại lao ra từ một bụi cây ở ngay bên cạnh hắn, hất văng súng lục của hắn ra xa.
Hai người nhanh chóng chạy về phía khẩu súng, Khúc Quân tiện tay nhặt một hòn đá ném nó bay lướt trên mặt đất, trực tiếp đánh văng khẩu súng ra xa hơn nữa, Coaster tức giận xoay người lại.
Khúc Quân biết nếu đánh trực diện với Coaster thì cậu sẽ không có phần thắng nào, ngược lại cậu giơ súng của mình lên, mặc dù bên trong không có đạn thật nhưng cậu vẫn nổ súng không chút lưu tình.
Phản ứng đầu tiên của Coaster là giơ tay che mắt lại, hắn cảm giác được Khúc Quân đang vọt tới từ phía đối diện, muốn nâng tay lên cho cậu một quyền, không ngờ Khúc Quân vòng qua sau lưng hắn chạy về phía khẩu súng nằm rớt trên đất kia.
Trong chớp mắt biết được ý đồ của Khúc Quân, Coaster xoay người muốn níu Khúc Quân lại nhưng đã chậm một bước, Khúc Quân nhặt được súng xoay người lại bắn một phát trúng ngay đầu gối của Coaster.
Nhưng lần thứ hai bóp cò lại không có đạn, Coaster cười lạnh một tiếng lấy băng đạn bên hông ra.
Khúc Quân dứt khoát đập hư khẩu súng vào thân cây để Coaster có đạn cũng không dùng được.
« Mày rốt cuộc là người của tập đoàn Cự Lực ? Hay là liều mạng vì người tình của mày? » Ánh mắt của Coaster vô cùng nặng nề, hắn nhìn chằm chằm Khúc Quân như đang nhìn một vật chết.
Người này có lòng muốn giết cậu không phải ngày một ngày hai.
Khúc Quân bình tĩnh cười « Anh đoán xem ? »
Coaster xé tay áo dùng sức băng chặt miệng vết thương.
Nhưng Khúc Quân không có ý định thân sĩ đợi hắn băng bó vết thương xong, cậu bất ngờ xông đến đạp vào đầu hắn.
Coaster đã sớm biết trước, trong chớp mắt nâng cánh tay lên chặn chân của Khúc Quân, thậm chí trở tay nắm lấy cổ chân của cậu rồi hung hăng vặn một cái, Khúc Quân đổ mồ hôi lạnh cả người, trong tình thế nguy hiểm nhất, cậu nắm nhúm cát thủ sẵn trong tay ném mạnh vào mắt của Coaster.
Coaster lấy tay khác che mắt lại, Khúc Quân yên lặng quan sát, chỉ cần sơ ý một chút là cổ chân sẽ bị Coaster bẽ gãy ngay tắp lự.
Khúc Quân nhanh tay rút dao găm giấu bên hông ra, xoay người đâm mạnh vào cổ Coaster.
Coaster giữ chặt con dao, trợn to hai mắt nhìn Khúc Quân, trực tiếp khuỵu xuống.
Khúc Quân lui hai bước về sau, thở hổn hển nhìn Coaster.
Rõ ràng sắp chết tới nơi nhưng Coaster vẫn nở nụ cười lạnh lùng trên môi, miệng của hắn mấp máy như muốn nói : Tụi mày không thể nào thoát khỏi đây được đâu.
Khúc Quân tựa hồ thấy cái gì đó phản chiếu trong con ngươi của Coaster, cậu lập tức né người ra, một viên đạn bay vèo tới bắn trúng Coaster, hắn lập tức tắt thở.
Khúc Quân không nói hai lời liền nhanh chóng tìm chỗ ẩn núp, nhưng bị đối phương bắn trúng vai và chân.
Người kia không ai khác chính là Duke.
Điều may mắn nhất hiện tại là Duke không biết cậu đã thả máy bay tự động đi, chỉ biết cậu đã giết Coaster.
Khúc Quân núp sau gốc cây lên tiếng « Coaster muốn giết tôi, tôi chỉ có thể giết anh ta để phòng vệ! »
« Fck ! Rõ ràng mày cố ý tháo máy theo dõi trên ngực xuống, nhất định Coaster đã phát hiện mày đã làm gì đó nên mới bị mày giết người diệt khẩu ! » Duke siết chặt khẩu súng, gã biết rõ thân thủ của Khúc Quân nên sẽ không ngu ngốc xông tới.
Nhưng gã có thể dùng điện thoại vô tuyến kêu những người khác đến vây bắt Khúc Quân.
Khúc Quân biết rõ, Duke và West chưa tìm được bất kỳ dấu hiệu nào chứng minh ‘Nghiêm Cẩn’ và tập đoàn Cự Lực hoặc Dung Chu có liên quan chỉ là vì cậu không dễ không chế mà thôi, nhưng lần này Duke coi như không giết cậu thì cũng sẽ giam cậu lại, hoàn toàn mất đi khả năng hành động.
Việc đã đến nước này, một không làm hai không nghỉ, dứt khoát giải quyết Duke ngay tại đây !
Khúc Quân nắm một nhúm cát trong tay, sau đó im lặng không nói gì.
Duke phát hiện không có bất kỳ động tĩnh nào, dần dần mất kiên nhẫn, nghĩ là Khúc Quân có phải đã chạy mất rồi không, khi gã nghiêng người đến gần cái cây kia, Khúc Quân cũng yên lặng đi vòng qua bên kia của thân cây, ngay trong chớp mắt nào đó, Khúc Quân ném thẳng nhúm cát trong tay đi, Duke nhắm hai mắt lại, tay bóp cò bắn mấy phát, nhưng ngay sau đó gã cảm thấy cổ của mình bị một cánh tay vòng qua siết chặt lại, gã muốn kêu cứu nhưng không thể phát ra tiếng nào, Khúc Quân giựt mạnh cánh tay qua một bên, một phát bẻ gãy cổ của gã.
Duke nhũn người ngã xuống đất, gã trợn to mắt tựa như không tin rằng sẽ xảy ra chuyện như vậy.
Khúc Quân nghĩ mình phải giải quyết thi thể của Duke và Coaster, như vậy West sẽ mất nhiều thời gian để tìm được cánh tay trái phải đắc lực của mình, nên nhớ rằng trên người hai người họ có chìa khóa vô cùng quan trọng, nếu West không tìm được bọn họ thì hắn sẽ không dám rời khỏi hòn đảo này.
Sau khi buộc Coaster và Duke vào một tảng đá bự và quăng xuống biển, Khúc Quân đặt mông ngồi xuống bên cạnh vách đá, móc ra hộp thuốc lá của Coaster, từ khi làm nhiệm vụ tư duy thâm tiềm này, lâu lắm rồi Khúc Quân mới hút được một điếu thuốc.
Cậu cởi áo chống đạn ra, sờ soạng một hồi cả bàn tay dính đầy máu.
« Ôi thiệt là… Xui xẻo. » Khúc Quân thở dài một hơi.
Vừa nãy vật lộn với Coaster bị hắn kéo xệch áo chống đạn, cộng thêm Duke bị cát che mắt nổ súng bắn bậy trúng ngay chỗ kia…
Khúc Quân lấy điện thoại vô tuyến của Coaster ra, cậu suy nghĩ vị trí tọa độ của Lăng Mặc một lúc lâu, tọa độ là bao nhiêu nhỉ… A, nhớ rồi, , hôm nay đúng là một ngày xui xẻo mà.
Cũng may địa vị của Coaster khá cao, nếu là một nhân viên bảo vệ bình thường thì điện thoại vô tuyến chưa đủ tư cách nói chuyện với người trong căn cứ đâu.
« Lăng Mặc… Cậu nghe được chứ ? » Khúc Quân thử dò hỏi.
Lăng Mặc đang ngồi trước máy tính gõ bàn phím, đầu ngón tay chợt run lên, lập tức tiếp nhận kết nối.
« Anh đang ở đâu ? Anh sao rồi ? »
Trong giọng nói của Lăng Mặc mang theo cảm giác khẩn trương như bị bóp nghẹt cổ họng, Khúc Quân cảm thấy có chút thành tựu nho nhỏ.
Người này chẳng đời nào quan tâm tới ai, nhưng chỉ quan tâm có mỗi mình cậu.
« Tôi… Lần này tôi chỉ có thể kiên trì tới đây thôi… » Khúc Quân vừa nói, thân thể hơi nghiêng về phía trước.
« Đừng đi. »
Giọng nói của Lăng Mặc làm cho Khúc Quân cảm thấy xúc động, giờ phút này cậu thật sự rất muốn nhìn thấy vẻ mặt của anh.
Cậu muốn thấy dáng vẻ khổ sở của anh, như vậy sau này cậu sẽ cố gắng hết sức để không phải rời xa anh nữa.
« Xin lỗi nha, lần này lại là tôi rút lui trước. » Tầm mắt của Khúc Quân dần trở nên nhòe đi.
« Vậy anh sẽ còn quay lại sao ? Quay về bên cạnh tôi. »
« Sau đó lại tiếp tục làm cậu đau khổ nữa ư ? »
« Chỉ cần anh trở về, trở về bên cạnh tôi, trở lại thế giới của tôi… Chắc chắn sẽ có một ngày, chúng ta có thể đạt tới kết cục mà chúng ta mong muốn. »
« …Được. » Khúc Quân cười.
Gió gào thét dữ dội bên vách đá, Khúc Quân cảm thấy cả người mình như bay lên.
Mí mắt rất nặng, nhưng thân thể lại rất nhẹ.
Tựa như bay lên vượt qua tất cả, trở về bên cạnh Lăng Mặc.
Giống như Lăng Mặc có thể một lần nữa nhận ra cậu, và yêu cậu.
Lặp đi lặp lại một vòng tròn
Sinh sinh sôi sôi mãi không ngừng
Khúc Quân lại mở mắt ra một lần nữa, tứ chi của cậu căng chặt, đầu như muốn vỡ tung ra.
Cậu dùng sức hô hấp, trước mắt hiện ra bóng người của Giang Thành.
Giang Thành đỡ gáy của Khúc Quân, sốt sắng nhìn cậu « Hít thở ! Khúc Quân ! Không sao rồi, cậu đã tỉnh ! »
Nháy mắt không khí tràn vào căng đầy lá phổi của cậu, cậu ngồi dậy, toàn thân vã mồ hôi như tắm.
« Cậu vẫn khỏe chứ ? Đây là lần đầu tiên cậu phát sinh tình huống như vậy, cậu đã gặp chuyện gì trong tiềm thức của giáo sư Lăng thế ? »
Trong đầu Khúc Quân bỗng hiện ra một đoạn trí nhớ, đồng thời cũng là phần tin tức— trong thế giới thật mà Giang Thành đã cung cấp khi cậu chuẩn bị tiến hành nhiệm vụ ‘Đảo lưu đày’, Nghiêm Cẩn là gián điệp do Dung Chu phái tới, phối hợp với Lăng Mặc thả máy bay tự động không người lái mang theo tin tức định vị rời khỏi đảo, nhưng không may vì thế mà bại lộ thân phận. Anh ta hy sinh giết Duke và Coaster để diệt khẩu, hơn nữa người của Dung Chu cũng đã nhận được máy bay tự động, trước một ngày khi đám người Hắc Tước rút khỏi đảo đã thành công cứu được Lăng Mặc.
Nhưng tại sao Giang Thành lại không nói cho cậu biết Nghiêm Cẩn là gián điệp ?
« Tôi bị giết… » Khúc Quân ngẩng đầu lên, chợt thấy ký hiệu trên cảnh cửa của phòng thí nghiệm là— Hoa hướng dương.
Thật ra ký hiệu chỉ trông giống hoa hướng dương thôi, nhưng bây giờ cậu cảm thấy đó chính là hoa hướng dương !
Đột nhiên liên tưởng đến Lăng Mặc đã từng thảo luận với cậu về màu sắc của hoa hướng dương trong thế giới tiềm thức của anh, Khúc Quân phát hiện kí hiệu đó là màu vàng.
Nhưng Lăng Mặc nói hoa có màu đỏ.
Lăng Mặc còn nói, khi Khúc Quân và anh cùng nhau nhìn thấy hoa hướng dương có màu đỏ thì đó cũng là lúc bọn cậu có thể tỉnh lại !
Trong nháy mắt đó, Khúc Quân bỗng hiểu ra ám chỉ của Lăng Mặc.
Trong đầu cậu nghĩ ra một phỏng đoán, nhưng cậu phải gặp Lăng Mặc mới nói được !
« Đương nhiên, vì cậu bị giết nên mới thoát ra khỏi tiềm thức của Lăng Mặc, chuyện này bình thường mà. » Giang Thành nghiêng mặt nhìn máy đo nhịp tim của cậu « Lúc nãy nhịp tim của cậu dọa tôi sợ đấy. »
« Nói nhảm, anh thử bị bắn trúng tim một lần đi. » Khúc Quân cẩn thận quan sát Giang Thành.
« Xin lỗi, giáo sư Lăng vẫn chưa tỉnh lại. Nhưng khi cậu thoát khỏi tiềm thức, chỉ số điện não của anh ta cao nhất từ trước đến nay, có điều giống như bị cái gì đó trói buộc, mãi mà không thể xông phá được… »
Khúc Quân đã mất kiên nhẫn để chờ đợi gặp lại Lăng Mặc, nhưng cậu biết mình nên kiềm chế, nếu Giang Thành lấy báo cáo về nhiệm vụ ‘Đảo lưu đày’ từ tập đoàn Cự Lực thì tại sao anh ta không đề cập đến thân phận nằm vùng của Nghiêm Cẩn ?
Và cả… Tại sao cậu lại đột nhiên nhớ ra Nghiêm Cẩn là một gián điệp ? Rốt cuộc là ai đã nói cho cậu biết ?
Trong đầu cậu bỗng nhiên thoáng hiện ra một hình ảnh, cậu và một người ngồi trên phi cơ, ngón tay xinh đẹp của đối phương cầm đồ gắp đá cục bỏ vào trong ly cô ca của cậu, từ tốn mở miệng nói « Khi anh còn sống, Mạc Tiểu Bắc là anh em của anh, Lộ Kiêu là bạn thân của anh, Nghiêm Cẩn là chiến hữu duy nhất mà anh tin tưởng, nhưng tất cả bọn họ đều rời xa anh. Khúc Quân à, đừng giống như bọn họ, chỉ để lại một chút kí ức trong anh rồi biến mất. »
Người luôn luôn xuất hiện trong trí nhớ của cậu… Nhất định là Lăng Mặc !
Cậu phải đi kiểm tra xem có đúng là như vậy không, cậu phải tiến vào tư duy thâm tiềm một lần nữa !
« Có lẽ chúng ta đều đã dùng sai phương pháp… Cậu đã liên tục tư duy thâm tiềm ba lần nhưng vẫn không đạt được kết quả gì… Hơn nữa rõ ràng lần này cơ thể cậu đã không thể gắng gượng nổi, chúng tôi không muốn cậu tiếp tục mạo hiểm nữa. » Giang Thành trịnh trọng nói với Khúc Quân.
Nhưng Khúc Quân có thể cảm nhận được thái độ lần này của Giang Thành có một sự thay đổi lớn.
Lúc trước Giang Thành luôn miệng nói với Khúc Quân chỉ cần Lăng Mặc tỉnh lại là có thể cứu sống được rất nhiều người, như vậy cân nhắc giữa sự tỉnh lại của Lăng Mặc và tính mạng của Khúc Quân, rất rõ ràng là Lăng Mặc đáng giá hơn tính mạng của Khúc Quân rất nhiều.
Trừ phi Giang Thành cũng biết cậu đang cách bí mật của bọn họ ngày càng gần nên mới sinh lòng cảnh giác.
Đừng nên quá hấp tấp để Giang Thành nghi ngờ, phải bình tĩnh lấy lui làm tiến.
« Tôi cũng cảm thấy nếu cứ tiếp tục như vậy sẽ không có ích gì. Các anh quả thật nên tìm một người mà giáo sư Lăng tin tưởng hơn để thực hiện nhiệm vụ này. » Khúc Quân thở dài một hơi.
« Vậy chúng tôi đưa cậu về nghỉ ngơi cho khỏe. »
« À, tôi muốn hỏi một chút… Tình trạng của Trần Đại Dũng ra sao rồi ? »
« Bệnh tình của anh ta không mấy lạc quan, cậu nên chuẩn bị tinh thần phòng trường hợp mất đi anh ta. » Giang Thành dùng sức đè vai của Khúc Quân.
Khúc Quân ngẩn người tại chỗ, thở dài một hơi.
« Anh ấy còn có thể kiên trì bao lâu nữa ? »
« Có lẽ một phút sau, có lẽ là ngày mai. Nhưng mà… Cho dù là tình huống nào đi nữa, anh ta cũng không kiên trì lâu được đâu, trừ phi giáo sư Lăng bỗng nhiên tỉnh lại. »
« Tôi có thể đi thăm Trần Đại Dũng không ? »
Giang Thành lắc đầu nói « Bây giờ anh ta đang bị cách ly để điều trị. »
« …Tôi cũng biết các anh khó xử. Chẳng qua nếu như, anh ấy thật sự… Thật sự là vậy… Xin các anh hãy thông báo cho tôi biết. » Khúc Quân trúc trắc nói.
« Được. »
Chỉ như vậy, Khúc Quân rời khỏi phòng nghiên cứu của Giang Thành và được hộ tống về nhà.
Cậu ngủ bù một ngày, sau đó xem ti vi nói có bao nhiêu người đã chết vì loại vi khuẩn này, nội tâm của Khúc Quân không hiểu sao vô cùng sốt ruột, cậu không thể không lo lắng nếu cậu phán đoán sai lầm, cứ dễ dàng như vậy rời khỏi phòng nghiên cứu của Giang Thành, liệu có phải sẽ hại chết đồng đội Trần Đại Dũng của cậu không ?
Mặc dù vi khuẩn Hale lan tràn khắp mọi nơi, phố xá tiêu điều xơ xác, nhưng Khúc Quân vẫn không kiên nhẫn đi dạo khắp nơi, bỗng chốc đi tới chợ bán cây kiểng và chim chóc.
Đa số các cửa tiệm đều đã đóng cửa, khu chợ nổi tiếng có cây đẹp chim lạ giờ chỉ còn lẻ tẻ vài tiệm bán cây kiểng và hàng thịt vẫn còn đang buôn bán.
Khúc Quân đi ngang qua một tiệm hoa, liền bị hoa hướng dương bày trước sạp hấp dẫn. Sau đó cậu phát hiện, tất cả hoa hướng dương đều là màu vàng !
Vai của Khúc Quân khẽ run lên, tỉnh bơ quan sát tất cả hoa hướng dương ở đây.
Cậu thong thả quay về nhà, vừa mới ngồi xuống đổ nước sôi vào tô mì gói thì chuông cửa vang lên, một giây kia, Khúc Quân đang cầm nĩa bỗng nhếch môi cười.
Cậu biết Giang Thành nhất định sẽ còn tới tìm cậu !
Lúc Khúc Quân mở cửa nhìn Giang Thành, vẻ mặt kinh ngạc lo lắng hỏi « Tiến sĩ Giang, sao anh lại tới đây ? Có phải Trần Đại Dũng đã… »
« Trần Đại Dũng có thể gắng gượng lâu lắm cũng chỉ tới buổi tối hôm nay thôi… Nhưng chúng tôi không tìm được người nào hoặc biện pháp nào để xâm nhập vào tiềm thức sâu nhất của giáo sư Lăng. Mặc dù mới kết thúc nhiệm vụ tư duy thâm tiềm, cơ thể cậu vẫn chưa phục hồi hoàn toàn, hô hấp và nhịp tim của cậu đều khiến tôi rất lo lắng… Tôi cũng biết bắt cậu mạo hiểm vì người khác quả thật có hơi… Nhưng mà… »
« Ý anh là nếu tôi tiếp tục nhiệm vụ này nữa thì có thể sẽ chết, đúng không ? »
« Bởi vì chưa bao giờ có ai giống như cậu xâm nhập nhiều lần vào tiềm thức của một người, và cũng chưa thấy ai xuất hiện tác dụng phụ rõ ràng như cậu… Nhưng cũng chỉ có cậu mới có thể đi vào thế giới của giáo sư Lăng, nếu cậu không muốn tiếp tục nữa thì những người bị nhiễm vi khuẩn sẽ chết hết. »
Giang Thành nhìn Khúc Quân với đôi mắt vô cùng thành kính và cầu xin.
« Anh vào nhà trước đã, tôi cần phải suy nghĩ. »
Khúc Quân xoay người ngồi lên sofa, tiếp tục ăn tô mì dang dở.
Giang Thành ngồi đối diện với cậu, sốt sắng bấu tay vào đầu gối.
« Khúc Quân, mỗi giây cậu do dự là mỗi giây Trần Đại Dũng đều có thể ngừng hô hấp và nhịp tim. »
Sau khi Khúc Quân ăn xong tô mì, thở dài một hơi rồi nói với Giang Thành « Đây có thể là lần cuối cùng tôi được nếm hương vị của mì gói. »
« Cho nên… Cậu đồng ý ? »
« Tôi còn lựa chọn nào khác sao ? Các anh chuyển Đại Dũng ra ngoài đi. »
« Cám ơn. »
« Lần này, cho dù là thành hay bại, đợi sau khi tôi có thể tỉnh lại rồi hẳn nói cảm ơn. » Khúc Quân đứng dậy.
Cậu đi tới phòng nghiêm cứu của Giang Thành, lần này Giang Thành chích mũi thuốc thả lỏng thần kinh cho cậu còn nhiều hơn cả những lần trước.
« Yên tâm, tôi sẽ túc trực bên cậu. Tiểu đội cấp cứu ở sát vách luôn sẵn sàng đợi lệnh, một khi cậu xuất hiện bất kỳ triệu chứng gây nguy hiểm đến tính mạng, tôi đảm bảo sẽ lập tức giúp cậu thoát ra khỏi tiềm thức của giáo sư Lăng. »
« Anh tốt nhất là nói được làm được. » Khúc Quân hung dữ trừng mắt nhìn Giang Thành.
Rất nhanh, Khúc Quân cảm giác cơ thể đang kịch liệt chìm xuống, tế bào toàn thân của cậu như bị một luồng sức mạnh vô hình nào đó ép nát, xương cốt đau đớn như muốn đứt ra từng khúc.
Cậu nghiến chặt răng— Lần này, chẳng lẽ cậu còn chưa tiến vào tiềm thức của Lăng Mặc thì đã đi đời nhà ma rồi ?
Khúc Quân mang theo tâm tình khẩn trương từ từ chìm vào bóng tối.
Khi không khí tràn ngập cả buồng phổi, cậu ra sức đấu tranh muốn tỉnh lại, bỗng có người cầm tay cậu la lớn « Mọe nó ! Khúc Quân ! Chú định ngủ đến chết luôn à ! »
Ngay sau đó có một bàn tay vả liên tiếp n lần vào mặt cậu, Khúc Quân tức giận tung nắm đấm ra.
« Làm gì vậy— Khúc Quân ! »
===Hết chương ===
Tác giả có lời muốn nói : DAY .
Lăng Mặc : Có độc giả cảm thấy Duke thích em.
Khúc Quân : Vãi cả làng ! Em không muốn gã thích em đâu !
Lăng Mặc : Bởi vậy anh đã bàn với tác giả để cho em tự mình xử lý Duke.
Khúc Quân : Lòng hận thù của anh đừng có nhiều như vậy chứ ! Tác giả vô tội nha ! Cho tới giờ chưa thấy bả chèn mặt vào tiểu kịch trường của chúng ta đâu !
Cá : Tác giả có tội, tội không cho con dân ăn thịt.