Bóng đêm dần đến, vạn vật say ngủ.
Ánh trăng chiếu xuống một mảnh băng nguyên, chiết xạ, vừa vặn hắt qua cửa sổ máy bay trực thăng, dát lên sườn mặt Lăng Mặc một mảnh trắng bạc cao lãnh.
Khúc Quân nằm ở nơi đó, trọng lượng của Lăng Mặc trên người mình làm cậu cảm thấy an tâm mà chân thực.
Cậu nhẹ nhàng túm lấy góc áo bộ đồ leo núi của đối phương, trong lòng dâng lên một loại cảm xúc không muốn xa rời khó có thể diễn tả thành lời.
Mỗi một lần hô hấp đều là như thiêu như đốt, khiến cái không gian nhỏ hẹp này nóng bỏng đến khó nhịn.
Lăng Mặc hôn đè xuống, tay anh nắm chặt cổ tay Khúc Quân, vì để nắm chặt lấy cậu, Lăng Mặc không mang găng tay, giờ khắc này cường độ ngón tay anh càng trở nên rõ ràng.
Đầu lưỡi anh mang vọng tưởng nồng cháy, mỗi một lần quấn quýt, mỗi một lần mút vào đều tham lam như muốn cướp đi mọi thứ trong khoang miệng Khúc Quân. Đầu lưỡi hai người chạm nhau, cảm giác mềm mại cùng cường độ dây dưa liều chết khiến trái tim Khúc Quân nứt ra bốn phương tám hướng, không thể thu hồi.
Lăng Mặc đã hoàn toàn bất chấp hậu quả mà làm càn, ánh mắt anh sáng lên trong không gian tối tăm, Khúc Quân bởi vì cường độ gần như là hủy diệt của anh mà run rẩy, cho dù là như thế nào hôn môi, như thế nào giữ chặt lấy nhau đều không thể làm cho bọn họ thỏa mãn lẫn nhau, vì vậy cứ hết lần này đến lần khác mà phóng túng chính mình, dùng phương thức cực độ tham lam để nắm giữ đối phương.
Khúc Quân nhìn Lăng Mặc, sự điên cuồng say mê đến quên hết tất cả của anh như là đang cười nhạo West… Nam nhân này đem hết mọi lý trí và kích động cũng như tất cả mọi thứ của bản thân đều trao cho cậu.
“Chúng ta có phải hơi quá phận rồi không?”
Trời sắp sáng, Khúc Quân co ro nằm trong lồng ngực Lăng Mặc, trên người cậu đắp cái áo leo núi của anh, bởi vì lúc cậu trốn ra khỏi cái trụ sở kia, trên người chỉ có mỗi một bộ đồ bệnh nhân mỏng tanh.
“Quá phận chỗ nào?” Giọng Lăng Mặc rất nhẹ, mang theo một chút lười biếng, như một dải lụa trắng mịn màng ấm áp, nhẹ nhàng len vào thần kinh Khúc Quân.
“Chúng ta làm loạn hết chỗ này rồi.” Khúc Quân mới vừa mở mắt ra, Lăng Mặc liền khẽ hôn lên mắt cậu một chút.
“Em để ý sao?” Tay Lăng Mặc vừa vặn vòng qua sau gáy Khúc Quân, nhẹ nhàng mò đến lỗ tai cậu.
“Em không ngại.” Khúc Quân híp mắt nở nụ cười, “Chỗ ở của con trai mà quá sạch sẽ, cũng không thoải mái.”
“Vậy thì lại làm loạn thêm một lần nữa đi.” Lăng Mặc nâng mặt Khúc Quân lên, ngậm hôn lên cằm cậu.
“Nói thật… Sao hồi trước em lại không biết anh thích… tiếp xúc thân thể như vậy? Em cứ nghĩ anh rất ghét người khác đụng vào anh.”
“Anh ghét người khác, chứ không có ghét em. Hơn nữa anh vẫn luôn hối hận sao lúc trước mình cứ làm bộ làm tịch để làm chi.” Giọng Lăng Mặc mang theo cảm giác mát mẻ thuộc về anh, thế nhưng âm cuối lại kéo khàn giọng, mỗi một âm mỗi một từ đều khiến Khúc Quân rục rà rục rịch.
“Anh mà cũng biết được hồi trước mình làm bộ làm tịch?” Khúc Quân toét miệng nở nụ cười, đôi mắt cong cong vì cảm thấy thỏa mãn với thời khắc ấm áp vui sướng hiện tại.
“Ừm, từ khi anh bắt đầu nhận ra mình thích em, anh đáng lẽ không nên lãng phí thời gian cứ mãi đứng ở chỗ xa nhìn em, mà nên tiếp cận em, hoặc là thăm dò em mới phải.”
“Chuyện này làm sao có thể gọi là lãng phí thời gian được?”
“Trực tiếp thỏa mãn chính mình như hiện tại thật là tốt.”
“Anh mà làm vậy thật, không chừng em sẽ giết chết anh đó.” Khúc Quân vươn tay ra, day day lên thái dương của Lăng Mặc.
Lăng Mặc chỉ im lặng mà nhìn cậu.
“Sẽ giết chết anh thiệt đó!” Khúc Quân rất nghiêm túc mà nói.
“Được thôi. Như vậy anh sẽ không cần tiếp tục lo được lo mất nữa.”
Khúc Quân giật mình, sau đó mỉm cười.
“Em đột nhiên cảm thấy đầu mình trúng một đạn thật ra lại là chuyện đặc biệt may mắn.”
“Em không nên nói như vậy.” Lăng Mặc cau mày.
“Anh nghe em nói hết đã chứ. Nếu như em vĩnh viễn bình an vô sự, nhất định sẽ không cam lòng cứ như vậy ở bên cạnh anh. Em sẽ đố kị anh quá tài giỏi, bất mãn với sự ưu tú của anh, không cam lòng núp trong cái bóng của anh. Em sẽ cho rằng, mình là một thứ phụ thuộc vào anh, mà không biết anh nghĩ gì. Mà anh thì sẽ mãi giấu giếm em, anh kiêu ngạo như vậy, chắc chắn sẽ không hi vọng em biết anh quan tâm em như thế nào. Nếu vậy, e rằng chúng ta tuy ở bên nhau, nhưng vĩnh viễn sẽ không đến chạm đến nhau như lúc này.” Khúc Quân ngồi dậy, cuộn chân lại nhìn Lăng Mặc.
Cậu rất thích hiện tại, bọn họ có thể bình đẳng mà thân mật tán gẫu, quý trọng mỗi giây mỗi phút hiện có.
“Nếu như vậy, em nhất định sẽ cảm thấy anh là một kẻ điên cuồng và cố chấp.”
“Tại sao?”
“Đến lúc em cảm thấy đố kị tài năng của anh, bất mãn vì anh quá ưu tú, anh nhất định sẽ không biết phải làm sao, không biết làm thế nào để lấp bằng khoảng cách giữa chúng ta. Anh sẽ vụng về liều chết níu kéo em, mà trong lòng em sẽ muốn phản kháng, liều mạng muốn rời khỏi anh.”
Lăng Mặc nhẹ nhàng phủ lên mu bàn tay Khúc Quân, chậm rãi nắm lấy, rồi đan vào ngón tay cậu.
“Nhưng bây giờ em sẽ không ghen tỵ và bất mãn, dù cho anh có lộ ra vẻ cao lãnh chuyện gì cũng làm được, em cũng sẽ không thấy ghét anh, ngược lại càng có thể cảm thấy kiêu ngạo.”
“Tại sao?” Lăng Mặc một tay nâng cằm, nhìn thanh niên trước mặt, đôi mắt cậu thật bằng phẳng, khiến bản thân càng tha thiết yêu cậu đến cực điểm.
“Nếu nói thần linh thật sự tồn tại, ban cho anh tài hoa siêu phàm và thiên phú, không phải là để anh tạo phúc tất cả mọi người, mà là dành cho em… Chỉ vì em mà tồn tại.”
Khúc Quân cúi đầu, hôn lên môi Lăng Mặc.
“Như vậy anh hi vọng em có thể vĩnh viễn giữ lại thiên phú của chính mình.”
“Thiên phú gì?”
“Một câu nói cũng đủ làm anh vui vẻ, một biểu cảm cũng đủ khiến anh nhung nhớ. Trên đời này hầu hết loài người đều khó mà cảm thấy thỏa mãn, ví dụ như West và Giang Thành, nhưng em lại rất dễ vui vẻ. Mà khi em dễ dàng vui sướng như vậy, anh cũng sẽ so với rất nhiều người khác càng thêm dễ dàng cảm thấy thỏa mãn.”
Khúc Quân cảm thấy mũi mình chua xót, cậu hết sức chăm chú hỏi: “Hai tên West với Giang Thành nhất định sẽ không đột nhiên hồi máu phục sinh rồi tìm chúng ta gây phiền phức, đúng không?”
Lăng Mặc nở nụ cười, một nụ cười không hề có trách nhiệm.
Ánh nắng bình minh biến vùng băng nguyên thành một tấm kính phản quang. Khúc Quân không mở mắt ra nổi, cậu thu mình, lần thứ hai tiến vào trong ngực Lăng Mặc làm ổ.
Không biết qua bao lâu, một trận tuyết đập lên cửa kiếng, Khúc Quân nhìn thấy một gia hỏa ăn mặc kín mít mang kính râm đứng trước mặt họ, dưới chân là ván trượt tuyết, nhìn thân hình kia hồi lâu, Khúc Quân mới nhận ra là Huấn luyện Lương.
“Lão Lương thể chất thật tốt, còn ở chỗ này trượt tuyết.”
Lăng Mặc từ phía sau dán vào lưng Khúc Quân, cằm khẽ tựa lên vai cậu, ngón tay gõ lên cửa kiếng, lão Lương liền bỏ đi.
Khúc Quân cũng bắt chước gõ gõ lên cửa kiếng: “Cái này nghĩa là gì?”
“Ý là ‘Mau cút’.”
Khúc Quân híp mắt khanh khách nở nụ cười: “Cái thủ thế này hay, em muốn học!”
“Ổng hẳn là muốn đến chỗ tàn tích của ‘Hắc Tước’ để xác nhận.”
“Có nguy hiểm không, lỡ gặp tuyết lở thì sao?” Khúc Quân sốt sắng lên.
“Lừa em thôi. Ổng có thể vừa trượt tuyết vừa điều tra sao?”
Lăng Mặc vừa nói, vừa tiếp nhận điện thoại vô tuyến trên trực thăng.
“Tiểu Hằng à, đưa đến cho tôi một bộ áo leo núi.”
“Lăng… Lăng giáo sư, các anh rốt cục cũng chịu đi ra rồi ư?”
“Tụi tui ở trong này cũng đâu có lâu lắm đâu?” Khúc Quân ở phía sau ồn ào.
“Còn chưa đủ lâu? Những mười sáu tiếng đồng hồ! Tôi sợ hai người nghẹn chết ở bên trong rồi chứ!”
Khúc Quân buồn bực nở nụ cười, Lăng Mặc vươn tay đến xoa xoa đầu cậu.
Khúc Quân để ý, hồi trước Lăng Mặc vốn không có động tác này, nhưng lúc ở trong thế giới nhận thức, cùng với hiện tại, Lăng Mặc rất thích sờ đầu cậu, vì đó là nơi cậu từng trúng đạn bị thương.
“Đừng lo lắng, em không thấy đau chút nào.” Khúc Quân nghiêng hai má, kề sát vào lòng bàn tay Lăng Mặc.
Tiểu Hằng đưa quần áo đến cho họ, Khúc Quân mặc áo leo núi vào, hiếm có dịp được thấy chó kéo xe trượt tuyết.
Cậu ôm lũ chó kia ra, đút đồ ăn cho tụi nó, Lăng Mặc rất có kiên nhẫn đứng một bên nhìn cậu.
“Lăng Mặc nè, em cũng muốn nuôi chó! Anh xem chúng nó đáng yêu chưa này? Đến hồi anh đi làm nghiên cứu không thể mỗi ngày đều về nhà, em có thể chơi với tụi nó.”
“Em thích chơi với tụi nó thì cứ chơi ở đây, nhưng anh sẽ không cho em đem chó về nhà nuôi.” Lăng Mặc cũng ngồi xổm xuống, phụ Khúc Quân ôm chó ra.
Đám chó rất hài lòng mà ngẩng đầu lên, liếm mu bàn tay Khúc Quân.
“Tại sao chứ? À… Anh thích sạch sẽ, chắc chắn không chịu được trong nhà có lông chó.”
Khúc Quân tuy rằng có hơi thất vọng, nhưng lại rất tôn trọng nếp sống của Lăng Mặc.
“Không phải. Nếu để cho em nuôi chó, em nhất định ngày nào cũng sẽ ở một bên chơi với tụi nó, anh có về nhà rồi thì em cũng vẫn sẽ chơi với chó, còn anh ôm em thì sẽ y như đang ôm chó.”
“A? Sao ôm em lại y như ôm chó được?”
Khúc Quân suy nghĩ một chút, không khéo mình sẽ thật sự cảm thấy chơi với chó còn vui hơn…
“Bởi vì trí thông minh của em với tụi nó gần gũi, tương đối có tiếng nói chung.”
“Cái gì!” Khúc Quân không vui mà mạnh mẽ đẩy đối phương ra, thế nhưng lại bị Lăng Mặc kéo ngã ngồi theo.
“Lúc anh không có mặt, anh càng muốn em nghĩ đến anh hơn. Nếu mà nuôi chó, thì mỗi ngày em đều sẽ rất phấn khích, nhưng anh thì sẽ không cao hứng, sau đó sẽ khiến em lẫn chó của em đều thấy không cao hứng. Em vẫn còn muốn nhất định phải nuôi sao?”
Lăng Mặc ngửa người ra sau, một tay chống đỡ chính mình, một tay ôm Khúc Quân.
Khúc Quân nghiêng đầu suy nghĩ một chút, nói: “Anh khiến em không cao hứng thì thôi đi, còn muốn khiến lũ chó cũng không cao hứng theo… Thôi, em không nuôi nữa.”
Tiểu Hằng cầm khoai lang gói giấy bạc ném cho Khúc Quân, rồi cầm hộp sữa bò hết sức cẩn thận mà đưa cho Lăng Mặc.
“Này, tại sao thái độ của anh đối với Lăng Mặc lại khác xa với tôi thế chứ!”
“Bởi vì Lăng giáo sư là người khổ cực động não, trong khi cậu chỉ có nằm đó làm mộng đẹp.” Tiểu Hằng trắng mắt liếc Khúc Quân một cái xong liền bỏ đi.
Lăng Mặc cúi đầu, nhìn khoai lang trong tay Khúc Quân nói: “Không phải bây giờ em nên bóc giấy ra đút anh ăn điểm tâm ư?”
“Lăng giáo sư, anh còn chưa có đánh răng rửa mặt đâu đấy!” Khúc Quân vẻ mặt thành thật trả lời.
Lăng Mặc híp mắt, đẹp mắt đến mức Khúc Quân không nỡ nháy mắt.
“Đến em anh cũng ăn rồi, khoai lang đâu đáng nhắc đến.”
Lỗ tai Khúc Quân ngay lập tức đỏ lựng, cậu hầm hừ bóc giấy bạc ra, cầm khoai lang nhắm hướng miệng Lăng Mặc, đâu ngờ anh còn chưa kịp đụng tới, cậu bất thình lình đổi thành áp miếng giấy bạc lên mặt Lăng Mặc.
“Trời lạnh lắm đó! Đắp lên cho mặt anh ấm chút ha!”
Nói xong, Khúc Quân liền bò dậy, một bên gặm khoai lang, một bên hướng phía lều bạt chạy.
Nào ngờ chạy chưa được hai bước, liền bị Lăng Mặc đánh gục.
“Đáng chết! Anh làm gì đó! Anh bóp nát hộp sữa bò rồi!”
Lăng Mặc liền đè lên người Khúc Quân, “Khoai lang đâu?”
“Không cho!”
Khúc Quân vừa nói, vừa đem khoai lang giấu dưới bụng mình.
“Vậy lột sạch em, xem em có cho hay không.”
“Định mệnh! Anh làm thiệt hả! Đừng lột đừng lột! Cóng chết em rồi! Em cho anh cho anh hết! Ăn no chết anh luôn!”
“Em bóc giấy bạc ra đàng hoàng cho anh.” Lăng Mặc ngước mặt ngẩng cằm nói.
“Vậy anh thả em ra đi!”
“Thả ra em chạy mất thì sao, em tưởng anh cũng thông minh như em?”
“Sao con người anh lại làm người ta thấy ghét vậy chứ.” Khúc Quân một bên oán giận, một bên bóc khoai lang, phi thường dùng sức nhét vào miệng Lăng Mặc.
Lăng Mặc cũng không tức giận, nghiêng mặt sang cắn xuống.
“Nói nghe nè, anh có cần ăn khoai lang ngon lành như vậy không!”
“Anh ăn khoai lang, em đỏ mặt cái gì?” Ngón tay Lăng Mặc khẽ khều gò má Khúc Quân.
“Nhột em!”
“Em có thích nơi này không, chúng ta ở đây thêm mấy ngày nữa.”
“Em không muốn! Ngày nào cũng ăn khoai lang nướng là em sẽ chết đó!”
“Chứ em muốn ăn cái gì?”
“Ăn lẩu! Tiết canh! Đồ nướng! Bia! Sườn chìa với gà chiên!”
“Vậy em cứ ở lại đây ăn khoai lang nướng với anh đi.”
“Em cũng muốn đi trượt tuyết nữa…”
“Em trượt được?”
“Em học thì chắc chắn sẽ trượt được thôi. Ây dà, nghĩ như vậy liền thấy ở đây cũng thú vị quá chừng!”
“Ngược lại em chính là không chịu cẩn thận ngồi yên một chỗ.”
Dung Chu đứng ở bên ngoài lều, trong tay bưng cà phê đứng cùng bác sĩ Feith.
“Tôi căn bản không cách nào tưởng tượng được người như Lăng Mặc lại chịu đồng ý ở lại tập đoàn Cự Lực nghiên cứu một hạng mục —— tạo ra loại virus vật dẫn có thể giúp nhân loại hoàn toàn thích ứng loại huyết thanh kia. Lí trí cậu ta hiểu rất rõ, loại nghiên cứu phá vỡ quy luật tự nhiên này có dùng cả đời cũng không thể hoàn thành, điều này chẳng khác gì đem tự do tư tưởng của mình nộp đi hết.” Dung Chu nói.
“Đây là để đổi lấy mẫu virus tương xứng với gen của Khúc Quân. Kỳ thực đối với Lăng Mặc mà nói, cậu ta căn bản không quan tâm tư tưởng của mình hay nghiên cứu của chính mình có tự do hay không, chỉ cần Khúc Quân được tự do là cậu ta đã cảm thấy thỏa mãn rồi.” Feith cười nói.
“Tôi cũng chưa từng ngờ được, có một ngày Lăng Mặc sẽ cười tươi như vậy.” Trong mắt Dung Chu dâng lên một vệt màu ấm áp.
“Chắc là… bởi vì quá vui sướng đi.” Feith sờ sờ đầu, “Bất quá Thịnh Dĩnh Hi cũng sẽ không quá vui vẻ. Cậu ta bị yêu cầu tiếp nhận hạng mục ‘Thâm nhập tư duy’ Giang Thành để lại, coi bộ vẫn đang thỉnh cầu Tống tiên sinh thu hồi mệnh lệnh đã ban cho mình.”
“Cậu yên tâm, Thịnh Dĩnh Hi là một người rất biết cách tiếp thu vận mệnh và cũng là một người kiêu ngạo. Còn có Sở Ngưng, cô ấy cũng sẽ được điều đến đây. Cậu cũng phải biết nắm bắt cơ hội, bác sĩ Feith.”
“Còn Khúc Quân, cậu ta nên rời khỏi tiểu đội cũ, gia nhập tập đoàn Cự Lực. Ở bên cạnh Chu Ngự và Mặc Dạ, Lăng Mặc sẽ có thể yên tâm hơn.”
Trời đất cao xa, cánh đồng thuần trắng như trải dài vô tận, hai người đùa giỡn đuổi bắt nhau, để lại những dấu chân trên tuyết, nông sâu không đồng đều nhưng thủy chung đan xen vào nhau.
=========Hết Phiên ngoại ==========