-Kể từ chuyến đi dã ngoại được ngày sau đó, mọi thứ đều trở lại bình thường chỉ là hai nhân vật chính không hề nói lời nào. Bạn Bích Thảo tỏ ra nghi ngờ rồi hẹn Lưu Nguyệt ra quán nước nói chuyện+ Dạo này bạn với Bạch Lương sao vậy, đã ngày rồi thấy người không hề nói câu nào hết
+ Có lẽ không có vấn đề gì nên không nói chuyện với nhau thôi
+ Không đúng chắc chắn có chuyện gì rồi nên bạn mới như vậy
+ Sao Bích Thảo chắc chắn như vậy
+ Lúc vào học vô tình mình để ý thấy Bạch Lương nhìn bạn hoài luôn đó
+ Chắc bạn ấy nhìn lên bảng chứ sao lại nhìn mình
+ Tại Lưu Nguyệt không biết thôi mình ngồi kế bên Bạch Lương mình nhìn thấy ánh mắt hướng về Lưu Nguyệt rất rõ ràng
+ Có khi nào Bích Thảo nhạy cảm quá không? Nhiều lúc bạn ấy nhìn người kế bên là lớp trưởng không chừng
+ Haizzz Lưu Nguyệt bạn cố chấp quá mấy ngày nay Bạch Lương toàn ngồi bên cạnh mình để hỏi chuyện của bạn không đó. Nếu có nhìn thì nhìn bạn chứ nhìn ai
-Lưu Nguyệt cảm giác rất lạ nhưng không biểu hiện ra ngoài
+ Vậy bạn kể cho bạn ấy nghe những gì
+ À thì những chuyện như Lưu Nguyệt có bạn trai chưa.... đại loại như thế
+ Thế bạn trả lời thế nào
+ Mình trả lời những gì mình biết thế thôi
+ Ồh mình hiểu rồi
+ Lưu Nguyệt mình cũng thấy lạ lắm, tại sao bạn lại lạnh lùng với Bạch Lương mặc dù mình hơi chậm với mấy chuyện tình cảm nhưng mình nhìn thấy rất rõ không chỉ mình mà nguyên lớp cùng đều thấy. Mình không nghĩ bạn lạnh lùng như vậy
+ Nếu mình không lạnh nhạt với hot boy thì mấy bạn gái trong lớp đã không để mình yên rồi
+ Lưu Nguyệt, lí do này không hợp lí chút nào
-Lưu Nguyệt chuẩn bị trả lời thì có chàng trai bước tới tóc đinh mặc áo thun màu nâu quần jean nhìn cô nàng và mỉm cười rất ôn hòa
+ Lâu không gặp Hoàng Lưu Nguyệt em thay đổi nhiều quá xíu nữa anh tưởng nhằm người rồi đấy
+ Ủa? Anh có phải là Dương Cẩm Hà không?
+ Cô nhóc này vậy mà không nhận ra anh trai của mình nữa à
+ A, anh hai
- Lưu Nguyệt đứng dậy ôm lấy chàng trai tên Hà làm Bích Thảo không kịp phản ứng
+ Lâu rồi không gặp anh khỏe chứ
+ Anh khỏe còn em sao rồi, không gặp em xinh đẹp lên đó nha
+ Cũng vậy thôi à anh nói quá
+ Lưu Nguyệt đây là ai vậy ?
+ Giới thiệu với Bích Thảo đây là anh kết nghĩa của mình tên Cẩm Hà hồi đó cùng học chung với mình
+ Chào em
+ Anh đây là Bích Thảo bạn chung lớp cao đẳng với em
+ Chào anh
+ Đúng rồi anh còn liên lạc với mấy bạn khác không?
+ Không em à, mà cách đây không lâu anh có gặp Bạch Lương, cậu ấy có hỏi thăm em đấy
+ Vâng em biết rồi, em đã gặp rồi
+ Thế à, em ổn chứ
+ Dạ em vẫn vậy thôi. Anh em còn liên lạc với lớp trưởng Duy Khiêm đó, hay bữa nào chung ta họp lớp nhé
+ Hay quá đây anh cho em số điện thoại có gì liên lạc với anh. Em có cần số của Bạch Lương không anh gửi qua
+ Dạ không cần đâu anh
+ Vậy thôi anh đang có việc bận lần sau nói nhé. Hẹn gặp lại
+ Hẹn gặp lại
-Lưu Nguyệt rất vui mừng khi được gặp lại anh trai kết nghĩa của mình. Nhìn thấy Lưu Nguyệt cười tươi với người khác mà thấy tội cho anh chàng Bạch Lương bị đối xử khác thường chắc chắn có ẩn tình gì đó. Nhưng cậy thế nào Lưu Nguyệt cũng không khai, Bích Thảo coi như không hay biết chuyện này để xem tình hình rồi tính.Với anh chàng Bạch Lương thì đang rầu rỉ cục cứ suy nghĩ với thái độ của Lưu Nguyệt không biết phải làm gì mà quên mình có buổi hẹn. Anh chàng chạy hết tốc độ cho kịp giờ khi đến nơi thì đã trễ phút
+ Bạch Lương đó giờ có thấy ông trễ giờ đâu
+ Xin lỗi Cẩm Hà tôi quên mất thời gian
+ Được rồi ông ngồi xuống đi, thấy ông hối hả tôi tha cho ông đấy
+ Ờh, cám ơn
+ Dạo này ông sao rồi Cẩm Hà?
+ Tôi cũng bình thường đi làm rồi về nhà. Còn ông?
+ Tôi thì gặp chút chuyện.
+ Có phải liên quan đến Lưu Nguyệt không?
+ Sao ông biết tôi chưa kể với ông nghe mà!
+ Đơn giản thôi trước khi gặp ông tôi có gặp Lưu Nguyệt đang uống nước với bạn quán cà phê gần đây. Tôi cũng vô tình nghe được câu chuyện của em ấy
+ Vậy à, mà khoan ông Hà ông vừa mới gọi Lưu Nguyệt là em ấy chứ không phải bạn ấy
+ Ông cũng thính tai quá, lúc ông chuyển trường tôi đã đề nghị với Lưu Nguyệt làm anh em kết nghĩa.
+ Thì ra là thế, ông nghe được cuộc nói chuyện của Lưu Nguyệt kể tôi nghe được không?
+ Sao tự nhiên quan tâm đến em gái vậy
+ À tôi đang học chung với Lưu Nguyệt mà thái độ của cô ấy rất lạnh lùng với tôi. Tôi có hỏi nguyên nhân mà cô ấy tránh né câu trả lời, chưa kể cứ gặp tôi với gương mặt lạnh như tiền ấy
+ Em gái làm vậy hơi tàn nhẫn chút nhưng tôi có thể hiểu được
+ Vậy ông biết lí do à nói tôi biết đi
+ Không thể nói được, tuy nhiên tôi khuyên ông câu đừng làm tổn thương Lưu Nguyệt nếu không tôi không tha cho ông đâu Bạch Lương
+ Cẩm Hà, câu nói đó có ý gì?
+ Ông chỉ cần biết như thế còn Lưu Nguyệt chưa muốn nói lí do thì ông nên chờ con bé thời gian chừng nào ổn định thì Lưu Nguyệt sẽ nói thôi
+ Tôi hiểu rồi
-Trong cuộc nói chuyện với Dương Cẩm Hà, Bạch Lương không hiểu lời nói đó là có ý gì nhưng nó giống như lời cảnh cáo hơn là lời khuyên. Bạch Lương cứ nghĩ có thể sẽ hỏi được điều gì đó về Lưu Nguyệt nhưng ngược lại bị thằng bạn của mình cảnh cáo. Lòng anh chàng hiện tại rối rắm như đang đi phải con đường phủ toàn gai. Còn anh chàng Dương Cẩm Hà mặc dù rất muốn nói cho Bạch Lương nghe nhưng nếu làm như thế có khi sẽ tệ hơn quan trọng nhất anh chàng này cũng có tình cảm thầm kín với đứa em kết nghĩa của mình nên không muốn bị thằng bạn thân giành mất. Cẩm Hà cũng biết rõ Lưu Nguyệt không có tình cảm trai gái với mình nhưng cũng hy vọng có ngày con bé sẽ quay lại nhìn về phía của mình.