Tại Sao Loli Lại Thành Nữ Vương

chương 20: nữ vương truy lão bà

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Trên mặt trắng mịn của Hoắc Giác Giai lập tức nổi lên dấu năm ngón tay, đau đến nàng nhe răng trợn mắt, kêu khổ thấu trời, một mực nàng lại không thể oán giận gì đó, phân cảnh bạt tai thường thường sẽ có sai lầm, bị thật sự đánh tới mặt là chuyện rất bình thường, có lúc vì cân nhắc hiệu quả chân thực đạo diễn còn có thể yêu cầu không cần góc quay, trực tiếp đạn thật súng thật.

Cho nên nàng chỉ có thể miễn cưỡng đối với nữ vương giơ lên một cái mỉm cười "Không có chuyện gì, đánh thật khán giả xem cũng khá là có cảm giác."

Nữ vương lấy ra một cái khăn tinh tế lau chùi tay của chính mình, sau đó hướng đạo diễn khoát tay một cái nói: "Vừa xảy ra chút vấn đề, quay lại một lần."

Đạo diễn gật gù đồng ý.

Chuyên gia trang điểm lại đây bổ trang cho Hoắc Giác Giai, dùng phấn che khuất dấu ấn màu đỏ, Hoắc Giác Giai lén lút xem xét đạo diễn một chút: Tình cảnh lúc nãy thật quý giá a, tuy rằng NG, nhưng không thể hậu kỳ cắt nối lên sao, thế nhưng nữ vương cùng đạo diễn luôn theo đuổi cái tốt, muốn tốt hơn nàng cũng không thể nói cái gì, không thể làm gì khác hơn là lần thứ hai diễn lại phân cảnh.

CHÁT, lại là một cái tát đặc biệt vang dội, nghe thanh âm đều có thể mơ hồ cảm thấy đau đớn.

Hoắc Giác Giai sững sờ tại chỗ, không tiếp tục nói lời thoại, đạo diễn chỉ có thể gọi CUT.

Hoắc tiểu thư tận lực khống chế chính mình, ánh mắt mong muốn hướng về nữ vương nhưng không ngừng được sự oán độc.

Nữ vương lại là lạnh nhạt nói: "Ngươi vừa nãy không phải nói đánh như vậy khán giả xem mới có cảm giác sao, không phải ngươi nói muốn đánh thật sao?"

Hoắc Giác Giai lại một lần nữa không còn lời nào để nói, nàng ngẩng đầu nhìn Lãnh nữ vương, nữ vương sắc mặt như thường, thế nhưng nàng có thể cảm nhận được chính mình ở trong mắt Lãnh Hoài An giống như là giun dế vậy, nhìn người trước mặt, Hoắc Giác Giai thực sự không với tới nổi.

"CUT, rất tốt, ngày hôm nay liền tới đây, đoàn phim thu công."

Nương theo đạo diễn một tiếng kết thúc, mọi người đều lẫn nhau kề vai sát cánh túm năm tụm bảy rời đi thành phố điện ảnh, bận rộn cả ngày, thân thể bọn họ đều mệt nhọc nên cần tìm chút thú vui để buông lỏng một chút.

Nữ vương trở lại khách sạn, mở ra máy tính lên mạng gom góp tin tức, tìm nhược điểm của kẻ địch.

Di động vang lên, nữ vương ấn xuống nghe, âm thanh Sở Vãn Nguyệt truyền ra: "Lãnh tiểu thư, ngày hôm nay trải qua như thế nào a?"

Nữ vương: "Ân."

Sở Vãn Nguyệt khẽ cười một tiếng "Lãnh tiểu thư trả lời thật biết điều."

Lãnh nữ vương: "Sở tiểu thư có chuyện gì?"

Sở Vãn Nguyệt: "Một vị nữ sĩ không giữ lời hứa đem ta một người bỏ ở Paris, buổi tối ở dị quốc nhưng là đặc biệt cô độc."

Nữ vương âm thanh nghe tới không hề có chút nào là xin lỗi nói: "Xin lỗi, bên này có chút việc cần phải xử lý, không kịp cùng ngươi chào hỏi, lần sau lại cùng ngươi đi Paris."

Sở Vãn Nguyệt: "Lần sau, lần sau ngươi đi Paris còn không biết là năm nào tháng nào, ngày kia ta về Trung Quốc, Lãnh tiểu thư rảnh rỗi cùng ta dắt tay đi dạo sao?"

Nữ vương đang muốn đáp lại, Sở Vãn Nguyệt lại nói: "Đúng rồi, uncle nói muốn ta đi khảo sát thành phố điện ảnh Đông Phương một chút, Lãnh tiểu thư không giới thiệu cho ta sao?"

Nữ vương mi mắt chậm rãi giơ lên lại khép lại, khóe miệng xuất hiện một nụ cười lạnh lùng "Ngươi đang nói điều kiện với ta sao, không sai, xem ra là ta không cách nào khước từ."

Để điện thoại xuống, Sở Vãn Nguyệt phóng tầm mắt tới năm màu đèn nê ông đỏ quang xa xa, thực sự là một đóa thuốc phiện nguy hiểm yêu diễm, biết rõ kết cục vô tình, nhưng vẫn để cho người trầm luân mê nghiện a.

Ngày thứ hai đi đoàn phim, biên kịch đã bắt đầu chuẩn bị sửa chữa kịch bản, dân mạng yêu cầu đổi nữ chính càng ngày càng cao, vị trí của Kỷ Sơ thực sự tràn ngập nguy cơ, mà cái đuôi của Hoắc Giác Giai ở trong trường quay càng giơ càng cao.

Giữa lúc nghỉ ngơi, Lãnh nữ vương ngồi ở trên ghế cùng đạo diễn tán phiếm "Đạo diễn trước có quay những tác phẩm chuyện xưa không?"

Đạo diễn cười ha ha: "Quay qua mấy bộ, danh tiếng không sai, nhưng đều là phim bán vé, nổi danh nhất chính là một bộ đồng chí Ca Múa Mừng Cảnh Thái Bình, không biết Lãnh tiểu thư nghe nói qua chưa."

Lãnh nữ vương: "Ân, ta cảm thấy không sai, Thiên Hoàng cũng thật thưởng thức tài hoa của ngươi, chờ quay xong bộ phim này, chúng ta muốn quay chụp một bộ điện ảnh chế tác lớn, không biết đạo diễn có ý đồ muốn tham dự hay không."

Đạo diễn có chút kích động lại hơi nghi hoặc một chút: "Thiên Hoàng không phải vẫn thiên hướng phim truyền hình sao, sao lại đột nhiên nghĩ đến muốn đi đóng phim, vẫn là đại đầu tư điện ảnh."

Đạo diễn vẫn luôn khá là yêu quý đóng phim, bởi vì chủ đề điện ảnh thường thường tương đối sâu khắc, bao hàm ý vị cũng càng dài lâu, một ít tên giải thưởng đều là điện ảnh thiết trí, hắn cảm thấy chỉ có làm ra một bộ điện ảnh tốt mới có thể chân chính chứng minh được chính mình, đáng tiếc chí khí không cao, điện ảnh làm ra một bộ so với một bộ đềù thảm, không còn có người đi tìm hắn.

Nữ vương dư quang nhìn lướt qua Hoắc Giác Giai đang không dấu vết tới gần bọn họ, tiếp tục cùng đạo diễn tán phiếm "Bởi vì cùng MARS hợp tác, công ty bọn họ chuyên môn quay phim điện ảnh, bằng vào chúng ta cộng đồng đầu tư tự nhiên là điện ảnh, hơn nữa Thiên Hoàng cũng có ý phát triển cả hai mảng truyền hình và điện ảnh."

"Ta trước có nghe đồn liên quan đến cái này, không nghĩ tới là thật sự, có đoàn đội kỹ thuật của MARS chống đỡ, bộ phim này nhất định sẽ tạo thành kích động, Thiên Hoàng lại chọn ta làm đạo diễn, chuyện này thực sự là..." Đạo diễn đã hưng phấn nói không ra lời.

Nữ vương: "Chúng ta tin tưởng năng lực của ngươi, qua mấy ngày sẽ cùng MARS đi Thượng Hải mở một buổi họp báo tin tức, đến lúc ấy cho đoàn phim nghỉ ngơi một ngày, đạo diễn ngươi cùng mấy cái diễn viên chính cùng đi tham gia tuyên bố, thuận tiện đem phim truyền hình tuyên truyền một phen."

Đạo diễn liên tục nhận lời, cả người giống như ré mây nhìn thấy mặt trời tỏa ra một luồng khí tức nghệ thuật gia, nhiệt tình mười phần đi tìm vai nam chính truyền thụ kỹ xảo biểu diễn, kiểm tra mỗi một cái chặn ván chưa sơn, ky vị.

Nữ vương nhàn nhã uống một hớp trà, thoáng nhìn bóng lưng Hoắc Giác Giai hướng phòng nghỉ ngơi đi, khóe miệng nhẹ nhàng giơ lên, nàng thả ra dây dài nhưng là chờ câu cá lớn a.

Sau khi kết thúc quay chụp, nữ vương tiện tay gọi cho Kỷ Sơ, tiếng di động nhắc nhở đã biến thành không liên lạc được, nàng hơi nhíu mày, xe chạy tới bệnh viện dò hỏi một phen mới phát hiện Kỷ Sơ lại lén lút trốn, đi tới địa phương nào cũng không ai biết.

Lãnh nữ vương có chút ảo não nện tay lái, gà con cũng quá yếu đuối đi, biết rõ nàng sẽ bị đả kích mà trốn đến góc tối, nhưng không nghĩ tới nàng sẽ ẩn trốn đi, sự tình thoát ly chính mình khống chế, cảm giác thật đúng là khó chịu.

Có điều, chuyện này cũng chưa chắc không có lợi, cho Kỷ Sơ đầy đủ thời gian cùng không gian cẩn thận ngẫm lại tương lai nhân sinh cùng con đường, làm ra quyết định từ nội tâm, làm cho nàng biết rõ được tất cả trong giới giải trí.

Hơn nữa, chính nữ vương cũng cần hảo hảo suy nghĩ một ít chuyện.

Sau ba ngày, liên quan đến địa điểm ẩn cư của Kỷ Sơ, nữ vương đã có tin tức sáng tỏ, thời điểm nàng ngồi vào trong xe lại sản sinh vài tia do dự, nàng biết quyết định này không đủ sáng suốt, có thể sau đó sẽ hối hận, nhưng quỷ thần xui khiến nàng chính là giẫm lên chân ga.

Hoàng hôn nhu hòa nhật quang lẳng lặng chiếu vào trên đường nhỏ của nông thôn, Kỷ Sơ thích ý ngồi ở trên xích đu nghe ca ăn uống, Vương Hiểu Phỉ đầy người là bùn từ đồng ruộng trở về, nhìn thấy cảnh tượng an tường: "Kỷ lão bà bà, hôm nay trải qua thật nhàn nhã a."

Kỷ Sơ nhìn lướt qua bạn tốt "Ân, không giống một ít người xung phong nhận việc đi rút bắp ngô, bắp ngô không rút được mấy cái, nhưng lại rơi vào đồng ruộng của người ta, ép hỏng cả một mảnh hoa mầu."

Vương Hiểu Phỉ nghe vậy liền duỗi ra ma trảo tràn đầy bùn, muốn ở trên y phục của Kỷ Sơ lưu lại mấy dấu.

Kỷ Sơ vội vã nhảy đến phía sau Đại Hoàng cẩu "Ngươi dám lại đây, ta liền thả chó."

Vương Hiểu Phỉ buông tay ngồi trên xích đu của Kỷ Sơ bắt đầu ăn dữu tử.

Kỷ Sơ vẻ mặt ghét bỏ "Ngươi thật không có vệ sinh." Thấy Vương Hiểu Phỉ đem nàng làm không khí, nàng ngồi xổm xuống thân sờ sờ đầu Đại Hoàng, tự nhủ: "Rời xa thành thị náo nhiệt, tháng ngày ở nông thôn thật thư thích a, thật muốn cả đời đều ở đây."

"Ngươi chịu được tháng ngày không có di động cùng máy tính à?" Vương Hiểu Phỉ đi tới bên cạnh giếng bưng lên một thùng nước rửa tay, thuận tiện cũng hướng bạn tốt tạt nước.

Nghe nói như thế Kỷ Sơ bắt đầu rơi vào trầm tư, giả thiết chính mình thật sự lưu lại sinh hoạt, còn chưa nghĩ ra đến cùng là thành thị vẫn là nông thôn, sát vách Vương đại thẩm đột nhiên đi vào tiểu viện vội vã hỏi: "Tiểu Mao có ở cùng các ngươi sao? Các ngươi có ai nhìn thấy hắn không?"

Run lên một hồi, Kỷ Sơ dò hỏi: "Vương thẩm làm sao lo lắng thành như vậy, Tiểu Mao làm sao vậy, chúng ta cũng không thấy hắn a."

Vương thẩm vẻ mặt đau khổ vỗ vỗ bắp đùi "Tiểu Mao sáng sớm đi ra ngoài, hiện tại còn chưa có trở lại, cơm trưa cũng không ăn, chúng ta còn tưởng rằng hắn lại đi nhà ai chơi, vừa hỏi mấy đứa trẻ, bọn họ cũng không biết Tiểu Mao đi đâu, có cái đứa nhỏ nói hắn nhìn thấy Tiểu Mao đi tới phía sau núi, chúng ta chỉ sợ hắn ở phía sau núi xảy ra việc gì đó.

Các ngươi giúp ta lưu ý một hồi, ta lại đi nhà khác hỏi một chút."

"Hảo hảo, đại thẩm ngươi đừng quá lo lắng, Tiểu Mao chắc ở trong khối ruộng đồng nào ngủ đi." Kỷ Sơ vội vã an ủi Vương đại thẩm.

"Ta cũng hi vọng a, nếu như còn không tìm được, chỉ có thể đi thôn Trường An tìm người đến phía sau núi kiếm, một mực hôm nay lại là ngày tập hợp, các nam nhân đa số đi chợ, ôi thực sự là gấp chết ta rồi." Vương đại thẩm nước mắt đều suýt chút nữa rơi xuống "Tên kia đều nói vô số lần rồi không cần đến sau núi, hắn lại nhất định phải đi."

Vương đại thẩm lại vội vã đi rồi, Kỷ Sơ nhíu mày ở trong sân đi tới đi lui "Hiện tại đều sắp trời tối, Tiểu Mao nếu như ở sau núi lạc đường, ban đêm lại có dã thú qua lại, làm sao bây giờ a."

Vương Hiểu Phỉ vỗ vỗ vai Kỷ Sơ "Yên chí, Tiểu Mao là một hài tử rất thông minh, sẽ không sao."

Kỷ Sơ nhăn lại mặt "Trước đây trong thôn cũng có đứa nhỏ đến sau núi, cuối cùng không tìm được tin tức, ai, khi còn bé Vương thẩm đối với ta tốt nhất, A Mao ngàn vạn không thể có chuyện a."

"Chúng ta đi ra ngoài ruộng đồng đi dạo đi, cũng hỗ trợ tìm xem." Vương Hiểu Phỉ đề nghị.

Kỷ Sơ trầm ngâm một tiếng, cuối cùng trở về nhà mặc lên bộ quần áo, cầm chút đồ ăn cộng thêm đèn pin cùng gậy "Ta đến sau núi tìm Tiểu Mao, nếu như trưa mai ta còn chưa trở lại, ngươi liền đi trong trấn báo cảnh sát."

Vương Hiểu Phỉ trong nháy mắt sững sờ, nàng kéo Kỷ Sơ một cái "Ngươi điên rồi, mặt trời đều sắp lặn, còn chạy đến sau núi hả."

"Không quan trọng lắm, phía sau núi ta khi còn bé đi đến mấy lần, đối với nơi đó rất quen thuộc.

Ta đi rồi, ngươi chú ý một chút tin tức của Tiểu Mao a." Kỷ Sơ kéo kéo ba lô liền muốn ra ngoài.

Vương Hiểu Phỉ theo sát phía sau "Ta cùng ngươi đi."

Kỷ Sơ vừa nghe lời này xoay người nghiêm mặt nói: "Vương Hiểu Phỉ đồng chí, nhiệm vụ của ngươi là báo tin, nhìn ngươi một bộ Đại tiểu thư nuông chiều từ bé, đi tới chỉ làm cho ta thêm phiền, ngoan ngoãn ở nhà cho ta!"

Vương Hiểu Phỉ hận không thể nhào tiến lên bóp chết Kỷ Sơ.

"Ngươi nếu như đi theo, ta cùng ngươi tuyệt giao, nghĩ rõ ràng a." Kỷ Sơ cực kỳ nghiêm túc nói.

Cuối cùng, Kỷ Sơ một người bước lên con đường tìm người sau núi.

Mà Lãnh nữ vương đến nông thôn thời điểm nghe được tin tức chính là Kỷ Sơ mất tích ở sau núi, nữ vương híp mắt ám đạo một câu: Vẫn là ngu xuẩn như vậy a, tiếp theo thật nhanh đi tới đường hẹp quanh co phía sau núi.

Ân, anh hùng cứu mỹ nhân.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio