-Con chuẩn bị xong chưa – mẹ vừa nói vừa ôm tôi vào lòng
-Dạ rồi- tôi nói chỉ biết im lặng, có lẽ trên đời này tôi là người con bất hiếu nhất…
-Con nhớ tự chăm sóc mình nhà, nhớ ăn sáng đó,…và mẹ rất yêu con- mẹ nói rồi lạy ôm tôi, tối biết là mẹ đang khóc nhưng không biết làm cách nào để làm ngưng những giọt nước mắt ấy
-Mẹ đừng lo, con biết rồi mà- tôi trả lời
- Nó không đến àh!!!- mẹ lại nói
- Dạ không, con không nói như vậy có lẽ tốt hơn mẽ ạh- tôi lại nói rồi quay mặt về hướng cửa
- Bà đi nhớ giữa gìn sức khỏe- Duyên mỉm cười rồi nói
- Bà yên tâm, tui nhất định sẽ rất khỏe và trở về với bà- tôi trả lời rồi ôm Duyên, cô bạn nhỏ bé của tôi
- Tui đi nha, mẹ con đi nha!!!- Tôi nói rồi quay người đi
- Bà ko đợi một lát đc sao?- Duyên kéo tôi lại rồi nói
-xin lỗi, tui muốn lên máy bay nếu còn ở đây chắc tôi sẽ từ bỏ mất- tôi lại nói có gắng kìm nén những cảm xúc tự đáy lòng mình- mẹ ơi con yêu mẹ lắm
Tôi hôn mẹ, nụ hôn thật nhẹ nhàng đủ nhanh để tôi rời khỏi vòng tay ấm áp ấy để đi về hướng sân bay. Tôi không quay lại nhìn mẹ, tôi sợ... “mẹ ơi con xin lỗi”
“Máy bay chuẩn bị cất cánh…”
Đau, đến lúc này nước mắt mới thật sự rơi…
………….
“ DUYÊN”
-Bà đi an toàn nha!!!- tôi thầm nhủ khi máy bay kịp cất cánh
Giữ lời hứa, tôi lấy điện thoại ra gọi cho Vũ
-Tít…alo, có chuyện gì không vậy?- Giọng Vũ vang lên thật nhẹ nhàng pha chút vui sướng
- Xin lỗi, Duyên có chuyên muốn nói- lòng tôi như thắt lại khi biết rằng mình sắp sửa phải dập tắt niềm vui kia
-Duyên àh!!! Vũ cũng muốn nói, Vũ xin lỗi Duyên về chuyện hôm đó, Vũ đã nặm lời, Vũ tưởng Thiên sẽ…Nhưng giờ thì không rồi, Vũ thật sự rất xin lỗi- Giọng nói ấm áp ấy lại vang lên lại làm tôi nghẹn ngào,
- Vũ ah!!!- Tôi ngắt lời Vũ- tôi xin lỗi, nhưng…- Tôi bật tiếng khóc, tôi thật sự có lỗi, tội lỗi của tôi quá lớn
- Duyên…- Giọng nói ấy đanh lại, lạnh một cách đáng sợ- có chuyện gì vậy???
-Tôi xin lỗi, Thiên…Thiên đã đi rồi, tôi xin lỗi- Tôi nói nhưng lại ko nên lời
- Này Duyên nói cái gì vậy, xin lỗi tôi không rảnh để giỡn đâu- giẫn dữ tôi cảm nhận được điều đó
- Duyên biết rất khó…nhưng nó là sự thật- Dứt khoát,…tôi đã trả lời
-…
-Duyên đang ở sân bay, máy bay đã bay phút rồi, Duyên đang ở sân bay.
Tôi biết có lẽ đây là lần cuối cùng tôi có thề nói chuyện với Vũ nhưng đây là việc mà tôi có thể làm cho Thiên, tôi không hối hận.Bốp,… tôi nghe tiếng điện thoại rớt xuồng một cách lạnh lùng,…
Tôi ngồi đó, không nghỉ ngợi nhiều. Mẹ Thiên ngồi kế bên, cũng ướt đẫm vì nước mắt ko nói gì nên lời ngoài tiếng thút thích…
“ Bà phải học thật giỏi và trở về nha!!!” tôi nói rồi mỉm cười
Tôi ngồi đó hình như đã rất lâu, lấy lại bình tĩnh tôi đứng đây rồi đỡ mẹ Thiên đứng lên
-Mình về thôi cô!!!.- tôi nói với mẹ Thiên
- Uhm, về chứ- mẹ Thiên lại nói trong tình trạng thất thần
Chúng tôi cùng bước ra về…rồi
-Cô ấy đâu rồi – Vũ nhìn tôi nói, người đẫm cả mồ hôi
- Đi rồi- tôi trả lời
- Cô nói dối, im đi, Thiên không thể đi- Vũ nói trong giân dữ
- Duyên nói thật đó con, nó đi rồi- mẹ Thiên trả lời rồi lại nức nở khóc
-Không…- Vũ nói
- Nó sẽ về với chúng ta thôi!!!- mẹ Thiên vỗ nhẹ vào vai Vũ
- Không…- Vũ lại nói rồi ngã quỵ- Không….
Tôi không biết, càng nhìn Vũ tôi lại càng cảm thấy đau, thật sự tôi ko muốn thất Vũ buồn dù chỉ một phút nào hết. Tôi muốn thấy nụ cười đó, nụ cười của cái ngày đầu tiên
- Chị đã hứa rồi mà,…chị đã hứa bên em mãi mãi mà!!!, sao chị không nói, sao chị…-Vũ có lẽ đáng khóc, có lẽ đang rất đau,…
Tôi bước lại nhẹ nhàng ôm lấy cái thân hình lạnh ngắt đi vì đau đớn ấy, có lẽ tôi muốn xoa dịu đi nỗi đau đó, tôi muốn có thể làm gì đó cho Vũ làm những điều mà tôi có thể
“ Tôi yêu cậu, Vũ àh!!! Yêu nhiều lắm nhox!!!” tôi thầm nhủ, nước mắt lại tuôn ra
Trời ngoài kia có mưa không nhỉ, mưa để che giấu đi những giọt nước mắt, để lắp đầy cái khoảng trống để bị lấy đi ấy trong lòng của tôi
……………..
SÁU NĂM SAU
- Cậu sẽ về àh!!! Không ở đây làm luận án thạc sỹ luôn- Giọng Jessica cô bạn học của tôi vang lên
- Uhm, tôi về, tôi không thể ở đây thêm, tôi nhớ mọi người quá rồi- Tôi trả lời
- Nhớ ai!!! Anh chàng người yêu của cậu àh!- Jessica lai mỉm cười
- Uhm, nhớ nhox của tui lắm rồi- tôi trả lời rồi nhìn ra ngoài của sổ “ chị sắp về rùi”
-Nè, cậu thật sự còn nhớ ah!, lỡ người ta không còn nhớ cậu thì sao? năm không liên lạc gì đó,…tôi không tin vào tình yêu đó đâu- cô bạn lây nói, cái bài ca muôn thuở
- câu không tin thì tôi tin- tôi lại trả lời
- Anh tôi có gì đâu mà cậu chê, anh ấy rất thương câu và chờ câu đồng ý đó- cô ấy lại nhanh nhẹn nói- Anh ấy sẽ về Việt Nam với cậu luôn
-Hả? cái gì!!!!!....cậu kêu anh cậu thôi đi, tôi chỉ thương chỉ yêu một người thôi!!!, nếu nhox có người yêu rồi thì kệ, tôi không quan tâm- tôi trả lời- đây là người đem lại niềm vui cho tôi, đem lại cuộc sống tươi đẹp cho tôi nên tôi không quên đc, mà có khi câu gặp lài yêu nhox nữa đó- tôi lại nói
-Thui đi bà cô, bà cô rồi đó, kiếm một tấm chồng đàng hoàn là tốt nhất- cổ bạn mỉm cười- Anh tôi…
- Anh của cậu, vừa giàu vừa học giỏi lại đẹp trai chứ gì!!!!- tôi nói
- Chính xác, tôi muốn cậu là chị dâu- ….
- Thui đi, tôi về soạn đồ, không nói với cậu nữa
Hazzz…….đúng là đã quá lâu rồi, có lẽ hắn cũng quên rồi chăng. Tôi bước đến cái gương, cố chỉ để xem mình đã già bao nhiêu rồi,…
Tôi đã cố sống, cố mỉm cười, cố chăm sóc gương mặt để khi trở về tôi vẫn là người con gái như xưa không thay đổi. Tôi đã từng khóc và cố ngăn mình lại vì những điều hạnh phúc mà mình có được khi học xong, khi trở về. Những kí ức thật đẹp những hy vọng vẫn theo tôi từng đem, từng đêm
“-Em chở chị bằng xe đạp ah!!! Được không đó
- được mà nói mãi, leo lên nhanh lên
- kẹo chị muốn ăn
- Ăn kẹo sâu răn đó, thui ăn kem đi
- Kem cũng sâu răn
- Em không bik, đi ăn kem”
Nhớ nhox lắm…tôi vừa nói vừa chỉ lên ngôi sao sáng nhất trên bầu trời